Về cái này thì Ninh Tú không có nói và mẹ Ninh vốn dĩ cũng không muốn hỏi.
Ninh Tú gọi điện thoại cho bà ấy, giọng điệu của anh ta khá tốt.
Điều này cũng đủ làm cho mẹ Ninh rất vui, đâu còn tâm trạng để nghĩ đến những chuyện phiền lòng.
Hơn nữa, có ai hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng ở đây là những văn bản đó được tung ra, thì có tác dụng lớn đối với việc trở mình của Ninh Tôn hay không.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Chắc cũng là những người nhà họ Ninh đấy thôi.”
Chủ yếu là cô ấy nghĩ tới Ninh Bang.
Ngày mai hoặc là ngày mốt, bọn họ sẽ cùng mẹ Ninh đi gặp Ninh Bang.
Mới tụ tập ăn uống chưa được bao lâu, những tin tức như thế này cứ hai ba ngày lại được tung ra.
Không biết qua tay của những người đó sẽ bị biên tập thành như thế nào.
Hứa Thanh du có chút lo lắng rằng thân phận trước đây của mẹ Ninh không được tốt.
Bây giờ bà ấy lại còn qua lại với Ninh Bang, cô sợ bị người khác sẽ lấy chuyện này uy hiếp, sẽ tạo nên danh tiếng không tốt.
Chỉ là Hứa Thanh Du không dám chắc điều này.
Vì vậy cô ấy có chút do dự không nói gì.
Ninh Tôn một lát nữa muốn ra ngoài.
Lần này anh ta đã thông minh hơn rất nhiều rồi, áo quần và đầu tóc đều được xứ lý rất thỏa đáng.
Hứa Thanh Du liếc nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cô sợ áo quần của anh không chỉnh tề giống lần trước.
Bản thân mẹ Ninh là một người cẩn thận và hơi đa nghi.
Nếu anh ta làm như vậy thì không khác gì đang trực tiếp nói với bà ấy bọn họ ở trong phòng làm những chuyện xấu hổ đó.
Ninh Tôn đi tới, ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, anh ngẩng đầu nhìn mẹ Ninh, “Hai người đang nói cái gì vậy? Nhìn trạng thái của mẹ có vẻ tốt nhỉ.”
Mẹ Ninh bật cười, “Con còn nói mẹ à.
Hay là con nói cho mẹ biết chuyện hôm nay là như thế nào đi.
Con mà nói với mẹ thì tất cả mọi chuyện mẹ sẽ kể lại cho mà nghe.”
Ninh Tôn cong cong khóe miệng quyết định không hỏi.
Dù sao vừa nãy anh cũng nghe thấy một chút động tĩnh trong phòng, chắc là Hứa Thanh Du đã hỏi được việc gì đó.
Buổi tối ở cùng Hứa Thanh Du thì tất nhiên anh sẽ biết được.
Lúc ăn cơm thì điện thoại mẹ Ninh reo lên mấy lần.
Vì điện thoại bỏ ở trên bàn ăn nên màn hình hướng lên trên.
Khi màn hình sáng lên thì Hứa Thanh Du nhìn sang.
Có người gọi đến cho bà ấy.
Nhưng mà vì góc nhìn nên Hứa Thanh Du không nhìn rõ số điện thoại.
Mẹ Ninh tiện tay từ chối cuộc gọi, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Mấy người này đúng thật là rảnh rang thật.
Cứ như vậy mà sống qua ngày không được sao, ngày nào cũng muốn soi mói đời tư của người khác thế nhỉ.”
Ánh mắt Ninh Tôn hướng vào chiếc điện thoại màn hình đã tối sầm lại, “Là cái số hồi trước phải không?”
Mẹ Ninh ừ một tiếng: “Vừa nãy mẹ đi ngủ, khi tỉnh dậy thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của số này.
Con xem mấy người làm truyền thông này đúng thật là đồ vô lương tâm, bám dai như đỉa.”
Hứa Thanh Du không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cô ấy thực sự coi đó là một cuộc gọi quấy rối từ giới truyền thông, “Bác hãy chặn số này đi.
Bình thường con gặp những loại này thì thường thẳng tay chặn luôn.”
Nhưng mà cô ấy lại nói thêm, “Bọn họ có rất nhiều số điện thoại.
Có thể bác chặn số này thì qua hai ba ngày sẽ có một số khác gọi đến.”
Mẹ Ninh không quan tâm lắm, cặm cụi ăn cơm, “Những người này cũng đúng thật là nhàn rỗi.
Đã cúp máy của bọn họ một lần rồi mà còn không hiểu.
Cứ muốn bác nghe điện thoại, muốn nghe chửi hay sao chứ?”
Ninh Tôn ngồi ở một bên nói: “Mẹ đừng nghe máy.”
Mẹ Ninh ừ ừ hai tiếng, “Mẹ biết, mẹ chắc chắn là không nghe rồi.
Chỉ là mẹ rất tức mấy bọn bám dai như đỉa đó.
Nếu như không phải nghĩ cho danh tiếng của con thì mẹ đã mắng chửi bọn nó một trận rồi.
Dù sao đến bước đường như vậy thì mẹ không quan tâm danh tiếng gi nữa.
“
Ninh Tôn nheo mắt lại, “Để một lúc nữa con sẽ liên hệ bên chỗ công ty, để bọn họ giải quyết chuyện này.”
Mẹ Ninh không hiểu những thứ phức tạp này lắm.
Bà ấy chỉ nói một câu được rồi cũng kết thúc chủ đề này luôn.
Trang Lệ Nhã gọi đến hai lần, những cuộc gọi đó đều bị mẹ Ninh từ chối nên bên chỗ bà ta mới biết khó mà lui.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Tôn cầm lấy điện thoại của mẹ Ninh, anh đi về phía phòng mình, “Con đi liên hệ với công ti.”
Nhưng thật sự khi vào phòng, anh ấy dùng điện thoại của mẹ Ninh để gọi cho Trang Lệ Nhã.
Bên chỗ Trang Lệ Nhã cũng không bắt máy ngay lập tức mà bà ta đợi một chút mới nghe.
Khi cuộc gọi bắt đầu thì Ninh Tôn không nói gì.
Điều này ít nhiều gì làm cho bên Trang Lệ Nhã có phần ngường ngượng.
Cho dù bà ấy với mẹ Ninh có vướng mắc tình cảm với Ninh Bang.
Nhưng mà giữa bọn họ chẳng có liên quan gì cả.
Sau khi kết thúc với mẹ Ninh, thì Ninh Bang còn qua lại với vài người phụ nữ nữa.
Đến cuối cùng mới đến Trang Lệ Nhã.
Theo lý mà nói mẹ Ninh đã kết thúc với Ninh Bang thì như thế nào Trang Nhã Lệ cũng không tìm đến mẹ Ninh.
Vì vây ít nhiều gì thì Trang Lệ Nhã sẽ có chút chột dạ.
Vì vậy thái độ nói chuyện của bà ta rất tốt.
Bà ta nói, “Chị à, chắc chị cũng không biết em là ai.
Vậy thì để em giới thiệu trước em họ Trang, tên Lệ Nhã.”
Ninh Tôn chưa bao giờ nghe qua giọng nói dịu dàng này của Trang Lệ Nhã.
Trang Lệ Nhã cho rằng bà ta giới thiệu như vậy xong thì chắc là mẹ Ninh đã nhận ra bà ta.
Vậy nên bà ta cười và nói, “Bây giờ chúng ta có để bàn bạc một số chuyện được không?”
Ninh Tôn lập tức nói: “Bà muốn bàn bạc chuyện gì?”
Hình như Trang Lệ Nhã rất ngạc nhiên, giọng điệu nói chuyện lập tức thay đổi trong chốc lát, “Cậu là Ninh Tôn?”
Giọng nói của Ninh Tôn bây giờ có chút khác xưa.
Hồi nãy cách nói chuyện của Trang Nhã Lệ bình tĩnh đến nhường nào thì bây giờ giọng điệu của cô tràn ngập sự phẫn nộ.
Nhưng bây giờ giọng điệu của anh ta lại lạnh lùng đến cực điểm, “Có phải bà xem những lời cảnh cáo trước kia của tôi là gió thổi qua tai phải không? Bà tưởng đó chỉ là những lời để dọa bà thôi sao? Bà thật sự muốn tôi tung ra những tin tức của bà, bà mới chịu an phận phải không? “
Bên chỗ Trang Lệ Nhã nói chuyện với giọng điệu lắp bắp, “Sao cậu lại nghe cuộc gọi này chứ?”
“Bà không cần quan tâm làm sao tôi có thể nghe được cuộc điện thoại này.
Tôi chỉ muốn hỏi bà rốt cuộc là bà muốn làm gì, không phải lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng với bà rồi hay sao? Hay là bà không hiểu tiếng người hả.” Ninh Tôn nói chuyện không giữ một chút thể diện nào cả.
Bên chỗ Trang Lệ Nhã im lặng một lúc sau đó mới nói tiếp, “Tôi chỉ muốn thương lượng một chút chuyện liên quan đến lợi ích với mẹ cậu.
Cậu không cần căng thẳng vậy đâu, tôi cũng không làm gì bà ta đâu.”
Ninh Tôn cười chế nhạo, “Có phải bà đánh giá cao bản thân mình quá không? Bà mà làm được gì mẹ tôi chứ, bà có bản lĩnh đấy không?”
Không đợi Trang Lệ Nhã lên tiếng, ngay lập tức Ninh Tôn lại nói tiếp: “Xem ra lúc trước là tôi giữ lại cho bà quá nhiều thể diện.
Vậy nên mới khiến cho bà thấy rằng trong tay của bọn tôi không có cái gì để đối phó với bà.”
Bên chỗ Trang Lệ Nhã vội nói, “Chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng được ư?”
Khi bà ta nói ra những lời này thì rõ ràng bà ta không có đủ dũng khí, và chắc là bà ta đã sợ.
Ninh Tôn cười nhẹ vài tiếng, “Lúc cho bà thể diện thì bà không cần.
Bây giờ còn muốn nói chuyện đàng hoàng, bà xem mình là ai đã chứ.”
Nói xong Ninh Tôn lập tức cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại di động gọi cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi ở nhà suốt ngày cứ quấn lấy vợ mình.
Điều này khiến Lương Ninh Như cảm thấy rất phiền.
Lương Ninh Như đi đứng không thuận tiện cho lắm, nên cô giơ chân đá vào chân của anh ta, “Anh đến câu lạc bộ ở lại đi, em thấy anh thôi cũng đủ phiền lắm rồi.”
Chương Tự Chi có chút tổn thương, nên chạy qua ôm cánh tay của vợ mình, “Sao lại thế được chứ, em không yêu anh nữa sao?”
Lương Ninh Như vừa muốn ừ một tiếng với Chương Tự Chi thì thấy điện thoại ở bên cạnh anh ấy reo lên.
Lương Ninh Như vội nói: “Mau đi, công việc của anh đến rồi kìa.
Anh đừng ở đây mà phiền em nữa.”
Chương Tự Chi ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại qua xem, “A Tôn gọi tới, có lẽ là có chuyện quan trọng.”
Anh cầm điện thoại từ trong phòng đi ra ban công phòng khách.
Khi nghe điện thoại, Chương Tự Chi vẫn tươi cười nói: “Xin chào.”
Giọng Ninh Tôn hơi căng thẳng, “Tự Chi, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp tôi.”
Chương Tự Chi nghe giọng của Ninh Tôn có chút không ổn liền nói, “Làm sao vậy? Bên chỗ cậu có rắc rối à?”
Cũng không phải là chuyện rắc rối nhưng khá phiền.
Ninh Tôn do dự một chút, mới nói: “Bây giờ tôi cần cậu liên hệ với bên chỗ truyền thông.
Có một số tin tức tôi muốn nhờ người khác tung ra.
“
Chương Tự Chi hiểu ý của Ninh Tôn, điều đó có nghĩa là anh ấy không thể nhúng tay vào chuyện này.
Vì vậy anh ta lập tức hỏi: “Có liên quan đến nhà họ Ninh phải không?”.