Hứa Thanh Du mở to mắt, đèn trong phòng vẫn đang bật.
Cô nhìn thấy tia sáng đèn chùm khúc xạ trước mặt cô hiện ra trông như vỡ vụn.
Hứa Thanh Du đưa tay che bản thân: “Em sợ.”
Ninh Tôn cũng có thể hiểu được lo lắng của Hứa Thanh Du, anh ‘ừ” một tiếng, cúi đầu dùng lực hôn khóe mắt Hứa Thanh Du, sau đó trở người rời đi xuống người Hứa Thanh Du, đồng thời kéo chăn đắp lên người cô.
Hai người nằm sát kề nhau, ai cũng đều không nói chuyện, nhưng có thể nghe được hô hấp của đôi bên đều đang hỗn loạn.
Cứ như vậy đợi một lúc lâu, Ninh Tôn đi xuống giường trước: ‘Em ngủ trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Anh nào có đi hút thuốc, Ninh Tôn là đi đến phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
Một lúc sau Hứa Thanh Du đứng dậy đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, sau đó cô nghe được tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh.
Mặt Hứa Thanh Du hơi đỏ, nhanh chóng đóng cửa lại quay về giường một lần nữa.
Cô tắt đèn lớn, chỉ để lại cho Ninh Tôn một cái đèn đầu giường.
Trong phòng lờ mờ, dường như cô mới tìm được một chút cảm giác an toàn, bằng không cả người lộ dưới ánh đèn, cô cảm thấy mình không còn nơi nào để lẩn trốn.
Sau một lúc thật lâu Ninh Tôn mới trở lại, cơ thể vẫn còn mang teho một chút hơi nước.
Anh đứng bên giường nhìn bóng dáng Hứa Thanh Du quay lưng với mình, ít nhiều vẫn sẽ có một chút rung động.
Mặc dù hai người không phải lần đầu chung chăn chung gối, nhưng đây lại là đêm đầu tiên sau khi mở lòng.
Ninh Tôn cẩn thận nằm lên giường, đợi một lúc mới xoay người, từ phía sau ôm Hứa Thanh Du.
Người Hứa Thanh Du cứng ngắc, rõ ràng là vẫn chưa ngủ.
Ninh Tôn hôn lên tai của cô: “Yên tâm đi, không động vào em.”
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau, cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Du không nhịn nổi mà ngủ thiếp đi.
Có thể là ban ngày quá thân mật, thế nên Hứa Thanh Du nằm mơ một giấc mơ viễn vong.
Đương nhiên trong mơ là những chuyện Ninh Tôn từng làm qua với cô, cô ở trong không gian không ranh giới không xác định được Ninh Tôn dẫn dắt.
Vẫn như cũ đến bước cuối cùng thì dừng lại.
Giống như nỗi sợ trong cuộc sống hiện thực của Hứa Thanh Du, trong mơ cô biểu lộ ra nhiều hành động mạnh dạn.
Thậm chí cô ở trong mơ còn có một chút nuối tiếc, tại vì sao phải dừng lại chứ?
Cô đã trưởng thành rồi, có thể đủ trách nhiệm tương lai đối với mình, cô là nguyện ý.
Ngủ một giấc như vậy cho đến sáng thì tỉnh dậy, lúc Hứa Thanh Du mở mắt vẫn ở đó.
Loại cảm cảm giác thất vọng và xót xa đó, thậm chí khiến cho cô bắt đầu hối hận đã từ chối hành động của Ninh Tôn trong buổi tối hiện thực ngày hôm qua.
Ninh Tôn tỉnh trước cô, nhưng anh chưa rời giường, vẫn nằm trên giường ôm Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du trở người, rúc trong ngực Ninh Tôn: “Mấy giờ rồi?”
Thực sự thời gian vẫn còn sớm, Ninh Tôn không nhìn thời gian, trực tiếp nói: “Còn sớm, em có thể ngủ thêm một chút nữa.”
Hứa Thanh Du không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ kia tối ngày hôm qua.
Ninh Tôn trong mơ thực sự rất dịu dàng, tất cả những việc làm đối với cô đều vô cùng khiến cho cô động lòng.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, không có chuyện gì nói, tùy tiện bọn bừa một chuyện: “Trước đây anh đã từng lên kế hoạch cho cuộc đời mình không”
Không ngờ Ninh Tôn lại trực tiếp trả lời: “Lúc trước không có, nhưng hôm qua bắt đầu lên kế hoạch.”
Nói thật, lúc trước, anh không có bất kì khái niệm gì đối với cuộc sống sau này, trải qua một ngày thì tính một ngày.
Sau đó thích Cố Tư, cũng chỉ là muốn cùng cô ấy ở bên nhau, cũng chưa từng suy nghĩ qua sau khi hai người ở bên nhau phải như thế nào.
Nhưng hôm qua lúc hai người thân mật khăng khít cùng với Hứa Thanh Du, anh lại nghĩ rất nhiều về cuộc sống sau này.
Bản thân anh đối với giới giải trí không phải quá quyến luyến, kế hoạch chính là kiếm được một số tiền, cũng không quan tâm cái gì mất fan hay không, anh muốn kết hôn.
Đặc biệt là ngày hôm đó đến thăm con của Cố Tư, lại nhìn thấy bụng lớn của Lương Ninh Như, nếu nói anh một chút xúc động cũng không có, thì chắc chắn là điều không thể.
Từng người một bên cạnh đều đã ổn định, vợ con vây quanh bên người.
Đương nhiên anh cũng nghĩ đến.
Chỉ là Hứa Thanh Du vừa mới tốt nghiệp, có những chuyện anh không thể nói ra hết trong khoảng thời gian này.
Ninh Tôn hơi do dự, hỏi ngược lại Hứa Thanh Du: “Vậy em có kế hoạch gì đối với tương lai rồi?”
Cô cũng không thể luôn ở bên cạnh mình làm trợ lý, Ninh Tôn biết chuyên ngành đại học của Hứa Thanh Du, biết cô đã buông bỏ điều gì.
Lúc trước anh ở trong nhà nhìn thấy được một số bản thảo thiết kế, có lẽ là của Hứa Thanh Du âm thầm vẽ.
Nhìn ra được, Hứa Thanh Du có ước mơ khác.
Hứa Thanh Du trầm giọng cười: “Em muốn làm cái gì à, thì đương nhiên là muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp, danh tiếng lừng danh, kiếm tiền thật nhiều, sau đó anh lui xuống em nuôi anh.”
Ninh Tôn nghe cô nói như vậy, cười đến mức rung lồng ngực: “Được, vậy anh sau này có thể hy vọng vào em rồi.”
Nói đến đây Hứa Thanh Du lại nghĩ đến một chuyện khác: “Không biết tình hình đầu tư bên chỗ ngài Tống như thế nào rồi, lâu rồi chưa liên lạc với anh ta, cũng không hỏi lợi nhuận như thế nào.”
Tống Vũ Kình bên kia hình như cũng đang bận, khoảng thời gian gần đây cũng không liên lạc với cô.
Chỉ là lúc cô và Ninh Tôn khúc mắc với nhau, Tống Vũ Kình gọi điện thoại cho cô, biết cô đã về nhà rồi.
Anh ta còn nói với Hứa Thanh Du, bảo cô cứ thả lỏng thật tốt,về nhà chơi thật vui vẻ.
Sau đó hai người không có liên lạc nữa.
Tính qua tính lại cũng qua một khoảng thời gian rồi.
Hứa Thanh Du muốn lấy điện thoại, kết quả Ninh Tôn dùng lực ôm cô vào ngực: “Làm gì vậy? Có phải là muốn liên lạc với Tổng Vũ Kình hay không?”
Hứa Thanh Du cũng biết Tổng Vũ Kình được xem như lạ một nút thắt đối với Ninh Tôn.
Cô nhanh chóng phủ nhận: “Không phải không phải, em chỉ là muốn xem giờ thôi, phải dậy nấu cơm rồi.”
Ninh Tôn vẫn không buông cô ra: “Sau này em ít liên lạc với Tổng Vũ Kình lại, chuyện đầu tư bên kia giao cho anh, anh trao đổi với anh ta.”
Hứa Thanh Du đồng ý trước, sau đó lại giải thích: “Cũng không cần lo lắng em với anh ta đâu, em với anh ta cái gì cũng không có, em không hiểu vì sao lại nghĩ hai người chúng em ở bên nhau.”
Dựa vào thân phận Tống Vũ Kình, có thể nhìn trúng cô chỗ nào.
Thương nhân như bọn họ càng coi trọng thân phận môn đăng hộ đối.
Ninh Tôn cũng không biết bởi vì sao, thực sự mà nói thật, anh cũng cảm thấy thương nhân giống như Tống Vũ Kình sẽ có một chút thanh cao, sẽ có một chút không coi ai ra gì.
Người bọn họ xem trọng, nhất định là người có thân phận gia thế, học lực, tài năng tất cả đều phải đứng đầu.
Hứa Thanh Du cách những tiêu chuẩn này thực sự là có một khoảng cách.
Nhưng Ninh Tôn không thể chịu được, anh luôn cảm thấy thái độ Tổng Vũ Kình đối với Hứa Thanh Du không giống vậy.
Cũng có thể là anh ta cũng không nghiêm túc, chỉ muốn chơi đùa một chút.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Ninh Tôn cảm thấy suy nghĩ của mình không sai.
Nhưng anh không muốn bởi vì chuyện này mà tranh cãi không vui với Hứa Thanh Du, thế nên chỉ có thể nói: “Lúc đó anh thích em, bên cạnh em đột nhiên nhiều hơn một người đàn ông, còn có thái độ đối với em khá tốt, đương nhiên anh phải có ý kiến với anh ta.”
Cách nói này của anh thật sự khiến cho trong lòng Hứa Thanh Du thay đổi mười phần mềm lòng.
Cô ngước đầu hôn lên cằm của Ninh Tôn: “Em nào có sức hập dẫn lớn như vậy, người nào xuất hiện bên cạnh em đều có suy nghĩ khác đối với em à, anh thật sự là đánh giá quá cao em rồi.”
Ninh Tôn thừa dịp cúi đầu hôn cô: “Dù sao thì anh có suy nghĩ đối với em, anh liền sẽ cảm thấy người khác có ý đồ đen tối đối với em.”
Hai người thân mật một lúc lâu, sau đó nghe được âm thanh mẹ Ninh đi ra khỏi phòng.
Mẹ Ninh cũng không gọi hai người bọn họ, sau khi đi rửa mặt trực tiếp đi nấu cơm.
Hôm nay bọn họ phải đi đến bệnh viện thăm Ninh Bang, thời gian định có lẽ là buổi trưa.
Vì vậy thời điểm này vào buổi sáng cũng không quá lo vội vàng.
Hứa Thanh Du có chút xấu hổ, thấy mẹ Ninh đã dậy, cô cũng vội vàng rời giường: “Dậy thôi, lại nằm nữa thì hơi kỳ cục.”
Mỗi ngày thời gian Hứa Thanh Du dậy đều rất sớm, có lẽ mẹ Ninh cũng đã biết, vậy nên hôm nay dậy hơi trễ, cô cũng sợ mẹ Ninh nghĩ nhiều.
Ninh Tôn cũng biết chuyện Hứa Thanh Du lo lắng.
Anh hơi bất lực: “Đợi sau khi chúng ta trở về, nhanh chóng bảo mẹ anh về chỗ ở của mình, thật sự là bất tiện.”
Hứa Thanh Du cố gắng kiềm chế, không để cho mình đỏ mặt: “Nói hươu nói vượn.”
Ninh Tôn biết cô xấu hổ, cũng chỉ mỉm cười, không nói gì..