Trong bóng đêm không ai nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của Lương Ninh Như.
Cô ta hừ một tiếng, “Liên quan gì đến anh à? Sao anh lại hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi chứ? Nếu như em độc thân vậy thì tôi cũng không phải lo lắng cái gì nữa rồi, nếu em không độc thân vậy thì tôi phải nghĩ cách để em quay lại làm một người độc thân.”
Lương Ninh Như mím môi, cô ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu mà hai người bọn họ cứ tiếp tục nói về chủ đề này thì câu chuyện sẽ đi về một nơi mà cô ta không chịu nổi mất.
Chương Tự Chi vẫn luôn nhìn cô ta, anh ta vẫn chưa chịu thu hồi ánh mắt của mình.
Anh ta cứ nhìn như vậy khiến cho Lương Ninh Như hoàn toàn không dám cử động.
Một lát sau, Chương Tự Chi suy nghĩ một lát rồi dời ghế dựa về phía Lương Ninh Như, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc em có thích cái tên Lâm Sinh kia không vậy?”
Lương Ninh Như ngừng một chút, cô ta có thích Lâm Sinh không à, cô ta cũng không nói rõ ngay ra được.
Thật ra cô ta cũng không hiểu nhiều lắm về mấy chuyện kiểu như thế này.
Chương Tự Chi nghiêng người về phía Lương Ninh Như, càng ngày càng sát lại gần, “Hả? Tôi đang hỏi em đấy, sao em lại không nói gì nữa rồi?”
Giọng nói của anh ta càng ngày càng thấp, người anh ta cũng càng ngày càng gần.
Từ trước đến nay Lương Ninh Như cũng không hề biết Chương Tự Chi biết chọc gái như vậy.
Cô ta cứ tưởng là Chương Tự Chi cũng không hiểu gì về mấy chuyện tình cảm chứ.
Lương Ninh Như đứng lên ngay lập tức, “Anh nói chuyện thì cứ nói đi, dựa gần như vậy làm cái gì hả?”
Chương Tự Chi bật cười, anh ta ngồi lại ngay ngắn, “Em căng thẳng như vậy làm cái gì chứ? Ngồi xuống đi, vừa nãy tôi hỏi em nhưng em vẫn chưa trả lời kìa.”
Lương Ninh Như sửa sang lại quần áo một chút, cô ta kéo ghế của bản thân cách hơi xa Chương Tự Chi một chút.
Sau đó cô ta mới nói, “Tôi cũng không thấy tiếc nuối khi chia tay với anh ta nên có lẽ là không thích.”
Chương Tự Chi gật đầu, đột nhiên anh ta lại nói đến chuyện của chính mình, “Em như thế này thì có chút giống với lúc tôi chia tay với Từ Giai Ninh.”
Lương Ninh Như nghe anh ta nhắc đến Từ Giai Ninh là hơi để ý.
Cô ta quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Hai lần tôi thấy Từ Giai Ninh thật ra tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật sự rất thích anh. Anh cứ chia tay với cô ấy như vậy nhất định cô ấy rất đau lòng.”
Chương Tự Chi cảm thấy cô ta có đau lòng hay không thì cũng không phải chuyện mà anh ta cần suy nghĩ.
Chẳng lẽ bởi vì người kia không muốn chia tay thì anh ta vẫn luôn phải nhẫn nhịn duy trì mối quan hệ đó sao?
Mà kiểu đau lòng này thì chỉ cần qua một khoảng thời gian là có thể chữa lành, cái này cũng đâu phải là bệnh vô phương cứu chữa gì đâu.
Lương Ninh Như thấy anh ta chỉ cười chứ không nói lời nào thì lại hỏi, “Lúc anh nói lời chia tay với cô ấy thì cô ấy phản ứng như thế nào? Cô ấy có đánh anh mắng anh gì không?”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em nghĩ cô ấy là em à? Cũng chỉ có em mới dám đánh tôi mà.”
Nói xong, anh ta chống hai tay lên đùi rồi thở dài một hơi, “Lúc chia tay cô ấy hỏi tôi, người tôi thích có phải là em hay không?”
Lương Ninh Như đứng hình một chút rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt qua nơi khác.
Ban đầu Chương Tự Chi vẫn đang chờ Lương Ninh Như hỏi tiếp theo như thế nào nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy Lương Ninh Như hỏi câu gì.
Chịu thôi, từ trước đến giờ cô ta luôn rất giỏi né tránh vấn đề.
Cho nên Chương Tự Chi tự biết mà nói tiếp, “Tôi thừa nhận chính là bởi vì tôi thích em mà tôi và cô ấy mới không thể tiếp tục chuyện tình cảm này được nữa. Tôi vốn nghĩ cho rằng hai người ở bên nhau thoải mái thì đó chính là thích, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra như vậy là không đúng.”
Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn trời, “Nói thật, em là người đối xử với tôi tệ nhất trong tất cả những người xung quanh tôi. Cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Tình cảm thật sự không phải là thứ có thể dự đoán trước được.
Rõ ràng mỗi lần anh ta ở với Lương Ninh Như đều kết thúc bằng việc anh ta bị cô ta làm tức phát điên nhưng anh ta lại cứ thích xuất hiện trước mặt cô ta.
Ngay cả khi bị đánh, anh ta vẫn cảm thấy trong lòng rất thoải mái khi nhìn cô ta.
Đến tận bây giờ Chương Tự Chi cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là loại tâm lý gì vậy.
Lương Ninh Như bị mấy lời giống như tỏ tình này của Chương Tự Chi làm cho không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô ta làm sao có thể nghĩ tới hai người bọn họ chỉ là ngồi ở đây tán gẫu đôi câu mà anh ta lại nói ra những điều này cơ chứ.
Như thế này thì làm sao cô ta có thể nói chuyện tiếp được nữa đây?
Thật ra Chương Tự Chi cũng không hy vọng gì nhiều vào việc Lương Ninh Như trả lời anh ta.
Trước đây anh ta cũng đã không ít lần bày tỏ những suy nghĩ trong lòng ra như thế này.
Có lẽ Lương Ninh Như cũng biết đến nhưng cô ta vẫn luôn né tránh chuyện này.
Bây giờ Chương Tự Chi cũng đã thấy quen rồi.
Anh ta nói những lời này cũng chỉ là theo thói quen bày tỏ chút cảm xúc của mình vậy thôi.
Lương Ninh Như ở bên cạnh mím môi, mặt cô ta cực kỳ nóng.
Cô ta cũng không biết bản thân đang rụt rè cái quái gì.
Thật ra lúc cô ta và Lâm Sinh xác định quan hệ, Lâm Sinh cũng đã nói mấy lời giống như tỏ tình như vậy rồi.
Anh ta nói lần đầu tiên vừa mới gặp cô ta anh ta đã thấy rất thích kiểu người như cô ta.
Anh ta nói cô ta là kiểu người mà anh ta muốn chung sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Anh ta còn nói sau này anh ta sẽ chăm sóc cho cô ta và bao dung cô ta thật tốt, thật nhiều.
Khi đó cô ta nghe mấy câu này thì hình như cũng không có cảm giác gì muốn cảm động hay gì đó tương tự, không hiểu sao cô ta còn cảm thấy có chút sến sẩm và dối trá.
Nó hoàn toàn khác với cảm giác trong lòng cô ta lúc này.
Lương Ninh Như không muốn thừa nhận đây là cảm giác rung động.
Cô ta chỉ nghĩ cô ta đang xấu hổ mà thôi.
Bất kỳ một cô gái nào hay xấu hổ mà bị một người đàn ông tỏ tình trước mặt mọi người thì đương nhiên nhất định sẽ cảm thấy ngại ngùng rồi.
Cho nên cô ta quyết định trốn tránh đến cùng, cô ta không chịu nói một câu nào cả.
Hai người bọn họ ngồi ở bên ngoài im lặng được một lúc.
Cuối cùng Chương Tự Chi đứng lên trước, “Được rồi, trời cũng khuya rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Lương Ninh Như đứng lên với anh ta và đi về phía phòng của bản thân.
Đợi đến lúc cô ta đi đến cửa phòng mình, Chương Tự Chi đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ta hai cái, “Ngủ ngon.”
Cả người Lương Ninh Như cứng đờ, sau đó cô ta mới nói, “Ngủ ngon.”
Sau khi trở về phòng, cô ta thực sự không ngủ được nữa.
Cô ta nằm trên giường trằn trọc trở mình mãi không ngủ được, rồi còn thỉnh thoảng lại nghe ngóng tiếng động ở bên ngoài nữa.
Chẳng qua bên ngoài rất yên tĩnh, có lẽ Chương Tự Chi đã ngủ từ lâu rồi.
Anh ta uống nhiều rượu với ông Lương như vậy thì có lẽ anh ta cũng rất buồn ngủ.
Lương Ninh Như thở ra một hơi thật dài, cô ta cố gắng để bản thân không lại suy nghĩ lung tung nữa, cô ta nhắm mắt lại và khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Cô ta cũng không ngủ được lâu lắm, trời vừa sáng là cô ta đã tỉnh dậy rồi.
Bà Lương thức dậy sớm, bà ta đang ở bên ngoài bắt đầu chuẩn bị nấu bữa sáng.
Lương Ninh Như ngồi dậy thì cảm thấy hơi nhức đầu, có lẽ là do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
Cô ta phải ngồi trên giường một lát rồi mới đứng dậy đi rửa mặt, ai ngờ vừa ra khỏi phòng cô ta đã thấy ngay Chương Tự Chi cũng ra tới.
Lương Ninh Như cảm thấy rất bất ngờ, “Anh có thể ngủ thêm một chút. Hôm qua anh uống như vậy chắc chắn rất buồn ngủ.”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Không có việc gì, lần đầu tiên tới nhà em mà ngủ dậy muộn quá thì cũng không tốt lắm.”
Anh ta vậy mà có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.
Hai người bọn họ cùng nhau ra sân rửa mặt, bà Dương nhìn thoáng qua rồi cười không nói gì.
Hai người vừa rửa mặt xong thì lại có người đến thăm, lần này không phải người mai mối tới mà là Lâm Sinh.
Lâm Sinh nhân lúc buổi sáng còn chưa phải đi làm chạy qua nhìn một chút.
Ai ngờ anh ta mới vừa đứng ở cổng trước sân liếc mắt một cái lại thấy ngay Lương Ninh Như và Chương Tự Chi đang đứng trong sân.
Chương Tự Chi đã ở lại đây qua đêm sao?
Trong lòng Lâm Sinh cảm thấy rất không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!