Lúc ban đầu mẹ Ninh và Hứa Thanh Du chỉ dự định ăn một bữa qua loa ở tiệm cơm trước khu dân cư.
Thế nhưng sau khi hai người ra ngoài rồi mới cảm thấy, dù sao đã rời khỏi nhà rồi thì đi ăn ở đâu đó xa một chút.
Hai người không lái xe, chỉ đi dọc theo con đường, mãi cho đến một lúc lâu sau mới gặp được một nhà hàng có thể xem như tử tế.
Mẹ Ninh chép miệng, “Chọn quán này đi, hai chúng ta ăn một bữa thật ngon, cho dù cuộc sống có vất vả như thế nào đi nữa thì cũng phải đối xử tốt với dạ dày của mình mới được.”
Vốn dĩ Hứa Thanh Du không muốn ăn uống gì cả, nhưng sau khi ngửi được mùi hương của thức ăn, trong người mới cảm thấy đói bụng.
Đúng là bây giờ cô đã kiếm được khá nhiều tiền, môi trường sống cũng tốt hơn trước rất nhiều, tại sao lại không hưởng thụ thành quả của mình.
Trong cuộc sống này có rất nhiều người đối xử với bản thân rất tệ, đáng lẽ ra phải nên đối xử với bản thân tốt một chút mới đúng, vì vậy hai người nhanh chóng bước vào, chọn một phòng riêng sau đó bắt đầu gọi món.
Thú thật thì Hứa Thanh Du không quá chú ý đến chuyện ăn uống, bởi vì bình thường cô muốn ăn món gì thì cô đều có thể đứng ra tự mình nấu nướng.
Có điều, khi Hứa Thanh Du nhìn thực đơn, cô vẫn gọi những món bản thân cảm thấy ngon.
Người phục vụ đứng ở bên cạnh thấy vậy thì nhanh chóng khuyên can, “Xin hỏi các vị chỉ đi hai người thôi sao? Nếu như chỉ đi hai người, vậy thì chừng này món là đã đủ rồi đấy ạ, ăn không hết sẽ rất lãng phí.”
Hứa Thanh Du lên tiếng, “Lát nữa sẽ có người đến, không sao đâu, cậu cứ cho chúng tôi gọi món trước đi.”
Người phục vụ không dám nói gì thêm, mẹ Ninh cũng gọi hết tất cả những món mình muốn ăn, thành thật mà nói thì hai người đều biết rằng bọn họ gọi như thế, đúng là có hơi nhiều.
Nhưng bây giờ trong lòng hai người có phần không thoải mái, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để trút giận.
Sau khi người phục vụ rời đi, tiếng chuông điện thoại của mẹ Ninh vang lên.
Bình thường di động của mẹ Ninh giống như vật trang trí, ngoại trừ chị Thái gọi điện cho bà, hoặc là thi thoảng Hứa Thanh Du và Ninh Tôn sẽ gọi cho bà, thì căn bản sẽ chẳng còn ai liên hệ với bà ấy nữa.
Bây giờ Ninh Tôn đang ở công ty, không có khả năng phân thân, còn Hứa Thanh Du thì ngồi ngay đây, trên cơ bản là chẳng có mấy người sẽ gọi cho bà vào lúc này.
Cho nên không cần nhìn mẹ Ninh, Hứa Thanh Du cũng biết là do ai gọi đến.
Mẹ Ninh lấy điện thoại ra xem, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bà khẽ cười chế nhạo một tiếng, “Trước đây ông ấy cũng không kiên nhẫn như vậy, tâm trạng rất dễ nóng nảy, bây giờ bác không biết bản thân có nên thụ sủng nhược kinh(*) hay không nữa?”
(*): nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh nói, “Nếu như bác không tiện nói chuyện thì cứ để con nói giúp bác.”
Mẹ Ninh lắc đầu, không nhận điện thoại ngay lập tức, bà chỉ lẳng lặng đặt điện thoại lên bàn, “Tất cả đều là người lớn rồi, không cần phải trốn trốn tránh tránh để làm gì, muốn nói gì thì cứ tự mình nói, chẳng qua bác muốn xem xem ông ấy có thể kiên trì tới khi nào.”
Thành thật mà nói, Hứa Thanh Du cảm thấy mẹ Ninh vẫn có ít nhiều cảm tình với người đàn ông này.
Nếu như thật sự không muốn quay lại với nhau, vậy thì bà ấy đã sớm nói chuyện rạch ròi rồi.
Tiếng chuông điện thoại vừa mới ngừng lại chưa được bao lâu thì đã vang lên thêm một lần nữa.
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm di dộng một hồi, sau đó mới chấp nhận cuộc gọi.
Bà không đứng dậy đi ra ngoài mà ngồi ngay tại chỗ, áp điện thoại lên tai, nói, “Có chuyện gì không?”
Hứa Thanh Du không nghe rõ bên kia đang nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được giọng điệu của mẹ Ninh đã dịu đi phần nào.
Mẹ Ninh trả lời đối phương, “Tôi đang ở ngoài dùng bữa, không có ở nhà.”
Mẹ Ninh sau đó lại trả lời thêm, “Không biết, vừa mới đi thôi.”
Hứa Thanh Du cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, sau đó im lặng nhìn mẹ Ninh ngồi đối diện.
Hứa Thanh Du không mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Có vẻ như đối phương ở đầu dây bên kia nói rất nhiều thứ, mẹ Ninh mím môi, sắc mặt càng ngày càng tồi tệ hơn.
Sau cùng mẹ Ninh mới khẽ ừ, “Được, tôi biết rồi, vậy ông cứ bận việc của ông đi, tôi không sao.”
Người đàn ông kia nói với mẹ Ninh thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn tưởng rằng người đàn ông ấy gọi đến, chắc hẳn sẽ phải dong dài một hồi, nhưng xem kết quả hiện tại, có vẻ như tâm trạng của mẹ Ninh không giống với những gì cô tưởng tượng cho lắm.
Mẹ Ninh đặt điện thoại xuống, sau đó rót cho mình một tách trà, một hơi uống hết, bà bật cười, “Quả nhiên, bác biết ông ấy là một người không kiên nhẫn.”
Lúc này Hứa Thanh Du mới lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy? Ông ấy nói cái gì?”
Mẹ Ninh dựa người vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, “Ông ấy nói con gái ông ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ ông ấy phải trở về, cho nên mới gọi điện thoại báo với bác một tiếng.”
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ sau đó lại hỏi thêm, “ Ông ấy có nhắc đến đứa bé kia bị làm sao không?”
Mẹ Ninh lắc đầu, “Ông ấy không nói, nhưng thú thật thì bác biết đây đều chỉ là cái cớ mà thôi.”
Hai người sống với nhau biết bao nhiêu năm, cũng thấu hiểu đối phương được ít nhiều.
Cho dù bà không nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông ấy, nhưng từ giọng điệu của ông, bà đã hiểu rõ tất cả những lời nói kia cũng chỉ là bao biện.
Không ai là kẻ ngốc cả, người đàn ông đó thấy bà hai mặt, có thể thông qua thái độ của bà nhận ra bà sẽ không dễ dàng quay lại, hoặc là cảm thấy bà nhất định sẽ không quay đầu lại.
Hai người đã đến tuổi này rồi, thời gian rất quý giá, cho nên đối phương mới không muốn lãng phí nhiều thì giờ với bà nữa.
Chí ít ông ấy còn cố gắng tìm một cái cớ, chứ chưa đến mức không nói lời nào đã rời đi, có thể xem như là đã nể mặt đối phương.
Hứa Thanh Du không biết nên đánh giá vấn đề này như thế nào.
Thành thật mà nói, người đàn ông ấy làm như vậy cũng không có gì sai, nhân lúc mọi chuyện vẫn còn ổn thoả nhanh chóng rời đi, đây là sự quyết đoán mà một người trưởng thành nên có.
Chỉ là nhìn ở phương diện tình cảm, sẽ phần nào làm người ta cảm thấy thất vọng và tiếc nuối.
Ông ấy từ xa tìm tới đây, thế nhưng chỉ vừa mới gặp một chút trắc trở đã quay đầu rời đi, xem ra tình cảm của ông ta dành cho mẹ Ninh cũng không sâu đậm như những gì ông ấy nói.
Sự việc lần này sẽ khiến mẹ Ninh cảm thấy thất bại phần nào.
Chẳng qua nói trắng ra thì cả hai người đều không sai, chỉ có thể nói người đàn ông đó quá lí trí mà thôi.
Nếu như mẹ Ninh quả thực không muốn qua lại với người ta nữa, thì đúng là không nên làm chậm trễ thời gian của ông ấy.
Hứa Thanh Du rót cho mẹ Ninh thêm một tách trà, “Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, ông ấy rời đi cũng tốt, bác đỡ phải đau đầu suy nghĩ.”
Sau đó Hứa Thanh Du lại nói tiếp, “Sau này chúng ta phải tập trung vào sự nghiệp của mình, đàn ông chỉ là vật cản trên con đường bác thành công mà thôi, làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của bác, ông ấy đi rồi càng tốt.”
Nói như vậy, trong lòng mẹ Ninh thoáng trở nên thoải mái hơn một chút.
Khuôn mặt bà lộ ra nụ cười miễn cưỡng, “Con nói cũng đúng, đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của chúng ta thôi, không nghĩ, không nghĩ đến nữa, vốn dĩ bác còn tính, nếu như ông ấy tìm đến một lần nữa, bác nên nói chuyện với ông ấy như thế nào để ông ấy nhanh chóng rời đi, ông ấy ở bên cạnh bác, bác cũng chẳng yên lòng.”
Mẹ Ninh sợ bản thân sẽ bị paparazzi theo dõi, sau đó lại gây ra những tin đồn thất thiệt nữa thì không hay.
Bây giờ mỗi bước đi của bà đều phải thật cẩn thận, sợ rằng danh tiếng vất vả lắm mới tìm về được lại một lần nữa đổ sông đổ bể.
Bà không chống đỡ nổi, cũng không có nhà đầu tư che chở cho.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!