Hôn nhân của Trì Uyên, coi như là, là do sự can thiệp của người trong nhà.
Ông cụ lúc đó, chỉ định Cố Tư cho Trì Uyên, sau đó ông cụ buông tay đi.
Về sau chính là Phương Tố, trong cuộc hôn nhân Trì Uyên,bà vẫn luôn đảm nhiệm một vai trò cây gậy chọc trời*.
(Cây gậy chọc trời*: thích khuấy rối, hôi của khắp nơi, điều tốt biến thành điều xấu, giống như một người mò mẫm phân biệt đúng sai, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ và hôi hám)
Thật sự bản thân bà cũng biết, tình cảm của Trì Uyên và Cố Tư không ra làm sao, cũng là do công lao của bà rất lớn.
Bây giờ Trì Uyên có nói gì về cuộc hôn nhân của mình, những người khác không có quyền gì để nói thêm.
Chuyện này như một cái tát khiến bà choáng váng
Trì Uyên nhìn Phương Tố thật lâu rồi mới nói: “Hôm nay ba con sẽ không về,vì biết mẹ tối nay tâm trạng sẽ không tốt, ông ấy nói đợi mẹ bình tĩnh rồi nói tiếp, ngày kia mẹ tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ gặp mẹ, đến lúc đó hai người có thể cùng nhau nói chuyện.”
Vẻ mặt Phương Tố trầm mặc, qua một lúc lâu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rồi quay người đi ra.
Từ bên ngoài, bà đóng cửa lại, Trì Uyên mới chậm rãi ngồi xuống.
Anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu, buồn bực uống một hơi.
Cố Tư ở bên kia, dường như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa đắp mặt nạ, còn ngâm nga hát.
Điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm, một lát sau reo lên.
Cố Tư đi qua cầm điện thoại nhìn, là Chương Tự Chi.
Anh chàng này ngày nào cũng thật nhàm chán.
Có đôi khi Cố Tư nghĩ,có khi nào anh ta nghĩ răng cô lúc nào cũng buồn chán giống anh ta, nên cứ chằm chăm vào bản thân cô.
Cố Tư đem điện thoại bật loa lớn: “Anh mới vừa đi một lúc, lại làm sao rồi?”
Chương Tự Chi hơi vui vẻ, ở bên kia ăn nói bổ bã: “Tôi nói với cô này, Tiểu Cố Tư, anh đây không thể nhìn thấy cô bị người ta ức hiếp, người đàn ông kia, tên là gì ấy nhỉ, tên tên tên……”
Rõ ràng giọng anh ta hơi cách xa một chút, Cố Tư vẫn nghe thấy anh ta đang hỏi người nào đó: “…….Mày tên là gì?”
Bên kia nghe như là tiếng gào thét giết lợn, la to về phía tiếng điện thoại: “Chị Đại, tôi tên là Nhị Cáp, chị mau đến cứu tôi đi, nhanh lên..”
Cố Tư ngây người, sau đó hỏi: “Nhị Cáp? Anh bắt người lại rồi à?”
Chương Tự Chi vô cùng kiêu ngạo: “Cô là bạn của tôi, là người tôi bao bọc, làm sao có thể để người khác ức hiếp cô, tôi nói với cô biết, cô can tâm tình nguyện, tôi cũng không can tâm.”
Cố Tư có chụt nhịn không được, mỉm cười: “Nếu nói như vậy, anh bắt mẹ Trì Uyên lại mới đúng, bà ta ở sau lưng tính kế tôi.”
Chương Tự Chi nghẹn lời.
Cho dù anh có trẻ trâu như thế nào, cũng không dám động vào bà cả nhà họ Trì, không nói người khác, nếu ba anh biết được, nhất định sẽ đánh chết anh.
Cố Tư thấy bên kia không có động tĩnh gì liền nói: “Nhanh chóng thả người ra đi, đừng gây chuyện cho tôi.”
Chương Tự Chi “hứ” một tiếng: “Tôi đây là vì cô mà, tại sao cô một chút cũng không cảm kích, cô hỏi bên ngoài xem, ai không biết tính khí ông nhỏ nhà họ Chương là tôi, dám ức hiếp bạn tôi, tôi khiến cho anh ta về sau không thể lăn lộn nổi ở đây.”
Cố Tư vẫn là tin tưởng lời nói này, từ cách anh ta bảo vệ Ninh Tôn là có thể thấy được, lại có thể chạy đến nhà họ Ninh thách thức.
Cố Tư cười ha ha hai tiếng: “Lão Chương à, nếu tôi muốn tìm Nhị Cáp gây phiền phức, lúc đó tôi sẽ không để anh ta đi đâu, cái đầu này của anh, có phải bên trong đều chứa mấy con cờ mạt chược rồi hả, anh suy nghĩ một chút có được không.”
Chương Tự Chi ở bên này dừng một lát, còn chưa kịp nói gì, Cố Tư đã nghe thấy Nhị Cáp gào khóc thảm thiết bên kia: “Chị đại à, tôi sai rồi, tôi về sau nhất định cải tà quy chính, chị nhanh đến cứu tôi đi, tôi không thể chịu được nữa.”
Cố Tư nhíu mày: “Anh nghe không thấy phiền à, nhanh chóng thả người ra đi, âm thanh thật khó chịu.”
Chương Tự Chi ở bên kia chậc chậc vài tiếng, có vẻ không hài lòng đối với quyết định của Cố Tư, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, không nhịn được cười.
Anh chàng Chương Tự Chi này, thật sự cũng rất đáng yêu.
Cố Tư đi rửa mặt lại lần nữa, lúc chuẩn bị đi ngủ,thì tin nhắn Ninh Tôn gởi đến.
Là dặn dò cô đóng cửa sổ lại.
Cố Tư trả lời lại, sớm đã đóng kĩ rồi.
Buổi tối cô đi ngủ đều sẽ đóng cửa đóng cửa sổ, chỉ là ban ngày, muốn trong nhà thông gió, nên mới mở cửa sổ.
Ai mà ngờ tới, giữa ban ngày ban mặc, Nhị Cáp lại có thể đi vào nhà.
Cố Tư ngủ một đêm, một giấc mơ cũng không có, ngày hôm sau liền quên những chuyện Phương Tố đã làm.
Thật ra cô cũng không nghĩ sâu xa như vậy, không nghĩ tới cái gì kéo nhà họ Trì xuống nước.
Không có chuyện gì phát sinh, nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn là tự gây khó khăn cho bản thân mình.
Hôm sau Cố Tư thức dậy khá sớm.
Kiểm tra đồ vật, sau đó đi tưới hoa, rồi gọi xe đi đến cửa tiệm xem thử.
Công đoạn trang trí cũng khá nhanh,mới đó mà tất cả đều hoàn thành.
Vốn dĩ cũng không phải một nơi quá lớn, nhưng khá thông thoáng, chắc là có thể kinh doanh rồi.
Cố Tư vắn tay áo lên, quả thật đợi một ngày cũng không được.
Vào buổi trưa, Chương Tự Chi lại đến.
Cố Tư về đến nhà, liền nhìn thấy Chương Tự Chi đang ngồi ở trong sân nhà mình.
Nhìn thấy cô về, Chương Tự Chi hơi bực bội: “ Cái đầu cô chứa cái gì vậy hả, cô nhìn xem, lại không đóng cửa sổ, ngộ nhỡ có người lại vào thì phải làm sao?”
Cố Tư lườm anh ta một cái: “Tôi cảm thấy mẹ Trì Uyên không có khả năng lại tính kế tôi, không việc gì.”’
Chương Tự Chi suýt chút nữa giậm chân: “Lỡ như thật sự có người thấy nhà cô có tiền, lén đi vào trộm đồ thì làm sao, cô cái con người này, một chút trí nhớ cũng không có.”
Cố Tư đi qua mở cửa, hai người đi vào trong nhà.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Tên Nhị Cáp hôm qua đã thả ra rồi à.”
“Thả cái gì mà thả.”Chương Tự Chi trừng mắt “Vẫn còn ở trong câu lạc bộ của tôi, làm việc.”
Cố Tư ngây người: “Chuyện gì vậy, anh còn nhân cơ hội cung cấp cho anh ta một công việc?”
Chương Tự Chi “hừ” một tiếng: “Cho việc gì mà cho công việc, tôi để hắn ta làm việc khổ cực bên tôi, đây là trừng phạt, trừng phạt, cô có hiểu không, phải trả giá đắt mới được, cô cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho hắn, lần sau hắn sẽ còn làm, cô phải khiến cho hắn ta nhớ kĩ, lần sau hắn sẽ trung thực.”
Cố Tư cười ha ha, nói sang chuyện khác: “Câu lạc bộ kia của anh, có thật là bị người ta báo cáo sao?”
Lần trước ở nhà họ Chương, dường như là chị bốn họ Chương cũng nói một câu như vậy.
Chương Tự Chi trừng mắt: “đó là tại có người uống nhiều, không biết nói bậy, tôi chính là một người làm ăn chân chính.”
Cố Tư nhìu mày, nhìn anh ta: “Anh giải quyết làm sao, tôi đúng là nghe nói ở chỗ anh thường xuyên bị cảnh sát điều tra.”
Nói đến đây, Chương Tự Chi càng không vui vẻ: “Những người kia, thật sự là, người khác nói cái gì họ đều tin cái đó, tôi nhìn như một công dân tốt tuân thủ pháp luật, họ không có việc gì cứ đến kiểm tra tôi, kết quả thì sao, cái gì cũng tra không được.”
Đặc biệt còn có một cảnh sát, chắc là nhìn anh không vừa mắt, lần nào đến cũng có cô ả ta.
Chương Tự Chi vẫn có thể nhớ dáng vẻ xụ mặt của nữ cảnh sát kia, cứ như vậy, xem ra không có bạn trai.
Bản thân thì cứ như một tên đàn ông.
Cố Tư ngồi xuống ghế sofa: “Tôi sắp đi lái xe vào ngày mốt, buổi sáng anh đừng qua đây.”
“Thi lái xe? Tôi đi cùng với cô, dù sao tôi cũng không có việc gì, bây giờ cô là một minh tinh, cô không thể ra ngoài một mình, tôi đi theo bảo vệ cô, như thế nào.” Chương Tự Chi hướng về Cố Tư nhíu mày.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi một hồi lâu rồi mới hiếu kỳ hỏi: “Anh bình thường không có trò tiêu khiển gì khác sao, tại sao tôi có cảm giác giống như bị anh để mắt tới vậy.”
Chương Tự Chi sững sờ, cười ha ha, nhưng một câu cũng không nói.
Nói như thế nào, thật sự là không dễ nói.
Danh tiếng anh ta không tốt, điều này bản thân cũng biết rõ.
Bên ngoài rất ít người có thể nhìn hắn bằng ánh mắt bình thường, nói đến Trì Uyên, quan hệ với anh coi như là không tồi, kết hôn còn có thể gởi cho anh một tấm thiệp mời.
Nhưng Chương Tự Chi cũng biết, Trì Uyên sẽ không cùng anh thâm giao, bất kể Trì Uyên có bằng lòng hay không, nhà họ Trì chắc chắn không đồng ý.
Vì vậy nghiêm túc mà nói, anh ta không có bạn bè.
Cho nên có được Ninh Tôn và Cố Tư cũng rất là vất vả, tự nhiên cũng trở thanh điều quý giá.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!