Phương Tố sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên bật cười: “Đừng biểu cảm như vậy chứ. Kỳ thực có đôi khi, một chút cơ hội nho nhỏ vẫn có thể được mà.”
Thẳng thắn như vậy để làm gì, quá thẳng thắn, rất nhiều thứ có thể đã chạy đi mất rồi.
Đôi khi có một số thủ đoạn nhỏ, muốn tránh cũng không được.
Phương Tố thở dài: “Hai ba con các người, ai mẹ cũng nói không lại được.”
Hai người đi vào, ngồi trên ghế sopha, Trì Uyên liền hỏi một chút về việc của bà Tùy ngày hôm nay.
Phương Tố quả thật cũng chỉ biết có như vậy, nhưng chính là nhìn mấy bức ảnh, muốn nói mấy thứ mang tính bản chất gì đó, vậy thì thật sự một cái cũng không có.
Nhưng mà cái này cũng đủ khác thường rồi, tự nhiên cũng có thể phân tích ra được rất nhiều chuyện.
Trì Uyên nghe xong liền cười cười: “Được, con biết rồi. Mọi người không cần quan tâm, Tiểu Tư nếu như hỏi đến, con sẽ trấn an đôi câu. Con không muốn làm cho sự việc phức tạp lên với cô ấy.”
Phương Tố gật gật đầu: “Được, mẹ biết rồi.”
Chị Trần làm xong cơm tối, đã bày biện xong hết trên bàn ăn.
Trì Uyên lên tầng đi tìm Cố Tư, Phương Tố thì ở phòng ăn giúp đỡ xắp xếp bát đũa. Kết quả cửa nhà bên kia, lại có xe lái tới đây.
Phương Tố nhìn lướt qua, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Kỳ thật không thể không nói, bà có chút vui vẻ.
Trì Chúc đi vào, tự mình nói một câu: “Sắp ăn cơm rồi hả? Ôi chao, tôi đến thật là đúng lúc.”
Phương Tố chờ một lúc rồi đi ra, mỉm cười: “Đi rửa tay đi, lập tức liền ăn cơm rồi.”
Bên kia Cố tư và Trì Uyên đi xuống. Cố Tư rõ ràng vẫn chưa ngủ đủ, xoa xoa mắt, đi xuống nhìn thấy Trì Chúc liền sửng sốt: “Ba, sao ba tới đây vậy?”
Trì Chúc cũng ngạc nhiên vài giây, sau đó liền cười haha: “Chỉ là đi ngang qua thôi.”
Trì Uyên cong môi, Cố Tư xưng hô như vậy, có lẽ cũng là do quen miệng.
Mấy người cùng nhau đi vào phòng ăn, hôm nay người ăn cơm tương đối đầy đủ, bầu không khí vô cùng tốt.
Trì Uyên và Trì Chúc nói một ít về công việc ở công ty, sau đó lại nói về đứa bé trong bụng Cố Tư.
Trì Chúc nói muốn xem gia phả một chút, xem xem nên đặt tên gì cho đứa bé.
Cố Tư ngại ngùng không nói thẳng, liền mím mím môi.
Phương Tố bên cạnh nhìn Cố Tư, sau đó nói: “Tiểu Tư và A Uyên vẫn chưa tái hôn, đứa né này đặt tên như thế nào, vẫn là để Tiểu Tư tự mình quyết định đi. Hai người đàn ông các người nói nhiều như vậy, có tác dụng gì.”
Trì Chúc sửng sốt, nghĩ nghĩ liền nói: “Tiểu Tư à, con cũng đã có con rồi, cũng không suy xét một chút cho Trì Uyên nhà chúng ta được sao?”
Ông quét mắt nhìn Trì Uyên: “Con xem xem, Trì Uyên nhà chúng ta, đã tới tận cửa rồi.”
Trì Uyên ậm ừ: “Anh bây giờ theo đuổi em như vậy, em thật sự không đau lòng cho anh một chút nào sao?”
Cố Tư lườm anh: “Em trước đây cũng cố lấy lòng anh, cũng chưa thấy anh đau lòng cho em.”
Trì Uyên lập tức liền không nói nữa.
Trì Chúc nhìn Phương Tố, cảm thấy chính mình cũng không có tư cách gì để nói những lời này.
Bữa cơm này ăn đến một nửa, điện thoại Trì Chúc liền reo lên.
Trì Chúc cầm lấy nhìn thoáng qua, sau đó rõ ràng rất ngạc nhiên.
Ông còn nâng mắt nhìn Phương Tố một chút.
Cố Tư thu hết vẻ mặt của Trì Chúc vào trong tầm mắt, khóe miệng hơi cong lên: “Đều đã tan làm rồi, người của công ty sao vẫn còn gọi điện tới, thật sự là không biết phân biệt mà.”
Trì Chúc cười haha: “Mọi người cứ ăn đi, ta đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Ông cầm theo điện thoại từ phòng ăn ra ngoài, đi thẳng tới sân ngoài nhà.
Cố Tư cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng nói vẫn phải nói: “Bà Cổ thật sự là nắm thật rõ ràng hành tung của ông Trì mà.”
Phương Tố sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Tư.
Trì Uyên cũng có chút ngoài ý muốn; “Ý em là, cuộc gọi kia, là dì Cổ gọi tới.”
Cố Tư không thể nói là xác định một trăm phần trăm, dù sao cũng không nhìn thấy hiển thị trên điện thoại.
Cô nói: “Tám phần mười đấy.”
Trì Uyên nhìn Phương Tố, sau đó nói: “Có thể là có chuyện gì đó, con cảm thấy hai người bọn họ, ba con đơn thuần chỉ là đang hỗ trợ mà thôi. Ba con mọi người cũng biết rồi đó, là một người hiền lành, tính tình êm dịu, lòng cũng mềm. Điều này đặt lên bất kỳ người nào khác, ông cũng đều tốt bụng như vậy.”
Cố Tư không nhìn Trì Uyên, gắp một đũa thức ăn: “Anh giải thích nhiều như vậy làm cái gì, ai cũng không nói gì. Anh giải thích như vậy, lại giống như hơi có vấn đề đó.”
Trì Uyên thở dài: “Được rồi, anh không nói nữa.”
Phương Tố vẫn luôn không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Trì Chúc ở trong sân, hơi đè thấp âm thanh xuống: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Cổ Nhan cười cười: “Không có chuyện gì lớn, anh chắc đã tan làm rồi. hôm nay em nấu cơm, đến đây ăn cơm đi, đều là mấy món anh thích ăn.”
Trì Chúc cũng không che giấu, nói thẳng: “Anh đang ở chỗ A Uyên, cơm tối ăn ở bên này rồi.”
Cổ Nhan ở bên kia nháy mắt đã im lặng.
Ngày hôm qua ông lái xe đưa Cổ Nhan về nhà, ở cửa nhà Cổ Nhan, Cổ Nhan đối với ông có rất nhiều lời muốn nói.
Kỳ thực ở tuổi này rồi, cũng không có cái gì gọi là bày tỏ, ái mộ hay hứa hẹn nữa, chính là quanh đi quẩn lại một vòng, sau đó phát hiện hai người tương đối phù hợp, bà cũng liền trực tiếp nói, muốn cùng với ông ở bên nhau.
Lúc đó Cổ Nhan vẫn còn có chút xấu hổ, lúc nói chuyện trên mặt vẫn luôn là ý cười và ngại ngùng.
Chỉ là Trì Chúc không cảm thấy ngượng ngùng, ông có hơi lúng túng.
Hôm qua ông quả thật coi như là đã thể hiện rõ thái độ, ông nói ông vẫn luôn xem bà như là bạn bè, thời điểm ban đầu quả thật là đối với bà tương đối hài lòng.
Chỉ là về sau, hai người không còn bên cạnh nhau, ông cũng liền buông xuống.
Cho dù sau này hai người gặp lại, ông cũng chỉ là vì hoàn cảnh của bà không được tốt, mà trong lòng sinh ra thương xót.
Còn lại những thứ khác, cái gì cũng không có.
Trì Chúc vốn cho rằng qua chuyện tối hôm qua, Cổ Nhan hẳn là sẽ không liên lạc với mình nữa, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo sẽ không.
Kết quả không nghĩ tới.
Ông đứng trong sân, thở dài: “Em ăn đi, không cần quan tâm tới anh.”
Cổ Nhan bên kia vâng một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Trì Chúc đứng yên một chỗ, một hồi lâu cũng không hề cử động.
Trong phòng ăn, động tác của Cố Tư tương đối nhanh, một lúc đã thấy no rồi.
Cô tựa lưng vào ghế: “Ăn no cảm giác thật tốt.”
Trì Uyên rót cho cô một ly nước: “Đừng lên tầng vội, lát nữa đi ra ngoài tản bộ đi.”
Cố Tư vâng dạ, sau đó nói: “Hai người kia có cái gì để nói đâu nhỉ, mà nói chuyện lâu như vậy.”
Trì Uyên không biết nên nói như thế nào, dứt khoát một câu cũng đều không nói nữa.
Trì Chúc phải một lúc lâu sau mới quay trở lại, Trì Uyên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, Ninh Tôn ở bên kia hẳn là đã quay xong ,cũng sẽ nhanh chóng quay lại. Thứ hạng gần như đã định ra rồi, không phải hạng nhất thì cũng là hạng nhì.”
Cố Tư ngẩng đầu lên nhìn Trì Uyên: “Sao anh biết?”
Trì Uyên dừng một chút: “Đi hỏi đó, hỏi cô ba nhà họ Chương.”
Cố Tư chậm rãi dùng khóe mắt nhìn anh: “Thật sao?”
Trì Uyên gật đầu, nhìn dáng vẻ vô cùng thành thật: “Thật mà, nếu không thì anh còn có cách nào để biết chuyện này được?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!