Mấy giây sau, Cố Tư chờ Chương Tự Chi nói xong, cô lúc này mới lên tiếng.
Cô nói: “Lão Chương, anh tìm bạn gái thật à?”
Trước đây, Trì Uyên đã nói qua với cô, nhưng Cố Tư cảm thấy không tin.
Cô cứ nghĩ Chương Tự Chi là kiểu người vỗ ngực ta đây cho vui vậy thôi.
Với tính cách đó của anh ta, nói thẳng ra thì, cho dù anh ta là người có hoàn cảnh địa vị gia đình thì cũng không dễ tìm được bạn gái.
Chương Tự Chi là bạn thì rất tốt, nhưng nếu để anh ta làm bạn trai, anh ta không làm được.
Hơn nữa, Cố Tư với Chương Tự Chi làm bạn thời gian cũng không ngắn, cô không nhìn thấy bên cạnh anh ta có người nào khác phái, làm sao nói muốn tìm là có thể tìm được.
Chương Tự Chi giống như không muốn trả lời vấn đề này lắm, kín đáo nói một câu: “Không lâu nữa đâu.”
Thật ra thì, Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh vẫn chưa đâm thủng tờ giấy của cánh cửa sổ đó.
Đến bây giờ, Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh vẫn chưa chính thức tỏ tình nhau.
Mà ngược lại, Từ Giai Ninh ám hiệu Chương Tự Chi mấy lần, nhưng mà lần nào Chương Tự Chi cũng tỏ ra ngây ngây, ngô ngô, chưa chính thức trả lời.
Chương Tự Chi cũng không biết bản thân anh ta đang làm gì.
Những việc anh ta đang làm bây giờ, hẹn Từ Giai Ninh ra ngoài ăn cơm, đi xem phim,… Đây là việc mà chỉ bạn trai bạn gái mới có thể làm với nhau.
Nhưng mỗi lần nói tới mối quan hệ của hai người, anh ta cũng không muốn đẩy cánh cửa kia ra, không muốn đem sự thật nói rõ.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu thích cô gái kia, đưa cô ấy đến giới thiệu chúng tôi một chút.”
Chân mày Chương Tự Chi không kiềm chế được, nhăn một cái, sau đó trả lời: “Đợi khi nào có thời gian.”
Cố Tư không hiểu nét mặt của anh ta bây giờ là như thế nào, chỉ nghĩ là anh ta thấy ngại ngại, cười đứng lên: “Thế nào, coi bạn gái như đồ quý giá thế, sợ bị chúng tôi nhìn thấy?”
Chương Tự Chi nói không phải, sau đó nói thêm: “quan hệ của tôi với cô ấy cũng không biết nói thế nào với cô, chính là bây giờ vẫn đang ở giai đoạn tiếp xúc, tôi cũng không muốn quá phô trương dọa cô ấy sợ, trước hết cứ để hai người chúng tôi tiếp xúc trước xem sao.”
Cố Tư chưa từng nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của Chương Tự Chi. Ở trong trí nhớ của cô, anh ta là một người rất dứt khoát, nói làm là làm.
Cô nói: “Lão Chương, anh không cần lo trước nghĩ sau như thế, thật ra thì yêu mà, không có ai nghĩ phức tạp như thế, có chuyện thì phải nói ra, để cả hai biết suy nghĩ của mình, để mọi người cùng thống nhất ý tưởng, vậy mới dễ chứ. Cũng có thể, đối phương là con gái, cũng không có suy nghĩ nhiều như anh, nếu cô ấy cũng có ý với anh thì cô ấy cũng muốn làm quen với bạn bè anh.”
Chương Tự Chi vuốt tóc mình, trong đầu có thêm ít chuyện để suy nghĩ, qua loa nói: “là như thế à, vậy để tôi nói chuyện cùng cô ấy trước đã, nếu cứ thế đem cô ấy đến trước mặt bạn của tôi, tôi sợ cô ấy bị dọa mất, cô ấy tuổi vẫn còn trẻ, lá gan chắc cũng không được lớn lắm.”
Ở bên kia, Cố Tư cười ha ha: “Nhưng mà nói thật, chuyện của anh, tôi cũng rất bất ngờ.”
Nhưng bất ngờ cái gì, Cố Tư cũng không nói thẳng ra mà Chương Tự Chi cũng không hỏi thêm nữa.
Cái đề tài nói chuyện này chấm dứt.
Sau đó, Cố Tư hỏi anh ta ít chuyện bên ngân hàng.
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng Chương Tự Chi có chút buồn bực, đa số là nhớ tới hình ảnh Lương Ninh Như cùng với Trì Uyên bỏ qua anh ta mà nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hai người này đúng là không biết cách làm người.
Rõ ràng anh ta là mắt xích quan trọng nhất ở giữa.
Thế mà hai người lại bỏ qua anh.
Chương Tự Chi mỗi lần nhớ tới chuyện này, cả người lại không thoải mái.
Thế nên, sau khi Cố Tư hỏi xong, Chương Tự Chi trầm mặc mất mấy giây: “Sao chuyện này cô không hỏi chồng cô, bây giờ chồng cô trâu bò như vậy, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trên dưới năm nghìn năm ở cái nước Trung Quốc này, không có chuyện gì là chồng cô không biết.”
Câu nói này, có chút không bình thường.
Cố Tư kêu a một tiếng: “sao? Anh gặp Trì Uyên lại cãi nhau gì à?”
“không có, ai có thể cãi nhau với Trì Uyên” Chương Tự Chi cái gì cũng có thể không cần như thể diện là không thể vứt.
Anh ta nói tiếp: “Tôi nói thật, bây giờ chồng cô cùng với Lương Ninh Như kia cùng một phe, trao đổi tin tức, chuyện gì cũng biết, cô có anh ta rồi còn đến hỏi tôi làm gì?”
Cố Tư im lặng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Chương Tự Chi tự nói tiếp: “trước kia tôi còn sợ Trì Uyên nhà các người nhìn thấy tin tức, ghép nối lại không hiểu, bèn tự mình làm việc tốt, lấy tin tức của cảnh sát đưa cho anh ta. Nhưng tốt rồi, anh ta làm gì, lúc anh ta cùng Lương Ninh Như gặp mặt thì đem tôi đá sang một bên. Dù tôi cũng không phải là để ý chuyện này lắm nhưng mà cô thấy làm người có ai làm như vậy không? Những chuyện kia không nói cho tôi, tôi cũng thấy tốt, cũng không cần phải lo lắng, suy nghĩ gì nhiều, chuyện gì xảy ra cũng là do họ làm, không phiền tới tôi. Như vậy là tốt nhất, cô thấy có đúng không?”
Chương Tự Chi nói nhiều như vậy, Cố Tư cũng hiểu ý anh ta.
Chương Tự Chi quả thật vẫn rất giống một đứa trẻ, chuyện như vậy cũng có thể ghen.
Cố Tư ngâm nga hai tiếng: “Ý anh là chê Trì Uyên nhà tôi cùng với cô Lương có quan hệ tốt quá, đúng hay không? Anh yên tâm đi, A Uyên nhà tôi đã kết hôn rồi, tiếp xúc cùng cô Lương cũng không nhiều, không thể xảy ra chuyện gì khác được, tôi làm vợ mà vẫn chưa lo lắng, anh lo lắng cái gì.”
Chương Tự Chi hiểu ý Cố Tư, tức giận đến nỗi không nói lên lời: “Cố Tư, cô đang giả ngu hay sao, ý tôi không phải muốn nói cái này, cô nghe không hiểu ý tôi đang nói sao, tôi không lo lắng hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, Trì Uyên cùng cô gái kia cũng không phải người như thế, điều tôi lo lắng không phải cái này.”
Cố Tư cười hì hì, nói: “Vậy anh đang tức giận cái gì, nếu anh không phải là lo lắng hai người bọn họ nảy sinh tình cảm trai gái thì chắc chắn là tức giận vì hai người họ bỏ quên anh, đi cùng nhau đúng không?”
“không đúng, không đúng, không phải vậy.” Chương Tự Chi chột dạ, chối.
Anh ta cảm thấy bây giờ cùng Cố Tư có chút không đúng, anh mơ hồ cảm thấy, Cố Tư đang cố cãi nhau với anh.
Làm sao anh ta có thể lo lắng chuyện hai người kia sinh ra quan hệ nam nữ.
Cũng không phải cảm thấy hai người kia có quan hệ ngày càng tốt mà trong lòng cảm thấy khó chịu.
Chương Tự Chi chỉ là cảm thấy, hai người kia không thể coi thường mình, không nên coi anh ta không ra gì.
Chương Tự Chi buồn bực, không biết nên giải thích thế nào.
Tâm tình của anh ta vừa rồi vẫn còn tốt, đến bây giờ lại không được như thế nữa.
Chương Tự Chi nói: “Tôi nhớ ra rồi, không cùng cô nói chuyện nữa, tôi còn có chuyện phải làm, đi trước.”
Cố Tư nén cười: “Tôi biết rồi, chắc cô bạn gái nhỏ của anh đang đợi anh chứ gì, đi đi đi đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!