Từ Giai Ninh nghe Chương Tự Chi nói như vậy, cô ta cũng chỉ có thể gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Bởi vì chính cô ta cũng biết, nếu hỏi tiếp, Chương Tự Chi chắc chắn vẫn sẽ khen Lương Ninh Như.
Cô ta thì không muốn nghe những lời như thế.
Thời gian này, cậu lạc bộ đang ở vào lúc cao điểm.
Hành lang có khá nhiều người đi qua đi lại, Chương Tự Chi ngồi ở đây một lúc đã thấy rất nhiều người hướng ánh mắt về phía anh ta.
Bình thường thì anh ta sẽ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bên cạnh anh ta còn có một cô gái, mà cô gái này lại còn đang ôm cánh tay anh ta, cả người dựa vào vai anh ta.
Bị nhiều người nhìn thấy cảnh này, anh ta cảm thấy có một chút không được tự nhiên.
Thế nên, Chương Tự Chi mở miệng: “chúng ta lên tầng đi, ở đây nhiều người quá.”
Từ Giai Ninh nghừng một chút, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm trên mặt lộ ra một tia khác lạ.
Nhưng mà, Chương Tự Chi lại không nhìn ra được, anh ta đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Từ Giai Ninh cũng đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi cũng đi theo sau anh ta.
Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến phòng đánh mạt chược.
Phòng chơi mạt chược được chia ra thành hai khu vực, một bên là khu vực dùng để chơi và một bên là ghế salo và bàn uống nước.
Chương Tự Chi lên đến nơi, đi đến ghế salon và ngồi phịch ngay xuống.
Lúc Từ Giai Ninh bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng như thế, không nhịn được mở miệng: “Vậy là anh đưa em đến phòng này.”
Chương Tự Chi ờ một tiếng, không hiểu được ý trong câu nói này của Từ Giai Ninh: “không đến đây thì đi đâu được?”
Từ Giai Ninh biết Chương Tự Chi đang nghĩ sai ý của mình, đỏ mặt, vội vàng khua tay: “không, không, đến đây là đúng rồi.”
Cô ta đi đến, ngồi đối diện Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không hề để ý tới hình tượng của mình, nằm dài ngay ra salon, hai chân còn dạng ra: “đã tối thế này còn tới đây làm gì? Ngày mai gặp cũng được mà.”
Anh ta không hiểu được cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu của các đôi tình nhân.
Từ Giai Ninh giương mắt nhìn Chương Tự Chi, đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, tìm một chỗ để có thể dựa vào anh ta rồi ngồi xuống: “như thế sao được, hôm nay em với anh vẫn còn chưa gặp nhau đâu.”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, a lên một tiếng, cũng không biết nói gì tiếp.
Không thấy mặt thì không thấy mặt, cũng không phải là sau này sẽ không gặp nữa, đâu cần khuya khoắt rồi mà vẫn đi đến đây.
Từ Giai Ninh kéo tay anh ta lại, đan hai bàn tay vào nhau: “mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bảy rồi. Cuối tuần anh có rảnh không, hai chúng ta cùng đi chơi?”
Bỗng dưng, Chương Tự Chi nhớ đến lời Lương Ninh Như nói.
Cùng đi ra ngoài như thế chắc là đi hẹn hò. Anh ta gật đầu: “được, đến hôm đó, anh lái xe đến đón em, em muốn đi chỗ nào chơi.”
Từ Giai Ninh vui vẻ, cười thật tươi, đứng dậy: “đi đâu cũng được, chỉ cần ở cùng anh là được.”
Từ Giai Ninh nói lời đường mật, nhưng Chương Tự Chi không hiểu tại sao, trong lòng anh ta lại không cảm thấy vui vẻ.
Từ trước đến giờ, chưa có một ai nói những lời ngon ngọt như thế với anh ta. Những người bạn bên cạnh thì ai cũng vậy, đều chỉ chê bai anh ta.
Bỗng nhiên được người khác đối xử như vậy, anh ta cảm thấy không quen.
Cửa phòng vẫn mở, nhưng người bên ngoài đi vào, phục vụ tới đều tôn trọng, gõ cửa một cái, không muốn tự ý xông vào bên trong: “Cậu chủ, tôi có thể vào trong không?”
Chân mày Chương Tự Chi nhíu lại, ngồi thẳng dậy: “cửa vẫn mở, lại còn hỏi vào được hay không?”
Lúc này, phục vụ mới nghiêng người vào bên trong, nhìn cả căn phòng một lượt, không thấy có gì không thể nhìn, cười cười nói: “a, tôi chỉ muốn hỏi trước, sợ làm phiền anh.”
Vừa nói, phục vụ vừa bước vào, trên tay là mâm hoa quả và trà.
Từ Giai Ninh cũng vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc.
Mặc dù cô ta và Chương Tự Chi không làm cái gì hết, nhưng vì cô ta vừa dựa lên người Chương Tự Chi, bị người khác nhìn thấy, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.
Ngược lại với cô ta, Chương Tự Chi lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Anh ta nhìn phục vụ dọn hết đồ lên bàn, sau đó nói: “Hôm nay bên nhà họ Tưỏng có người tới, trước đó tôi đã bảo các anh chuẩn bị phòng tốt, mọi việc đều xong rồi chứ?”
Người phục vụ vôi vàng gật đầu: “ngài yên tâm ạ, mọi chuyện đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “cậu Tưởng là bạn của tôi, khi nào anh ta đến thì đưa lên mấy món ăn.”
Người phục vụ nhớ rõ, sau đó đi ra ngoài.
Từ Giai Ninh lại nhoài người đến, ôm lấy cánh tay Chương Tự Chi, cằm để trên bả vai anh ta, nhìn chằm chằm sườn mặt Chương Tự Chi: “vừa nãy, lúc anh nghiêm túc, nhìn thật đẹp trai.”
Chương Tự Chi thấy có chút buồn cười: “lúc nghiêm túc thì đẹp trai? Nhưng mà, tôi rất ít khi nghiêm túc.”
Từ Giai Ninh không kiềm chế được, cười to lên: “không có mà, em thấy lúc nào ở bên em, anh cũng rất nghiêm túc.”
Chương Tự Chi nhíu mày một chút: “vậy sao? Có nghiêm túc sao?”
Tính cách của anh ta thuộc kiểu rất khó nghiêm túc được.
Từ Giai Ninh gật đầu một cái chắc nịch: ‘có! Lúc anh với em ở bên nhau, anh lúc nào cũng nghiêm túc mà.”
Chương Tự Chi suy nghĩ một xíu rồi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ Giai Ninh cảm thấy hai người không thể cứ lãnh đạm thế này, vậy nên lại bắt đầu nói về chuyện thứ bảy đi chơi như thế nào.
Cô ta nói ở gần đây có một khu vui chơi, cô ta vẫn luôn muốn đi. Nhưng mà trước đây, nếu không vì không có thời gian thuận tiện thì cũng là do không có người đi cùng, nên cô ta cũng không muốn đi. Thứ bảy này, có Chương Tự Chi đi cùng, cô ta muốn đến đấy chơi.
Từ Giai Ninh còn cười nói: “trước đây, em từng nghĩ, sau này có bạn trai, chắc chắn phải đi khu vui chơi cùng anh ấy. Bây giờ, em lại sắp được đi rồi.”
Chương Tự Chi chỉ ồ một tiếng như đáp lại. Suy nghĩ của anh ta đã sớm không ở chỗ này.
Anh ta đang nghĩ đến chuyện nhà họ Tùy.
Đối với nhà họ Tùy, ông hai nhà họ Tùy được chúc thọ cũng không phải việc quan trọng. Từ trước đến giờ, chuyện ông hai nhà Tùy mừng thọ, nhà họ Tùy cũng không tổ chức tiệc tùng lớn gì. Thậm chí, những dịp như thế họ còn không nói ra bên ngoài, chỉ làm một bữa tiệc nhỏ có mặt các con cháu trong nhà.
Lần này, nếu như muốn mở cỗ thì cũng không cần thiết phải phô trương, rêu rao như thế.
Còn gọi điện đến, mời Cố Tư đi. Mà không phải gọi một lần, là gọi hai lần.
Vậy nên, nếu ông cụ nhà họ Tùy có âm mưu gì, thì đây chắc chắn là một việc rất nghiêm trọng, sẽ gây hậu quả lớn.
Chuyện nếu đi theo hướng xấu như vậy, không biết Lương Ninh Như đến đó có gặp nguy hiểm gì không.
Lương Ninh Như có tài giỏi, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái.
Lúc này, tự dưng Chương Tự Chi nghĩ đến thời gian trước, cô bị thương ở cánh tay.
Anh ta cũng không biết, trong lòng mình đang có cảm giác gì. Hình như là không yên tâm, đứng ngồi không yên và xen lẫn sự hối hận.
Anh ta không xác định được bản thân đang thế nào, trái tim thắt lại, nhịp đập hơi loạn.
Thế nên, những lời Từ Giai Ninh đang nói ở bên cạnh, anh ta không nghe vào được chữ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!