Hứa Thanh Du và Ninh Tôn điên loạn một hồi trên giường rồi mới ngồi dậy đi chỗ khác.
Cũng hơi muộn, hai người họ cũng không muốn nấu cơm nên đã kêu đồ ăn ngoài.
Trong lúc đợi người giao hàng đến, Hứa Thanh Du dọn dẹp giường lại cho gọn gàng. Lúc trưa hai người họ quá mãnh liệt nên giờ ga giường gì cũng phải thay đổi hết.
Vốn dĩ Ninh Tôn ở bên cạnh giúp dọn dẹp, nhưng ga giường vẫn chưa trải xong thì điện thoại bỏ ở đầu giường của Hứa Thanh Du đã rung lên mấy lần.
Chỗ Ninh Tôn đứng khá gần với tủ đầu giường nên thuận tay lấy điện thoại. Vốn dĩ anh ta muốn đưa điện thoại cho Hứa Thanh Du nhưng anh ấy lại thấy trên màn hình hiện lên tin nhắn.
Người gửi tin nhắn đến là A Trạch. Những chữ đầu tiên mà anh ta nhắn là vừa nãy anh đang bận.
Ninh Tôn dừng lại một chút, mắt vẫn nhìn vào điện thoại. Anh chăm chú nhìn vào những dòng tin nhắn đso
Hứa Thanh Du nghe thấy tiếng rung của điện thoại. Nhưng cô vẫn đang dọn dẹp và không dừng lại, cũng không nhìn Ninh Tôn mà cô chỉ hỏi: “Ai gửi tin nhắn đến vậy anh.”
Ninh Tôn ngước mắt lên nhìn Từ Thanh Đầu, giọng điệu vẫn rất bình thường, “Là A Trạch.”
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, bây giờ cô mới dừng hết việc lại.
Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, bấm vào đó và đọc tin nhắn.
Có lẽ là lúc nãy cô ấy gọi thoại đến mà không ai bắt máy. Bây giờ mới gửi tin nhắn đến để thông báo là lúc nãy đang bận nên mới không nghe máy được.
Hứa Thanh Du chỉ chậc chậc vài tiếng, “Đúng thật là phiền phức mà.”
Ninh Tôn lại không tức giận. Nhưng đối với Ninh Tôn mà nói A Trạch chẳng là mối nguy hiểm gì cả.
Nhưng anh ấy vẫn hỏi: “Anh ta tìm em làm gì vậy? Chúng ta đã không tham gia bên kia nữa, anh ta vẫn còn liên lạc với em à.”
Hứa Thanh Du đưa điện thoại cho Ninh Tôn, điện thoại vẫn đang mở khóa, là trang trò chuyện WeChat của cô và A Trạch.
Ninh Tôn lướt lướt cài cái trên màn hình, liền nhìn thấy đoạn đối thoại của hai người họ lúc trước.
Ninh Tôn cũng không hiểu nhiều về A Trạch cho mấy. Vì vậy anh ấy cũng không nhìn ra được có phải A Trạch đã gửi những đoạn tin nhắn này hay không.
Chỉ là những dòng chữ mà trước đó A Trạch gửi đều là những lời giống dạng như lúc ngủ đã mơ thấy Hứa Thanh Du, Ninh Tôn thấy được liền cau mày.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nói, “Chắc không phải là A Trạch. Em đoán là cô gái đã thích A Trạch lấy điện thoại của anh ta cố ý gửi những tin nhắn này cho em, để tham dò em ấy.”
Ninh Tôn dừng lại, nhíu mày chặt hơn, “Cô gái kia bị bệnh à?”
Lần trước, cô ta đã chặn xa của anh và Hứa Thanh Du lại, Ninh Tôn đã nói rất nhiều rời khó nghe.
Anh vốn nghĩ rằng sau sự việc đó, công thêm việc Hứa Thanh Du và anh đã rời khỏi thì bên đó sẽ không còn quấy rầy nữa.
Kết quả, anh thực sự không ngờ rằng cô gái này thực sự quá cứng đầu.
Nhưng phương hướng mà cô luôn cố chấp đã sai rồi.
Ninh Tôn kiểm tra ID WeChat của A Trạch, sau đó anh lấy điện thoại di động của mình ra, trực tiếp thêm vào danh sách bạn bè.
Hứa Thanh Du tiếp tục trải ga trải giường, nhưng cô vẫn đang nhìn Ninh Tôn. Qua một loạt hành động của anh thì cô biết Ninh Tôn muốn làm gì. Vì thế cô mới nói, “Anh không cần ra mặt đâu. Đợi có thời gian rảnh em sẽ nới với A Trạch một tiếng. Thân phận của anh cũng khá mẫn cảm, nếu như trước tiếp tìm anh ta thì có chút không được thích hợp cho lắm. “
Ninh Tôn không nói gì, xem dáng vẻ của anh ta chắc là không nghe lời khuyên của Hứa Thanh Du.
Thông tin cá nhân của Ninh Tôn cũng không phải là thông tin thực của anh ấy. Vì vậy qua một lúc bên chỗ A Trạch vẫn chưa đồng ý thông qua.
Ninh Tôn không vội. Cho dù có đồng ý thông qua thì bây giờ người cầm điện thoại là cô gái ấy, nên cũng không có gì đáng để nói cả.
Đợi Hứa Thanh Du trải ga trải giường xong, hai người ra khỏi phòng, trở lại ghế sô pha.
Ninh Tôn bật ti vi lên, hai người cùng xem một lúc. Ninh Tôn lại cảm giác điện thoại của mình hình như lại rung lên mấy lần.
Anh lấy điện thoại ra sau đó coi qua một lượt. Bên chỗ A Trạch đã đồng ý.
Ninh Tôn do dự một hồi, sau đó anh đứng dậy đi ra ban công.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, cô gần như có thể đoán được anh ta định làm gì. Vậy nên cô chỉ thở dài, không nhìn nữa mà tiếp tục xem ti vi.
Ninh Tôn không gửi tin nhắn cho A Trạch, mà gọi trực tiếp qua cuộc gọi thoại.
Bên đó qua một lúc mới nghe máy, bên đó truyền qua tiếng của A Trạch, “Aloo, xin hỏi là ai vậy?”
Giọng điệu của Ninh Tôn rất bình thường, “Là tôi, Ninh Tôn.”
A Trạch dừng lại một chút, chắc là anh ta không ngờ Ninh Tôn sẽ kết bạn với mình, “Ồ, hóa ra là anh. Sao vậy, có chuyện gì không?”
Ninh Tôn hỏi thẳng: “Vừa nãy anh gửi cái gì cho Tiểu Du vậy?”
Giọng A Trạch xen vào đó một chút khó hiểu, “Hả, cái gì chứ, gửi cái gì qua chứ?”
Khi anh ta nói điều này, Ninh Tôn cũng tin những gì Hứa Thanh Du nói vừa rồi.
Anh ấy cười nhạt, “Anh hãy lo bảo quản điện thoại của mình cho tốt đi. Để tránh có người lấy danh nghĩa của anh để gửi những tin nhắn tầm bầy tậm bạ cho người khác. Việc đó rất dễ khiến người khác hiều lầm đó.”
Dường như A Trạch không hiểu những gì anh ta nói, “Ý anh là gì? Anh đang nói về cái gì vậy?”
Anh ta mới cầm lại điện thoại nên không thấy trang tin nhắn của anh và Hứa Thanh Du.
Giọng nói của Ninh Tôn có vài phần châm chọc, “Bị người khác hãm hại rồi mà còn không biết xảy ra chuyện gì. Tôi thật sự không biết nói với anh cái gì nữa.”
Nói xong, anh ta cúp máy và cất điện thoại vào túi.
Ninh Tôn không quay lại phòng khách ngay mà đứng trên ban công.
Hứa Thanh Du đợi ở đó một lúc, thấy anh ta chưa về nên đứng dậy.
Cô mở cửa ban công đi tới, ôm eo Ninh Tôn từ phía sau, “Làm sao vậy, vừa nãy anh đã nói gì?”
“Anh cũng không nói gì, hình như A Trạch cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.” Ninh Tôn nói.
Hứa Thanh Du ậm ừ, áp mặt vào lưng Ninh Tôn, “Một lát nữa thì em sẽ xóa anh ấy khỏi danh sách kết bạn. Để tránh bên chỗ anh ta gây chuyện mà chúng ta bị liên lụy nữa.”
Ninh Tôn sờ sờ tay của Hứa Thanh Du còn để ở trong eo mình, cười nói: “Cũng tốt. Như thế này anh cũng yên tâm nhiều hơn.”
Vốn dĩ Hứa Thanh Du muốn hỏi đùa Ninh Tôn khi nào mới xóa Nam Nhạc. Nhưng cô lại thấy câu hỏi này cũng thật là vô nghĩa.
Ninh Tôn ở trong giới giải trí, sự nghiệp vẫn chưa vững, nên có một số chuyện cũng không nên giải quyết đến bước không còn con đường nào.
Nếu không thì rất dễ xóa sổ con đường sống của mình.
Vì vậy những lời nói đã ở khóe miệng nhưng cô vẫn phải nuốt xuống lại.
Hai người họ đứng với nhau một hồi thì đồ ăn đã được giao đến. Hứa Thanh Du gọi điện thoại cho mẹ Ninh và hỏi bà ấy có đến đây ăn hay không.
Kết quả là mẹ Ninh đã ăn rồi, hiện tại cô đang đắp mặt nạ, dự định sau khi dọn dẹp xong sẽ đi ngủ.
Hứa Thanh Du cảm thấy rằng mẹ Ninh đã thực sự điều chỉnh tình trạng của mình đến một giai đoạn đặc biệt tốt.
Cũng không biết có liên quan gì đến bên chỗ Ninh Bang hay không nữa.
Vì mẹ Ninh không đến ăn, nên Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ăn tối cũng nhau. Sau đó hai người họ trở về phòng.
Ninh Tôn nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi Hứa Thanh Du, “Hôm nay công ty thiết kế nói với em cái gì?”
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút, “Cũng không nói gì khác. Em đều đem những giấy tờ liên quan cho người phỏng vấn. Sau đó, cô ấy nói em có thể vào làm việc được. Nói thật em cũng khá bất ngờ.”
Ninh Tôn bĩu môi, do dự một hồi mới nói: “Cô ấy có nhắc tới ai với em không? Cô gái mà ngày hôm qua đã tiếp đãi em có gặp em hay không?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng vậy, là cô gái hôm qua. Cô ấy đưa ra quyết định là em có thể đi làm. Em còn nói với cô ấy là em vẫn chưa chuyển nhượng xong công việc hiện tại, chắc là phải chờ một đoạn thời gian mới vào làm được. Nhưng cô ấy lại nói như thế nào cũng được. “
Sau đó, Hứa Thanh Du bật cười, “Anh nói có phải lúc trước tiêu chuẩn tìm người của bọn họ quá cao, nên không có ai đến xin việc cả. Kết quả là không có cách nào, bọn họ mới hạ thấp yêu cầu xuống. Vậy nên em mới nhặt được món hời này không.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!