Vẻ mặt Trì Uyên nghiêm túc :”Tôi đã nói sẽ bù đắp cho em, em quên rồi sao?”
Cố Tư nhìn điện thoại, một lúc sau mới gật đầu, cũng không có ý định tiếp tục nói về chuyện này :”Được rồi, xem như hai bên chúng ta đã thỏa thuận xong. Sau này, không ai nợ ai!”
Như vậy, hai người đã hoàn toàn tính toán xong, về sau có thể không cần lui tới.
Trì Uyên cười, không rõ ý gì.
Ninh Tôn ở bên cạnh nhắm mắt lại, hơi bất đắc dĩ.
Anh ta trực tiếp đứng lên :”Thôi muộn rồi, anh về trước đây”
Nói xong liếc mắt nhìn Trì Uyên.
Trước đây, Trì Uyên là người rất sĩ diện. Ninh Tôn nhìn như thế, ai cũng hiểu rõ là ý gì.
Cuối cùng, cũng không biết tại sao.
Trì Uyên dường như bỏ qua gợi ý của Ninh Tôn, liếm môi nói :”Anh về thong thả nhé!”
Cố Tư ở bên cạnh tức giận đến bật cười :”Anh cũng đi nhanh lên, không còn sớm nữa, anh không nghe thấy à?”
Trì Uyên cúi đầu, nhấp một ngụm nước trong ly :”Uống xong sẽ đi”.
Ninh Tôn nhìn Trì Uyên một chút, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Tư :”Vậy tôi đi trước!”
Anh ta thầm nghĩ Trì Uyên sẽ không dám làm chuyện bậy bạ với Cố Tư.
Tính tình của Cố Tư, cũng không dễ bị bắt nạt.
Cố Tư tiễn Ninh Tôn ra ngoài, hai người đứng ở trước cổng.
Ninh Tôn giục cô nghỉ ngơi sớm, đóng cửa, cửa sổ cẩn thận.
Ngồi trên ghế sofa, Trì Uyên lấy điện thoại di động của Cố Tư.
Màn hình vẫn chưa khóa, vừa kịp.
Cố Tư quay sang nhìn Ninh Tôn hai lần :”Những gì vừa nãy anh muốn nói, thật sự ko nói nữa sao? Có phải có chuyện gì gấp không? Cần tôi giúp, anh cứ nói. Không thành vấn đề”.
Ninh Tôn cười cười :”Không có gì, không có gì. Tôi đi đây”
Cố Tư gật đầu :”Đi đường cẩn thận”.
Sau khi Ninh Tôn đi hẳn, Cố Tư quay người đi về phía phòng khách.
Nụ cười trên mặt cô không còn nữa.
Chỉ là khi bước tới cửa, Cố Tư mới nhận ra Trì Uyên đã không ngồi trên sofa từ lâu.
Cố Tư nghĩ, tên đàn ông khốn nạn này, trong thời gian ngắn như vậy lại biến đi đâu rồi.
Cô vào phòng khách, gọi Trì Uyên hai lần.
Trì Uyên cũng không đáp lại.
Cố Tư nhìn lên, đến hành lang trên tầng hai đã bật sáng.
Cô nhanh chóng chạy lên.
Quả nhiên, Trì Uyên đang ở trong phòng của cô
Anh đang đứng bên cạnh giường, nhìn xung quanh.
Cố Tư đi vào, có chút không vui :”Anh vào phòng tôi làm gì?’
Trì Uyên quay lại nhìn Cố Tư, không nói gì.
Anh ấy vào phòng chủ yếu để xem có gì trong phòng không.
Kết quả xem ra hiện tại, chỉ có đồ đạt của Cố Tư.
Mặc dù đối với Cố Tư, anh cảm thấy rất an tâm. Nhưng dù sao, cũng có một con sói vây quanh cô, anh không đến kiểm tra một chút, trong lòng sẽ thấy mông lung.
Trì Uyên quay lại nhìn, đi về phía Cố Tư.
Cố Tư lùi về sau hai bước, gằn giọng nói :” Anh đang làm gì vậy?”
Trì Uyên đi đến trước mặt Cố Tư, hai người đứng sát nhau, Trì Uyên xoay người một chút, mặt họ suýt chạm vào nhau.
Cố Tư tránh ra sau :”Anh đến gần như vậy làm gì? Chỗ rộng như thế, không đủ cho anh đứng sao?”
Trì Uyên cười :”Em đỏ mặt làm gì?”
Cố Tư nghiến răng :”Anh không xác định được tôi đang tức giận sao? Khi tức giận, mặt tôi sẽ đỏ”.
Khóe miệng Trì Uyên nhếch lên :”Muộn như vậy rồi, em còn để Ninh Tôn vào. Em thật là to gan!”
Cố Tư khịt mũi :”Muộn như vậy, tôi cũng để anh vào nữa nha!”
Trì Uyên cười nhẹ :”Tôi và Ninh Tôn có thể giống nhau sao?”
“Đúng là không giống!” Cố Tư nói thẳng :”Anh đã là quá khứ. Ninh Tôn còn có thể có cơ hội”.
Lời này ngay lập tức chặn miệng Trì Uyên, vẻ mặt Trì Uyên dừng lại, anh bất lực gật đầu :”Em thật là mạnh miệng”.
Anh nói một câu, cô trả lời một câu, còn càng nói càng nói hăng nữa.
Thật là một chút cũng không chịu thua kém.
Cố Tư lạnh mặt :”Thế nào, còn không cho người khác nói chuyện sao? Anh nói không đúng, người khác không thể phản bác à?”
Trì Uyên khẽ cau mày nhìn Cố Tư, nhưng dù sao, biểu cảm của anh cũng khá tốt.
Trước đây, tại sao anh không cảm thấy, cô gái nhỏ này khá khó tính nhỉ!
Anh lăn lộn trên thương trường một thời gian dài, miệng mồm cũng không tệ. Hầu hết mọi người sẽ im lặng khi nói chuyện với anh.
Nhưng bây giờ, cô gái nhỏ này, anh nói một câu, cô ấy chỉ hận không thể đáp trả một lúc mười câu.
Trì Uyên giơ tay lên, còn chưa kịp tiến lên, Cố Tư đã vội vàng che cằm và cổ, lùi lại một bước.
Động tác của Trì Uyên lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt của Cố Tư hết sức phòng thủ :”Anh lại muốn làm gì nữa?”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, thở dài một hơi, sau đó rút tay về :”Không có chuyện gì, đã muộn rồi, tôi đi trước”.
Nói xong, anh tránh người Cố Tư, bước ra ngoài.
Cố Tư nhìn theo, nhìn Trì Uyên đi ra khỏi sân, vội vàng khóa cửa lại, lúc quay lại cũng khóa luôn cửa phòng.
Cô đứng trong phòng khách, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.
Hôm nay thái độ Trì Uyên hơi tốt, khiến cô rất ngạc nhiên.
Trước đây, người đàn ông này dường như không phải thế này.
Anh ấy thường lạnh mặt và cau mày theo thói quen.
Nhưng hôm này, anh ấy thậm chí còn mỉm cười.
Cố Tư nhớ lại, Trì Uyên dường như chưa say.
Nếu không phải là uống quá nhiều, thì chỉ có thể là phát bệnh. Cố Tư tắt đèn, đi lên lầu.
Khi Trì Uyên trở lại xe, tài xế đã ngủ say.
Anh ấy không đánh thức tài xế. Mở cửa, ngồi vào ghế sau, nhìn vào cửa sổ của Cố Tư.
Tầng một đã tắt đèn, tầng hai vẫn còn sáng.
Sau một lúc, Cố Tư đi đến kéo rèm cửa.
Trì Uyên thở ra một hơi, lấy bao thuốc từ trong túi ra, lấy một điều ra châm lửa.
Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, khi đến nhà của Cố Tư, anh tình cờ chặn được lời nói tiếp theo của Ninh Tôn.
Anh không biết tại sao mình lại vui.
Mặc dù sau đó, Cố Tư đã nói những điều khó nghe, nhưng anh không tức giận.
Anh ấy hơi cáu kỉnh trong hai ngày qua.
Anh không biết vì sao, chỉ là nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Nhưng bây giờ, sự cáu kỉnh này đã biết mất hết.
Trì Uyên hút một nửa, dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra.
Có một yêu cầu kết bạn vừa được chấp nhận trong Wechat, đó là của Cố Tư.
Anh ấy cười, thay đổi biệt danh và ảnh đại diện Wechat.
Sự phòng bị của Cố Tư đối với anh ấy có chút nghiêm trọng. Nếu biết anh lén lút thêm bạn, đoán chừng cô ấy sẽ kéo vào danh sách đen.
Nhưng cô gái này tâm lý phòng bị thì cao, nhưng kỹ năng lại không tốt lắm.
Trì Uyên mỉm cười, lúc này mới vỗ vỗ lưng ghế lái.
Tài xế chợt tỉnh giấc :” Cậu chủ, anh đã về”.
Trì Uyên “ừ” một tiếng :”Đi thôi”
Bên kia, Cố Tư cầm điện thoại, đang vào Alipay xem số dư còn lại.
Trì Uyên hào phóng đến mức cô không biết phải làm thế nào mới tốt.
Đột nhiên cho một khoản tiền lớn như vậy, nếu bà Trì biết chuyện, có lẽ bà ta lại làm loạn lên mất.
Bà già đó, thực sự sẽ như vậy.
Nghĩ đến bà ta, tay Cố Tư vẫn có chút ngứa ngáy.
Xem xong, Cố Tư thoát ra, sao đó vào Wechat.
Trong Wechat, Chương Tử Chi đã gửi một tin nhắn, yêu cầu Cố Tư chọn một vài bộ lễ phục.
Thẩm mỹ của Chương Tử Chi là của đàn ông, Cố Tư nhìn kiểu dáng của mấy bộ lễ phục kia rất cao cấp.
Cô ấy trả lời tin nhắn, nói rằng cô ấy sẽ đi xem nó vào ngày mai.
Sau khi nói xong, Cố Tư ngẫm nghĩ, liền hỏi Chương Tử Chi có phải Trì Uyên cũng sẽ đến tiệc mừng thọ không.
Chương Tử Chi trực tiếp gọi cuộc gọi thoại, chờ Cố Tư nhận cuộc gọi, lập tức nói : Có vẻ A Uyên cũng sẽ đến đó. Tôi cảm thấy như thế rất tốt, khi gặp lại người cũ, hai người sẽ mỉm cười. Truyền thông sẽ có thông tin, còn có thể giúp hai người có danh tiếng tốt.”
Cố Tư cười ha ha :”Anh nghĩ chu đáo quá!”
Cô ấy chán nản, thoát khỏi cuộc gọi Wechat, tìm trong sổ danh bạ.
Cô thực sự có quá ít bạn bè, không hết được một giao diện.
Cố Tư dừng lại, nhìn chằm chằm vào thông tin thêm bạn bè.
Cô đã thêm nó khi nào?
Trước đây cô không có ấn tượng gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!