Phương Tố sắp bị Cố Tư làm cho bật cười luôn rồi.
Bà ta thở dài một hơi, “May là tôi hiểu cô, tôi mà không hiểu cô chắc bị cô chọc cho tức chết mất.”
Cố Tư cúp điện thoại nhưng cô vẫn ngồi trong vườn.
Một lúc sau, bà hai ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi sân nhà mình về phía bãi đậu xe.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, bà hai rõ ràng đã thấy Cố Tư nhưng ánh mắt bà ta không thèm liếc nhìn mà đi ngang qua luôn.
Cố Tư dựa vào ghế, cô cũng thấy bà hai.
Tính tình của Cố Tư vẫn luôn như vậy, người khác không lịch sự với cô thì cô càng sẽ không cho người ta sắc mặt tốt.
Cả hai người đều biết sự tồn tại của nhau, nhưng cả hai đều không nói gì cả.
Bà hai đi đến bãi đậu xe rồi mở cửa xe. Bà ta có chút nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Cố Tư một chút.
Cố Tư dựa vào ghế hơi ngẩng đầu lên, hiển nhiên cô đang phơi nắng, trông rất thoải mái.
Vẻ mặt của bà hai có chút phức tạp, bà ta nhìn chằm chằm Cố Tư hồi lâu mới lên xe lái đi.
Nếu lúc đó Trì Cảnh kết hôn với Cố Tư thì có khả năng con nít đã chạy đầy sân rồi.
Mấy chuyện này không thể nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy trong lòng lộn xộn hơn.
Một lúc lâu sau bà hai mới thở dài ra một hơi.
Cố Tư một lát sau cũng chậm rãi đứng dậy.
Cô đi về phía tòa nhà chính, đi đến chỗ cách cổng không xa thì vừa lúc xe của Phương Tố chạy tới.
Cố Tư ngay lập tức khép lại biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt và bước tới với nụ cười toe toét.
Cổng lớn mở ra, Phương Tố lái xe đi vào. Bà ta dừng ở bãi đậu xe sau đó mở cửa xe đi xuống nhìn Cố Tư.
Bà ta chép miệng chậc chậc hai lần trước rồi mới nhìn vào bụng Cố Tư, “Nhìn lớn hơn trước đó rồi.”
Hai tay Cố Tư sờ bụng mình, “Gần đây tôi cũng cảm thấy hình như bụng lớn hơn trước rất nhiều.”
Tính ra cũng hơn ba tháng rồi.
Thời gian trôi thật nhanh, chỉ vài tháng nữa thôi, cô sẽ được gặp mặt đứa con trong bụng.
Phương Tố đi tới, sờ lên bụng của Cố Tư, “Cho nên cô phải suy nghĩ cho thật kỹ lúc nào thì tái hôn với A Uyên rồi đến lúc đó đứa nhỏ sẽ nằm trong hộ khẩu nhà ai, cái đó cũng là một vấn đề đấy.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Tôi biết rồi. Tôi xem thêm về cách cư xử của Trì Uyên đã.”
Tối hôm qua Trì Uyên cư xử không tốt, nhưng sáng nay ở bãi đậu xe anh nói một loạt câu vừa tủi thân vừa buồn bã cũng khiến cô hơi mềm lòng.
Phương Tố đi cùng với Cố Tư đến tòa nhà chính. Cố Tư có nhắc qua Trì Chúc, hỏi Trì Chúc dọn qua chỗ bà ta có hứa hẹn cái gì hay không.
Phương Tố cau mày, bà ta cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào cho phải. Đến bây giờ bà ta vẫn có chút không rõ sao mọi chuyện lại phát triển thành như thế này nữa.
Thật ra thì chẳng qua mấy ngày trước Trì Chúc đột nhiên gọi điện thoại cho bà ta nói là ông ta bàn công chuyện bên ngoài uống hơi say bảo bà ta qua đó đón ông ta về nhà.
Trước đây cũng đã xảy ra loại chuyện này rồi nên Phương Tố không nghĩ nhiều như vậy mà lái xe qua đón Trì Chúc về.
Ai ngờ Trì Chúc lại không muốn về nhà tổ. Ông ta nói liên ma liên miên, lằng nhà lằng nhằng muốn đi với bà ta về nhà.
Sau đó thì ông ta ở qua đêm ở phòng cho khách trong nhà bà ta.
Mặc dù Phương Tố cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không xem trọng chuyện này lắm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến ngày hôm sau tan làm Trì Chúc lại qua thẳng chỗ bà ta, ông ta thậm chí còn mang theo quần áo, rõ ràng là định ở lâu.
Phương Tố không thể phủ nhận bà ta cũng hơi có chút vui vẻ trong lòng.
Trì Chúc làm như thế thực sự cũng có thể đại diện cho một số chuyện.
Sâu trong trái tim bà ta cảm thấy trong cuộc chiến với Cổ Nhan lần này, bà ta lại thắng tiếp.
Sau đó Trì Chúc lại qua nhà tổ nhà họ Phương nói chuyện với bà cụ Phương.
Phương Tố cũng không biết hai người nói những chuyện gì, lúc đó bà ta cũng không có mặt để nghe xem họ nói gì.
Bà cụ Phương cũng không nói lại cho Phương Tố nghe nội dung của cuộc trò chuyện ngày hôm đó. Chẳng qua nhìn từ thái độ sau đó của bà cụ Phương đối với Trì Chúc thì có lẽ hai người đã có cuộc trò chuyện khá vui vẻ với nhau.
Phương Tố nói xong những này còn hơi có chút ngượng ngùng.
Cố Tư ở bên cạnh cười ha ha “Rất tốt đấy chứ. Hai người phát triển rất nhanh, còn nhanh hơn cả tôi và Trì Uyên rồi này.”
Phương Tố thở dài một hơi, “Cô hay bày lắm trò như vậy Trì Uyên lại ngốc như thế kia thì bảo sao hai người không chậm cho được cơ chứ.”
Câu này của bà ta cũng có thể coi như mắng cả hai người cùng một lúc.
Cố Tư toét miệng cười, “Chủ yếu là con của bác ngốc quá thôi.”
Phương Tố đi theo Cố Tư vào tòa nhà chính. Bà ta thấy bà cụ Trì thì cả người lập tức có chút không được tự nhiên cho lắm.
Trái lại, bà cụ lại cười, “Hai ngày qua A Chúc đều ở chỗ con đúng không?”
Phương Tố vén tóc quanh tai, “Vâng ạ, ở bên chỗ con.”
Bà cụ nở nụ cười, “Xem ra phải tìm chút thời gian qua nhà họ Phương các con ngồi một chút. Cũng coi như đã lâu rồi không gặp mẹ con, có mấy lời thật sự phải tâm sự cho tử tế với bà ấy mới được.”
Mặt Phương Tố hoàn toàn đỏ bừng.
Bà ta cũng đã từng tuổi này rồi còn phải để hai bà cụ lo chuyện cưới xin của bà ta thì thật sự xấu hổ không có lỗ mà chui vào.
Ba người ngồi xuống ở phòng khách, bà cụ nhân cơ hội hỏi xem gần đây Trì Chúc có bận việc bên công ty nhiều không, ông ta có đúng giờ về nhà không.
Phương Tố ừ một tiếng, “Gần đây không ra ngoài bàn công chuyện, mỗi ngày đều là tan làm là về luôn, “
Bà cụ lập tức thở dài một hơi, “Lúc trước ở nhà với mẹ nó chưa bao giờ chịu về nhà đúng giờ lần nào, ngày nào cũng nói bận bận bận. Quả nhiên mà, tất cả toàn là lấy cớ, toàn dựa theo tâm trạng của bọn nó mà thôi.”
Cố Tư ở bên cạnh có chút không kìm được mà cong khóe miệng.
Bà cụ cũng đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước không chỉ mỗi Phương Tố thích làm giá, bà cụ cũng rất làm cao, vậy mà giờ bà cụ cũng biết trêu chọc người khác rồi.
Bà cụ trò chuyện trong chốc lát rồi nhìn giờ một chút, “Xem ra trưa nay A Uyên lại không về nhà ăn cơm rồi.”
Nói xong bà cụ nhìn Cố Tư một chút.”Sáng hôm nay ở ngoài đó hai đứa lại nói cái gì vậy? Cháu lại làm tổn thương trái tim thủy tinh kia của nó rồi à?”
Cố Tư vội vàng thanh minh, “Cháu có nói gì đâu, do anh ấy diễn nhiều thì có.”
Bà cụ nhìn quanh một chút sau cùng dừng ở trên bụng Cố Tư, “Tiểu Tư à, cháu bà nên bà thật sự hiểu rất rõ, nếu như không phải nó rất thích cháu thì nó cũng không làm được như bây giờ đâu. Từ lúc còn nhỏ A Uyên vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, nó có thể làm đến bước đường này cũng thật sự không dễ gì. Cháu muốn nó ngay lập tức tự mình hiểu lấy rồi rõ ràng mọi chuyện trong tình cảm là điều không thể nào xảy ra được.”
Giữa chừng bà cụ ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mà cháu cũng nên cho nó chút câu trả lời, cháu cứ luôn để nó nhảy qua nhảy lại một mình như vậy nó cũng nhất định sẽ rất mệt mỏi.”
Bà cụ dùng những lời lẽ hài hước để khuyên nhủ khiến Cố Tư và Phương Tố đều bật cười.
Cố Tư gật đầu, “Cháu biết ạ. Hôm nay cháu cũng đã suy ngẫm về bản thân mình, có lẽ cháu đang làm quá lên rồi.”
Chẳng qua cô chỉ muốn phát tiết ra hết những điều lúc trước làm cô thấy tủi thân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!