Phương Tố dừng một lát, cũng đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn sang.
Đương nhiên bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Bà than thở một câu: “Có lẽ là nhìn nhầm rồi đi, tôi cảm thấy không có khả năng lắm.”
Cố Tư dựa lưng vào ghế ngồi, nghĩ một lát liền nói theo bà: “Có lẽ là vậy đi, dù sao cũng chỉ nhìn lướt qua, tôi cũng không chắc chắn lắm. Gần đây đầu óc không rõ ràng, nhìn người cũng dễ dàng hoa mắt nữa.”
Nhưng Phương Tố vẫn là nhìn một hồi lâu mới quay lại chỗ ngồi của mình.
Phục vụ đem nước lọc đến đây, Cố Tư tự rót cho mình và Phương Tố một ly, sau đó trực tiếp hỏi: “Bà và Bà Tùy, trước đây tình cảm hẳn là không tệ nhỉ?”
Phương Tố cầm lấy ly nước, suy nghĩ: “Quả thật là tốt, trước đây tôi thích Tùy Mị như vậy, với gia đình nhà bọn họ qua lại cũng coi như gần gũi. Bà Tùy đối với tôi cũng khá là khách khí.”
Nhưng hiện tại hẳn là không khách khí được như vậy rồi. Lần trước tại trung tâm thương mại gặp nhau, ánh mắt hai người cũng chỉ liếc người đối diện vài cái.
Chắc là cũng đã biết hết mọi chuyện rồi.
Bây giờ bà với Cố Tư quan hệ đã hòa hoãn, đối với Tùy Mị từ trước cũng không có để tâm như vậy, có thể đoán được bên kia cũng sẽ không vui vẻ gì.
Cố Tư vòng vo đảo con mắt, ánh mắt nhẹ nhàng hướng ra bên ngoài: “Vậy bà nhận ra được xe mà bà Tùy dùng để ra ngoài không?”
Phương Tố “a” một tiếng; “Đương nhiên là nhận ra rồi.”
Cố Tư cười haha, lần này không cần nói, Phương Tố cũng biết cô có ý gì.
Bà lườm Cố Tư: “Một bụng toàn ý đồ xấu, nhưng có phải bà ta hay không thì có thể thế nào. Cô đột nhiên sao lại quan tâm bà ta như vậy.”
Cố Tư bắt đầu làm nũng: “Ôi chao, bà trước tiên cứ nhìn xem đi. Xem xong rồi trở về, tôi nói với bà có được không?”
Phương Tố nghiêng người nhìn cô một chút, có hơi không chịu nổi cái dáng vẻ này của cô, nhưng vẫn đứng dậy sửa sang lại quần áo: “Được được được, tôi qua đó nhìn xem. Nếu mà tôi không chiều theo cô, chồng cũ của cô nhất định lại không vui.”
Nhắc đến Trì Uyên làm gì không biết.
Phương Tố từ phòng bao đi ra, Cố Tư liền đi tới cửa sổ nhìn theo. Không đến một lúc, cô nhìn thấy Phương Tố từ cửa của đại sảnh đi ra ngoài.
Trước tiên bản thân bên này lắc lư một vòng, sau đó lại đi tới chỗ đường phố đối diện, đi bộ một vòng xuống dưới. Bà dừng lại một lát, lại nhìn lại một vòng nữa.
Sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn tới Cố Tư ở bên này, mở ra hai tay.
Cái này không cần phải nói, Cố Tư đã biết là có ý gì.
Cố Tư vẫy vẫy tay với Phương Tố , ý bảo bà quay lại.
Phương Tố bên này vừa quay lại tới đại sảnh, Cố Tư liền nhìn thấy hai người bên trong nhà hàng đối diện đi ra ngoài.
Cô dừng lại, vội vàng cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Người đi ra ngoài quả thật là bà Tùy, bà Tùy cũng không che giấu khuôn mặt, chẳng qua ăn mặc có hơi bình thường một chút.
Bà Tùy một mình đi ra, nhìn xung quanh một lát, sau đó đi tới một hướng.
Cố Tư cũng không nhìn chằm chằm bà Tùy nữa, chỉ tiếp tục nhìn cửa ra vào của nhà hàng bên kia.
Sau khi bà Tùy lên xe rời đi, cửa bên kia mới xuất hiện một người đàn ông.
Cố Tư không nhớ ra được diện mạo người đàn ông vừa nhìn khi nãy, nhưng nhớ rõ quần áo người đàn ông này mặc.
Chính là người này.
Cô chú trọng từng hành động cử chỉ của người đàn ông này.
Giống với bà Tùy, sau khi ra ngoài, người đàn ông này đứng tại cửa ra vào, nhìn xung quang một hồi lâu, mới khoác áo, theo một hướng đi ra ngoài.
Phương Tố phải rất lâu sau mới đi lên, vẻ mặt không được tốt lắm.
Cố Tư mỉm cười: “Nhìn thấy rồi?”
Phương Tố ậm ừ: “Nhìn thấy, quả thật là bà ấy, nhưng xe của bà ấy không phải là chiếc xe hay dùng kia.”
Cố Tư gật gật đầu: “Người đàn ông lúc sau bà nhìn thấy không?”
Phương Tố thở ra một hơi: “Thấy, sau bà ấy, chính là người đàn ông kia đi ra.”
Cố Tư cong môi: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Món ăn ban nãy gọi đều đã lên hết rồi, nhưng hai người lần này đều không biết nói thế nào nữa.
Tâm trạng của Phương Tố rõ ràng không được ổn lắm, Cố Tư cũng tự mình suy nghĩ.
Đúng rồi, trước đây quên mất, cô thế nào lại chỉ có thể buộc tội Tùy Mị.
Cô rõ ràng là đã đắc tội cả gia đình nhà họ Tùy.
Phía trên là ông nội nhà họ Tùy, phía dưới thì là em trai của Tùy Mị, đắc tội một lần tính toán một lần.
Vì vậy có thể xuống tay với mình, cũng không phải chỉ một mình Tùy Mị.
Trong lòng Cố Tư nháy mắt sáng tỏ ra không ít.
Biết là ai ở sau lưng xuống tay ác độc với mình, cũng đã tốt lắm rồi.
Cô và Phương Tố ăn xong bữa cơm, liền về thẳng nhà.
Phương Tố vẫn còn không vui, rầu rĩ khó chịu đi lên tầng.
Cố Tư ngồi ở ghế sopha dưới tầng, trái lại tâm trạng lại khá ổn, xem một lúc mấy chương trình tống nghệ, lại nhắm mắt lại, không biết tên của bộ phim đang xem.
Sau đó cô mới đi lên tầng đi ngủ.
Phương Tố ở trên tầng cũng không ngủ được, liền ngồi ở bên giường, có chút không yên lòng.
Bà là một người, tuy rằng tính tình trước đây không ra làm sao, tính cách cũng không tốt, nhưng bà cảm thấy bản thân mình không xấu.
Bà thích Tùy Mị, thích người nhà họ Tùy, cũng đều là thật sự thích.
Tấm lòng cũng vì thế mà dành hết cho người ta, đối xử thật lòng thật dạ.
Bây giờ phát hiện người của nhà họ Tùy, sau lưng bà lại là mang một bộ dạng khác, trong lòng bà không nhịn được mà thấy rất khó chịu.
Hôm nay bà Tùy cùng với người đàn ông kia, một trước một sau rời khỏi nhà hàng đối diện, Phương Tố lúc đó là đứng ngay tại cửa của đại sảnh quán ăn bên này.
Vì vậy mà nhìn thấy hai người vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông kia tuổi tác không lớn lắm, nhìn rất trẻ tuổi.
Phương Tố hiểu bà Tùy, bà ta đến đây lén lút gặp một người đàn ông như vậy, khẳng định không phải là đời sống tình cảm có vấn đề. Hẳn là cùng với người đàn ông này có giao dịch gì đó.
Về phần giao dịch cái gì, kết hợp với chuyện xảy ra gần đây của Cố Tư, gần như có thể đoán ra được.
Trước đây, bà đối với Tùy Mị có hơi thất vọng, hiện tại là đối với toàn bộ người nhà họ Tùy đều cảm thấy thất vọng rồi.
Lúc trước mắt mù tâm cũng lòa, yêu thích một đám người không ra gì.
Ở bên này rầu rĩ không vui một hồi, Phương Tố lấy điện thoại ra.
Bà không nhịn được, gửi tin nhắn qua cho Trì Uyên. Kỳ thật cũng không nói gì nhiều, chỉ là đem chuyện hôm nay nhìn thấy đều nói qua một lượt.
Bên kia Trì Uyên không thấy trả lời, chắc là đang bận việc, mười phút sau, điện thoại của Trì Uyên gọi tới.
Anh rõ ràng có chút ngoài ý muốn: “Mẹ nhìn thấy bà Tùy? Và một người đàn ông trẻ tuổi?”
Phương Tố thở ra một hơi: “Đúng vậy, lén lén lút lút, mẹ tuy rằng không thể xác định, nhưng con hãy đề phòng một chút. Mẹ hiểu bà Tùy, rất để bụng, đối với Tiểu Tư….”
Bà ngừng lại, không biết nói như thế nào, liền quanh co: “Dù sao chính là có ấn tượng đặc biệt không tốt đối với Tiểu Tư, con cẩn thận một chút.”
Trì Uyên nói đã biết, sau đó còn nói thảo nào…
Phương Tố không biết anh có ý gì, nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy lo lắng.
Thời gian trước, khi Trì Uyên và Cố Tư cùng nhau, bà Tùy mỗi khi nhắc tới Cố Tư, đều là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
So với bà còn oán hận Cố Tư hơn.
Vì vậy hiện tại không biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì.
Trì Uyên ở đây còn có việc, liền cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò Phương Tố mở lòng ra, nói là bản thân sẽ giải quyết, sau đó cũng cúp điện thoại.
Phương Tố chậm chạp đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống tầng chị Trần nói, Cố Tư đã vui vẻ lên tầng đi ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!