Tính tình giống như của Nhị Cáp quả thực rất dễ xảy ra chuyện nhưng đây cũng là kiểu người dễ khiến người khác giảm bớt cảnh giác nhất.
Ví dụ như chuyện lần này Nhị Cáp thành công trà trộn vào bên trong ngân hàng tư nhân chính là một minh chứng rất rõ ràng.
Cố Tư nhớ lại vụ việc lần đó Nhị Cáp ẩn nấp trong nhà riêng của cô rồi còn muốn đánh lén cô nữa.
Có đôi khi người đàn ông này thật sự rất ngốc.
Nhưng đôi khi những người càng ngốc nghếch lại càng dễ dàng hoàn thành được những chuyện lớn lao.
Nhân tiện Trì Uyên cũng đề cập một chút chuyện của Tô Nhiễm. Anh nói Nhị Cáp và Tô Nhiễm bị bại lộ cùng lúc nhưng mà Tô Nhiễm tinh ranh hơn Nhị Cáp rất nhiều.
Đừng có thấy Tô Nhiễm là phụ nữ mà khinh thường, cô ta dựa vào sự quyến rũ và mồm mép lém lỉnh có thể nói trắng thành đen của bản thân để trốn thoát.
Vậy mà cô ta đã thật sự có thể đảm bảo an toàn cho bản thân không bị thương một chút nào cả.
Đây là lần đầu tiên Cố Tư nghe thấy Trì Uyên nhắc đến Tô Nhiễm, cô hơi sửng sốt hỏi anh, “Tô Nhiễm là ai vậy? Cô ấy là đồng bọn với Nhị Cáp sao?”
Lúc này Trì Uyên mới nhớ ra từ đầu tới cuối anh vẫn chưa từng giới thiệu thân phận của Tô Nhiễm cho Cố Tư biết.
Anh suy nghĩ chút rồi nói, “Tô Nhiễm là một người anh quen biết trước đó, lần này cô ấy thâm nhập vào bên trong của ngân hàng tư nhân cùng với Nhị Cáp.”
Nói đến đây anh ngừng lại một chút, vẻ mặt anh hơi có chút phức tạp. Sau đó anh còn nói tiếp, “Lần trước có tin tức đưa tin anh rời khỏi quán bar cùng một người phụ nữ đấy, người đó là Tô Nhiễm.”
Động tác ăn cơm của Cố Tư dừng lại hoàn toàn, cô nhìn Trì Uyên không nói một câu nào.
Trì Uyên hiểu trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Vì vậy anh vội vàng nói, “Em có thể yên tâm, anh với Tô Nhiễm hoàn toàn chỉ có quan hệ giữa người thuê và người được thuê mà thôi. Giữa anh và cô ấy không có bất kỳ cái gì mà không nói rõ được hay không thể miêu tả được. Anh có thể bảo đảm với em chuyện này.”
Bà cụ ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ một chút sau đó mở miệng nói, “Hôm nào đó cháu dẫn cái cô Tô Nhiễm đó về đây cho bà xem một chút đi. Mặc kệ là vì cái gì nhưng lần này cô ấy cũng đã giúp cháu vậy thì chúng ta cũng nên bày tỏ cảm ơn một chút.”
Trì Uyên quay đầu nhìn bà cụ rồi giải thích mọi chuyện cho rõ ràng hơn, “Cháu có trả lương cho cô ấy cho nên không xem như là cô ấy giúp cháu. Giữa cháu và cô ấy không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào khác cả.”
Bà cụ gật đầu, “Cháu nói như vậy thì bà cũng tin cháu, nhưng bà vẫn muốn gặp cô ấy một lần thử xem sao.”
Đương nhiên Trì Uyên không thể giấu mãi chuyện của Tô Nhiễm được, anh đồng ý với bà cụ, “Vậy thì cháu sẽ bớt thời gian đưa cô ấy về đây vậy.”
Bà cụ lại nhìn Cố Tư, “Được rồi, đứa nhỏ này, bà nội ra mặt thay cháu, cháu không cần phải sợ bất kỳ cái gì cả.”
Cố Tư thật sự không sợ cái gì cả, cô chỉ thấy hơi khó chịu.
Thật lòng mà nói, cái tin tức lúc trước của Trì Uyên vẫn luôn kẹt ở trong lòng cô. Mặc dù cô không hề nhắc tới chuyện này nhưng như vậy không có nghĩa là cô đã quên.
Bây giờ lại nhắc tới chuyện này, trái lại Cố Tư có thể thở phào nhẹ nhõm hơn.
Bởi vì không có lý do nên từ đầu tới cuối cô cũng không có cơ hội nói cho rõ ràng chuyện này với Trì Uyên.
Bây giờ lại xuất hiện một cơ hội rất tốt rồi.
Cố Tư gật đầu, “Đây là cách tốt nhất. Hẹn lúc nào đó dẫn cô Tô này qua đây đi. Em cũng muốn gặp người này thử có phải là người trong tin tức hay không.”
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ, anh cười nói, “Em vẫn không tin anh à?”
Cố Tư không nói gì nữa.
Chuyện này cũng không phải là nói ngoài miệng là có thể cho qua được.
Không phải là Cố Tư không tin Trì Uyên, nhưng cô càng muốn tự mình đi đối mặt với sự thật hơn mà thôi.
Sau khi nói xong về chủ đề này, tất cả mọi người đều im lặng.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong Trì Uyên muốn ra ngoài đi dạo với Cố Tư.
Bà cụ nói cảm thấy đầu hơi đau nên không chen chân vào giữa hai người bọn họ làm gì. Bà cụ được người làm dìu lên lầu.
Cố Tư suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định đi theo Trì Uyên ra ngoài.
Cả hai đi về phía sân sau, vừa đi Cố Tư vừa mở miệng hỏi, “Làm thế nào mà anh quen được cô Tô đó vậy?”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Thật ra bọ anh cũng là gặp nhau ở quán bar. Có một lần anh bị em làm cho tức giận nên đến quán bar mua say rồi gặp được Tự Chi, lúc đó anh cũng gặp phải Tô Nhiễm.”
Cố Tư nhớ ra chuyện này, đó cũng là chuyện lúc trước.
Lần đó Chương Tự Chi uống say rồi được Trì Uyên đưa về.
Sau đó cô thậm chí còn từng hỏi Chương Tự Chi chuyện gì đã xảy ra, đáng tiếc là lần đó Chương Tự Chi không nói ra được cái gì, anh ta đã uống say đến không biết sao trăng gì nữa.
Cố Tư khẽ gật đầu, “Là như vậy à?”
Trì Uyên nói, “Tô Nhiễm thường xuyên qua lại trong quán bar nên đã gặp qua rất nhiều loại người. Người như cô ấy thật sự là kiểu người dễ sử dụng nhất, đặc biệt vẻ ngoài của cô ấy cũng rất ưa nhìn nên cũng coi như là một điểm cộng.”
Ví dụ như chuyện lần này cô ta thâm nhập vào bên trong của ngân hàng tư nhân hoàn toàn là dựa vào vẻ ngoài của cô ta mà làm được.
Cố Tư không nói gì nữa, hai người cứ đi tiếp như vậy thêm được mấy bước thì thấy bà hai từ đằng kia ra tới.
Bà hai ăn mặc chỉnh tề rõ ràng là muốn đi ra ngoài, Cố Tư nhìn ra phía sau bà ta một chút thì nhìn thấy Trì Cảnh.
Nhìn qua Trì Cảnh không có cái gì khác so với lúc bình thường.
Bà hai thấy Trì Uyên và Cố Tư thì ngay lập tức mặt mày hớn hở liền, bà ta chào hỏi hai người trước, “Ôi trời, hai người các cháu đang đi dạo đấy à?”
Trì Uyên kêu một tiếng thím hai, sau đó anh hỏi, “Hai người muốn đi ra ngoài sao ạ?”
Bà hai cứ như là đang chờ mấy người Trì Uyên hỏi bà ta câu hỏi này vậy, bà ta vội vàng nói, “Hẹn bạn gái A Cảnh cùng đi ra ăn một bữa cơm. Mấy đứa cũng biết đấy, người trẻ tuổi yêu nhau là phải hẹn hò nhiều vào.”
Cố Tư thật sự nhịn không nổi nữa cô mới đứng ở bên cạnh mở miệng nói, “Người trẻ tuổi yêu nhau đi hẹn hò vậy thím hai cũng đi qua làm gì vậy ạ? Như thế không phải là đi làm bóng đèn rồi sao ạ?”
Bà hai bị Cố Tư nói như vậy làm cho bà ta nhất thời bị chặn họng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trì Cảnh đứng ở sau lưng bà hai, không hiểu sao anh ta cảm thấy có chút buồn cười.
Anh ta đã nói tốt nhất mọi người cứ ăn ở trong nhà cho nó lành.
Nhưng bà hai cứ nhất định không chịu, bà ta cứ muốn hẹn cô gái kia cùng nhau ăn cơm một bữa.
Chuyện lần trước hẹn nhau cùng ăn mà trên bàn cơm mọi người lại nhìn nhau không nói lời nào đến nay Trì Cảnh vẫn còn nhớ rất rõ.
Bây giờ anh ta cứ vừa nghĩ đến cảnh tượng đó lập tức lại thấy đau đầu.
Vẻ mặt vui vẻ của bà hai vừa nãy bây giờ đều biến mất hết, vẻ mặt có chút cứng ngắc, bà ta nói, “Dù sao thím ở nhà cũng không có việc gì làm nên đi theo ra đi dạo một chút.”
Cố Tư không có gì để nói nữa. Nếu như có lời muốn nói thì chỉ cần nói một câu ngăn người kia lại là được rồi, cô mà nói nhiều quá thì trái lại hiệu quả không còn tốt nữa.
Lúc đầu bà hai có rất nhiều lời muốn nói nhưng bây giờ chủ đề nói chuyện này hơi cứng ngắc, bà ta cũng chỉ có thể cười xấu hổ, sau đó bà ta gọi Trì Cảnh để rời đi với nhau.
Chờ bà hai và Trì Cảnh rời đi Cố Tư mới bật cười.
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ, “Không cần cùng bọn họ so bì, làm như vậy sẽ chỉ khiến bản thân không thoải mái mà thôi.”
Cố Tư lắc đầu, “Không phải như vậy đâu. Em đang rất thoải mái, em chặn bà ấy một cái là trong lòng em lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.”
Trì Uyên chỉ là cười, anh cúi đầu kéo tay Cố Tư qua nắm lấy, hai người đi dạo quanh ở chỗ sân sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!