Chương 208
Chương Tự Chi không biết chuyện gì giữa Cố Tư và Trì Uyên, liền đi tới khuyên, “Ừ, mau ăn đi, sức khỏe là quan trọng nhất. Anh uống nhiều rượu như vậy, buổi tối nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. .“
Trì Uyên từ từ cầm lấy bát đũa của Cố Tư rồi nói, “Cảm ơn.”
Cố Tư cười haha, “Không cần, không cần, đều là người nhà, nên như vậy.”
Người đàn ông sạch sẽ này, cô chỉ muốn đối phó anh ta.
Trì Uyên cắn hai miếng, rồi đặt đũa xuống.
Có Chương Tự Chi ở đây, sẽ không buồn chán, anh ta hỏi Trì Uyên ở phòng ăn bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Tôi đang nói đến chuyện hợp tác, bàn về phương thức cung ứng sau này.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Là ai bên Tùy gia đến? Tùy lão già kia sao?”
Không biết lão già trong miệng hắn là đang nói đến ông cụ hay là lão gia của Tùy gia.
Trì Uyên nói thẳng, “Tùy lão gia đến, Tùy phu nhân.”
Cố Tư cười thầm, không quá to cũng không quá nhỏ.
Cô nhớ hôm nay cô đi theo mẹ con Tùy gia, quan điểm sống của Tùy Mị đều sai trái, đúng là có lý do.
Tùy phu nhân cũng không phải là người có đức hạnh gì.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, rồi nói, “Tùy Mị bây giờ đang làm ở công ty Tùy gia. Tôi nhớ trước đây cô ấy không bao giờ đến các bữa tiệc của Tùy gia. Bây giờ cô ấy đã lộ diện, chắc là cô ấy đã đến làm việc ở công ty.“
Trì Uyên gật đầu, “Đúng vậy, Tùy Thanh chịu trách nhiệm xuất nhập với công ty chúng tôi.”
Chương Tự Chi lúc này mới hiểu được một chút.
Hắn khịt mũi vài cái, rồi nói: “Không phải trước đây cô ta vốn xây dựng hình tượng danh môn thục nữ, sao bây giờ lại xuất hiện, hay là không còn người che chở?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Ninh Tôn nhất thời im lặng nói: “Lão gia tử Tùy gia, ngoài Tùy Mị còn có đứa con nào nữa không?”
“Có.” Chương Tự Chi nói, “Nhưng con trai út của anh ấy bây giờ mới học cấp ba. Còn quá nhỏ để có thể hỗ trợ công ty”.
Ninh Huyền ồ lên một tiếng, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cũng không nói gì.
Cố Tư lấy đĩa gắp một hải sản, bỏ vào bát của Trì Uyên.
“Ăn thêm đi. Chuẩn bị có người tới tìm anh, còn phải uống rượu tiếp.”
Trì Uyên trầm mặc, không động đũa, “Tôi biết cách ứng phó.”
Lời của Cố Tư quả nhiên rất đúng.
Một lúc sau, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ, Chương Tự Chi nghĩ đó là bồi bàn, liền nói.
Kết quả, cửa phòng riêng bị mở ra, người đứng ở cửa là Tùy Mị.
Vẻ mặt của Tùy MỊ rất bình thản, giống như sự khó chịu khi anh chưa bao giờ tồn tại.
Chương Tự Chi nhíu mày, “Tại sao cô lại tới đây.”
Câu hỏi này, cùng với giọng điệu, thực sự có thể được coi là không thân thiện.
Tùy Mị nhìn Trì Uyên, “Mọi người bên kia đều đang đợi anh, em đoán anh sang bên này, đi nào, bên kia ăn gần xong rồi, sang bên này như vậy là được rồi”
Chương Tự Chi cười một cái, tiếng cũng không nhỏ, sau đó lẩm bẩm nói một câu: “Làm sao có thể đê bản thân giông như một bồi bàn vậy.”
Những người trong phòng riêng đều nghe thấy điều này.
Ninh Tôn quay đầu nhìn Cố Tư, “Cố Tư, một lúc nữa muốn đi đâu nữa không, chúng ta đi luôn.”
Cố Tư, “Lát nữa sẽ có buổi biểu diễn, tôi nghĩ ăn tối xong thì ai về nhà nấy.”
“Được.” Chương Tự Chi kéo dài giọng nói, “Đến câu lạc bộ của tôi đi, một lát nữa sẽ có rất nhiều chuyện hay ho. Để tôi cho các người xem, các người chưa từng thấy thế giới, hôm nay thiếu gia ta sẽ cho các người được ngắm nhìn thế giới.“
Trì Uyên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, sau đó anh đứng dậy kéo Cố Tư lên, “Cùng nhau đi đi, ba mẹ ở bên kia, sang chào hỏi.”
Cố Tư thật sự rất bất ngờ.
Cô do dự, thực ra cô không muốn nhìn thấy người của Tùy gia cho lắm, cảm thấy nên giữ khoảng cách.
Nhưng khi nghe nói Trì Chúc và Trì phu nhân đều ở đó, cô nghĩ nên đi một chút.
Cô chính là không muốn Trì phu nhân thoải mái.
Còn Tùy Mị, cô cũng không muốn cho cô ta thoải mái hơn đâu.
Chương Tự Chi chớp chớp mắt nhìn Cố Tư chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên xua tay, “Đi, đi, anh đi đi, cha mẹ Trì Uyên đều ở bên kia, con dâu ở bên này, dù sao cũng phải qua chào hỏi một tiếng.“
Trì Uyên nắm tay Cố Tư, “Đi thôi.”
Vẻ mặt của Tùy Mị lúc này đã hoàn toàn biến sắc.
Cô ta là người bản lĩnh như vậy, mà hiện tại sắc mặt tái nhợt.
Trì Uyên và Cố Tư có thể thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô ấy, nhưng trước mặt cô ấy và gia đình …
Trì Uyên thật sự vô tâm, có tôn trọng cô sao?
Cố Tư nhìn thấy Tùy Mị như vậy, lúc này trong lòng rất vui vẻ, tiếp lời của Chương Tự Chi nói: “Được rồi, Lão Chương đã nói như vậy, phải sang chào hỏi mới đúng.”
Cô nắm tay Trì Uyên cùng anh bước ra ngoài.
Tùy Mị vẫn đứng ở cửa, mím môi nhìn Cố Tư và Trì Uyên.
Cố Tư nhếch khóe miệng, vẻ mặt đắc ý.
Cô ấy thực sự phù hợp để trở thành một nhân vật phản diện lớn, cô ấy rất thích cảm giác này.
Bạch Liên Hoa yếu đuối sẽ khóc bất cứ lúc nào, đừng quá lạnh lùng.
Trì Uyên dắt Cố Tư đi đến một phòng riêng gần đó, cửa phòng riêng nửa đóng nửa mở.
Trì Uyên đi tới, rồi mở cửa ra.
Không khí trong phòng riêng thực sự khá tốt.
Trì phu nhân và Tùy phu nhân đều tươi cười, tâm trạng thực vui vẻ.
Trì Chúc và Tùy lão gia cũng đang nâng ly cạn chén, dáng vẻ như hai người anh em tốt.
Trì Uyên đi vào, gọi một tiếng ba mẹ, sau đó nói anh mới đi ra ngoài đưa Cố Tư đến chào hỏi mọi người.
Trong nháy mắt, phòng riêng liền không có một tiếng động.
Nhưng phản ứng của Trì Chúc rất nhanh, ông nhanh chóng đứng dậy nói: “Ôi, Tiểu Tư, hôm nay ba có hỏi A Uyên xem con có bận việc gì không, ba muốn đưa con cùng đến đây. A Uyên nói con muốn mở cửa hàng, nên hơi bận. Con nhìn xem, người nhà chúng ta quả là có duyên phận, tránh cũng không được, ở đây mà cũng gặp được”
Trì Chúc nói những lời này quả thật rất hay.
Cũng cho Cố Tư chút mặt mũi, cô rât vui vẻ, gọi một tiếng ba.
Sau đó còn nói: “Con gần đây thực sự có chút bận, con mới ký hợp đồng ở cửa hàng hôm nay, lúc trưa A Uyên trở lại nhà cũ, anh ấy cũng muốn đưa con đi rồi đúng không, nhưng lúc ấy con thực sự không thể bỏ công việc ra được.“
Lúc Cố Tư nói xong, cô liếc nhìn thái độ của những người trong phòng riêng này.
Trì phu nhân không phải là một diễn viên giỏi, khuôn mặt của bà ta chảy dài.
Biểu hiện của Tùy phu nhân tốt hơn của bà ấy.
Tùy lão gia không muốn nhìn Cố Tư, chỉ thấy Tùy Mị đứng ngoài cửa.
Tùy Mị đứng ở phía sau Cố Tư, Cố Tư không nhìn thấy sắc mặt của cô ta.
Nhưng cũng có thể tưởng tượng rằng người này lúc này chắc hẳn đang vô cùng khó chịu, khổ sở (đau đớn).
Rất tiếc, cô phải làm sao đây, bây giờ cô ấy cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.
Cảm giác như mình sắp bay lên.
Trì Chúc cũng có thể thấy không khí trong phòng riêng không tốt lắm, cười không ngừng, cố gắng làm dịu bầu không khí, “Nào, con còn chưa ăn cơm, cùng nhau ngồi xuống đi, ở đây không có người ngoài, Tùy gia, những người này, sắp tới đều là người hợp tác với Trì gia, coi như là bạn của chúng ta, đừng ngại.“
Họ không ngại, nhưng Cố Tư không muốn dùng bữa cùng họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!