Cố Tư không ngạc nhiên khi nghe Trì Uyên nói điều này, mà cô chỉ mỉm cười.
Trì Uyên lại có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Cố Tư, “Em biết chuyện này à?”
Cố Tư thở ra một hơi và nhìn con đường phía trước, “Em chỉ phát hiện ra sau khi ly hôn với anh.”
Cũng không phải ai nói cho cô biết, chỉ là một lần nào đó cô đang ngồi trong vườn thì tình cờ nghe thấy Trì Cảnh và bà hai nói chuyện với nhau.
Hai người quá tập trung và hoàn toàn không nhìn thấy cô nên đã nói nhiều lời mà không dè chừng cái gì.
Lúc đầu, cô tất nhiên là bị sốc.
Hóa ra người đầu tiên thật ra cô đáng lẽ sẽ kết hôn lại là Trì Cảnh.
Bởi vì Trì Cảnh không coi trọng cô cho nên cô được gả cho Trì Uyên.
Lúc đó, Cố Tư gần như đã hiểu nguyên nhân tại sao Trì Uyên lại ghét mình.
Đồng thời cô cũng hơi thấu hiểu cho anh một chút.
Trì Uyên mím miệng, anh thấy vẻ mặt Cố Tư thản nhiên nên cũng nói thẳng ra luôn.
Anh nói: “Ban đầu, ông nội định gả em cho Trì Cảnh. Lúc đó anh đang có hôn ước, chú ba chú tư đều đang ở nước ngoài, cho nên cũng chỉ có Trì Cảnh là phù hợp nhất.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Nhưng Trì Cảnh không muốn.”
Trì Uyên cân nhắc một lúc mới mở miệng nói, “Cũng không phải Trì Cảnh không muốn, chính xác hơn là chú hai thím hai không đồng ý.”
Cố Tư gật đầu, “Theo như em nghĩ thì tất cả đều giống nhau.”
Trì Uyên thở dài nói tiếp, “A Cảnh từ trước đến nay là một người con rất nghe lời. Chú hai thím hai không đồng ý nên cậu ấy cũng từ chối luôn. Ông nội cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải chọn anh.”
Cố Niệm cười ra tới, cũng không biết là đang cảm thấy như thế nào, cô nói thẳng, “Cho nên anh rất đáng thương, đang có mối hôn sự rất tốt lại bị làm cho lẫn lộn mất.”
Trì Uyên siết chặt tay Cố Tư, dùng sức một chút, “Thật ra nói thật, lúc đầu anh không muốn chẳng qua chỉ là do so đấu với A Cảnh, không phải vì tiếc hôn nhân với nhà họ Tùy. Cố Tư, trước không nói cái khác chỉ nói tình cảm của anh bây giờ, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?”
Cố Tư nhìn Trì Uyên muốn cười không cười, không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó cô nói: “Nếu lúc đó anh thật sự ở bên Tùy Mị, có lẽ anh đã sống rất hạnh phúc. Tùy Mị hiểu những đạo lý quan trọng, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và rồi anh cũng sẽ có cảm tình với cô ấy.”
Trì Uyên dừng lại và quay lại nhìn Cố Tư.
Cố Tư buộc phải dừng lại, vẻ mặt thờ ơ.
Trì Uyên nghiêm túc hơn một chút, “Trên đời này không có nếu như. Anh cưới em, yêu em, đây chính là kết quả. Những chuyện không xảy ra trong quá khứ hoàn toàn không thể giả định được. Cố Tư, em vẫn đang vướng bận chuyện quá khứ phải không? Làm sao em có thể chắc chắn rằng anh và Tùy Mị sẽ hạnh phúc bên nhau? Em cũng đã từng ngoan ngoãn nghe lời anh nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. Vì sao nếu người đó là Tùy Mị thì anh sẽ có tình cảm với cô ấy? Em nghĩ như vậy là không công bằng với anh.”
Cố Tư không nói lời nào.
Trì Uyên thở dài, “Cố Tư, trong lòng anh bây giờ chỉ có em. Việc này em cũng biết. Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa được không? Nếu em cứ như thế này, anh cảm thấy không có cảm giác an toàn.”
Cố Tư gần như bật cười.
Anh cũng sẽ có cảm giác không an toàn, điều này thực sự đáng ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô cho rằng chỉ có phụ nữ mới cần cảm giác an toàn.
Cố Tư mấy giây sau mới có phần hơi không kiên nhẫn nói câu em biết rồi.
Trì Uyên chậm rãi ôm cô vào lòng, “Anh luôn không biết phải làm thế nào với em.”
Làm thế nào với cô?
Đem lên thờ đi.
Cố Tư xùy một tiếng mỉa mai, anh còn muốn làm sao bây giờ nữa chứ.
Hai người dạo một vòng lớn mới trở về nhà. Lúc hai người về đến nhà Phương Tố còn chưa trở lại.
Cố Tư kiểm tra thời gian, “Không còn sớm nữa, bà Phương vẫn còn chưa về nữa. Bà ấy đi tới tận đâu vậy?”
Trì Uyên cũng liếc nhìn thời gian, “Chờ một chút xem sao, anh đoán tâm trạng bà ấy không tốt lắm.”
Chị Trần đã dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, ba người Cố Tư ngồi dưới lầu vừa chờ Phương Tố vừa xem TV.
Mà thật ra Phương Tố ở bên kia cũng không đi xa, chẳng qua là gặp một người, hai người tìm một cửa hàng nhỏ ngồi xuống nói chuyện.
Phương Tố thực sự không ngạc nhiên lắm chuyện Cổ Nhan sẽ lần nữa tìm đến.
Cổ Nhan nhớ nhung Trì Tấn, mà trong khoảng thời gian này bên bà ta hay cùng Trì Tấn qua lại, so với bình thường hơi nhiều hơn một vài lần như vậy.
Cổ Nhan trong lòng không có cảm giác an toàn, tìm bà ta muốn tìm hiểu rõ ràng một ít chuyện cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là có một số chuyện càng phát triển càng trở nên hài hước.
Phương Tố nhớ đến bản thân lúc trước đi gây chuyện với Cổ Nhan, khi đó bà ta vẫn là bà lớn nhà họ Trì, ta có lý ta chẳng sợ.
Ai ngờ bây giờ bà ta bị người tìm đến hỏi chuyện.
Đúng là mỉa mai.
Cổ Nhan và Phương Tố ngồi trong một cửa hàng nhỏ. Thật ra cả hai đều ăn cơm rồi, nhưng họ vẫn gọi một thứ gì đó tượng trưng.
Cổ Nhan luôn là một người tương đối thẳng thắn, bà ta nói trước, “Tôi đến tìm bà như thế này thật ra hơi có chút đường đột. Nhưng tôi đã suy đi nghĩ lại rất kỹ và vẫn quyết định đến gặp bà. Nếu bà cảm thấy không thoải mái thì cho tôi xin lỗi.”
Cổ Nhan nói chuyện có trước có sau thật sự làm Phương Tố xấu hổ mặt nóng bừng.
Những việc làm trước đây của bà ta thực sự không thể mang ra mà đặt trước mặt Cổ Nhan.
Bà ta vội vàng nói, “Không đâu, bà không cần suy nghĩ nhiều, tôi không có khó chịu gì cả. Bà đến đây thật ra tôi cũng đoán trước được.”
Cổ Nhan cười, “ Kỳ thật tôi cũng cảm thấy tình cảm của mình che giấu không được, cho dù ai cũng đều có thể liếc cái là nhìn ra.”
Nhưng Trì Chúc thật sự là làm như thế nào ông ta cũng không nhìn rõ vậy.
Cổ Nhan đưa cho Phương Tố một tách trà, “Lúc trước tôi và A Chúc đúng là không có quan hệ gì cả. Trước đây ông ấy chăm sóc tôi chẳng qua là do tôi bị thương lại lẻ loi một mình khá là đáng thương chứ không có gì khác cả. Ông ấy thực sự rất thẳng thắn vô tư. “
Giọng của Cổ Nhan sau đó trầm xuống, “Nhưng tôi đã động lòng, đây là sự thật, tôi cũng sẽ không giấu giếm điều đó với bà.”
Bà ta nhìn Phương Tố, ánh mắt quang minh lỗi lạc, “Lúc đó hai người vẫn chưa ly hôn. Tôi thích thì cũng chỉ là việc của riêng tôi. Cho đến bây giờ tôi chưa từng dây dưa với ông ấy, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì mập mờ cả. Tôi có thể bảo đảm với bà về điều này. Trước khi hai người ly hôn, tôi chưa từng đi quá giới hạn nửa bước.”
Phương Tố nhìn Cổ Nhan, bà ta tin những lời đó.
Đó là lý do tại sao bà ta càng cảm thấy bản thân trước đây không nên trò trống gì.
Bà ta ừ một tiếng, không nói gì khác.
Cổ Nhan thở dài, “ Bây giờ hai người đã ly hôn, tôi cảm thấy dường như tôi có quyền đứng lên nói rằng tôi thích ông ấy, và cũng dường như tôi có thể khiến lời nói thích của mình biến thành hành động. Phương Tố, tôi không phải là người phá hủy hôn nhân của hai người, tôi muốn giải thích cho rõ ràng chuyện này.”
Phương Tố thở một hơi thật dài, “Bà không phải, tôi biết.”
Cuộc hôn nhân của bà ta và Trì Chúc đi đến tình trạng hiện tại đều không có chút quan hệ nào với Cổ Nhan cả.
Là do bà ta gây ra nhiều chuyện quá.
Phương Tố nói xong, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhan, “Chẳng qua hôm nay bà đến gặp tôi chắc cũng không phải là chỉ muốn giải thích chuyện này đúng không? Bà còn có chuyện gì muốn nói không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!