Lâm Sinh vừa thấy Chương Tự Chi là lại thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, “Đây là chuyện của tôi và Tiểu Như, anh là cái thá gì chứ?”
Nói xong, anh ta giơ chân muốn lướt qua người Chương Tự Chi đi vào trong sân.
Ai ngờ Chương Tự Chi lại đưa tay nắm vai anh ta.
Chương Tự Chi cao hơn Lâm Sinh hẳn một cái đầu, anh ta cũng cơ bắp hơn Lâm Sinh một chút.
Lâm Sinh nhìn qua thuộc dạng người làm bên văn phòng, gầy yếu, trắng nõn.
Vóc dáng của anh ta hoàn toàn không đáng kể so với Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lâm Sinh, rốt cục anh ta cũng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Trên tay anh ta dùng sức, anh ta nói, “Anh hỏi tôi là cái thá gì à, hả?”
Lúc đầu Lâm Sinh còn muốn cứng đầu cứng cổ cãi lại Chương Tự Chi đôi câu vài lời.
Ai ngờ cảm giác đau đớn trên vai làm cho anh ta không thể nào mà xem nhẹ được.
Lâm Sinh cố gắng rụt vai của mình lại nhưng anh ta lại phát hiện tay của Chương Tự Chi cứ như là sắt thép, anh ta hoàn toàn thoát không ra.
Hai người cứ giằng co như vậy mấy giây thì vẻ mặt Lâm Sinh rốt cuộc cũng thay đổi.
Anh ta đưa một tay lên che bờ vai bị bóp chặt của mình, giọng nói anh ta có chút tức đến thở hổn hển. Anh ta vội vàng nói “Bỏ tay ra, bỏ tay ra.”
Chương Tự Chi nắm vai Lâm Sinh ném về phía cổng, “Cút ngay cho tôi.”
Thân hình nhỏ bé của Lâm Sinh làm sao có thể chống lại Chương Tự Chi nổi cơ chứ. Anh ta thuận theo sức lực của Chương Tự Chi thất tha thất thểu ngã về phía cổng.
Lương Ninh Như sửng sốt trước hành động của Chương Tự Chi.
Cô ta thở dài một tiếng rồi vội vàng đi tới đứng phía sau Chương Tự Chi, cô ta cố nén giọng nhỏ xuống chỉ đủ để cho hai người bọn họ có thể nghe thấy rồi nói, “Sao anh lại đánh người rồi vậy?”
Vẻ mặt Chương Tự Chi thì lại không vui, anh ta nhìn Lâm Sinh, “Mấy người như thế này thì không cần phải nương tay làm cái gì.”
Lâm Sinh bị ngã phải ngồi trên mặt đất.
Anh ta nhìn qua hơi chật vật vội vàng đứng lên. Anh ta nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một chút rồi lại nhìn về phía Lương Ninh Như đang đứng sau Chương Tự Chi. Anh ta chậm rãi gật đầu, “Được lắm, tôi coi như hiểu rồi. Hôm qua cô đến gặp tôi chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi. Cô chỉ là vì muốn bên nhau với tên này nên với làm như vậy. Đã vậy thì cô cũng đâu cần phải lôi nhiều chuyện ra như vậy làm cái gì chứ hả? Tôi cũng không phải là kiểu người thích dây dưa dây cà, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng là được mà. Chúng ta có gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cần gì phải làm như cô đáng thương lắm ấy, cô làm cứ như kiểu tôi làm cái gì có lỗi với cô không bằng vậy.”
Lương Ninh Như cau mày lại, cô ta trực tiếp đưa tay đẩy Chương Tự Chi chắn trước người ra.
Cô ta đi về phía Lâm Sinh mấy bước sau đó nhìn chằm chằm vào anh ta, “Tôi không cảm thấy bản thân đáng thương hay gì cả, tôi cũng không cảm thấy anh làm gì có lỗi với tôi. Vốn dĩ hai chúng ta ở bên nhau là cũng đều có mục đích của riêng mình. Tôi không thích anh cho nên tôi không có những cảm giác này, mà tôi muốn chia tay anh cũng là bởi vì cách làm của anh lúc trước thật sự là điều tôi không thể chấp nhận nổi. Anh cũng không nên cảm thấy anh rất vô tội trong chuyện này. Lâm Sinh, anh nhớ lại cô gái đã bị anh vứt bỏ đi. Anh còn dám nói anh không sai chút nào sao? Anh dám nói anh hoàn toàn vô can trong chuyện đó chứ?”
Mấy người đứng ở sân cãi nhau lớn như vậy nên đương nhiên bà Lương cũng nghe thấy được, bà ta vội vàng chạy ra sân.
Bà Lương còn đang cầm xẻng xào, đi ra thấy không khí xung quanh bọn họ trông có vẻ hơi căng thẳng, bà ta nghĩ là Lâm Sinh qua đây kiếm chuyện.
Bà ta cầm xẻng xào muốn xông lên trước, “Cậu tới làm cái gì hả? Hôm qua đã nói rất rõ ràng với người mai mối rồi mà. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Như nhà chúng tôi sẽ không bao giờ gả cho cậu, loại người như cậu cũng chỉ biết làm khổ con gái nhà người ta mà thôi.”
Lâm Sinh che bả vai của bản thân vừa nãy bị Chương Tự Chi nắm, anh ta nhìn tư thế của ba người trước mặt này.
Anh ta có chút chột dạ, riêng Chương Tự Chi cũng đã đủ làm anh ta ăn không hết gói đem đi rồi.
Cho nên một lúc sau anh ta mới nói một câu, “Được thôi, chia tay thì chia tay. Lại không phải tôi tìm không ra bạn gái, còn có cả đống đứa con gái ngồi chờ tôi chọn đâu.”
Sau khi nói xong, anh ta ngay lập tức quay đầu đi ra khỏi nhà Lương Ninh Như rồi chọn một hướng rời đi.
Chương Tự Chi cau mày nói, “Anh ta là cái quỷ gì vậy?”
Bà Lương quay đầu nhìn Chương Tự Chi và Lương Ninh Như hỏi, “Hai đứa có sao không?”
Lương Ninh Như lắc đầu, “Không có việc gì, hai bọn con đương nhiên không có việc gì. Anh ta nhỏ con như vậy, cơ bản là đánh không lại Chương Tự Chi.”
Bà Lương nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một chút rồi mới chậm rãi gật đầu, “Vậy là được rồi.”
Bà Lương rất hài lòng.
Người Chương Tự Chi rất cao, đứng thẳng, nhìn qua đúng là không dễ ăn thua thiệt.
Nếu sau này Lương Ninh Như thật sự cùng với anh ta ở bên nhau thì có lẽ cô ta cũng sẽ được anh ta bảo vệ thật tốt.
Nghĩ như vậy khiến ánh mắt bà Lương nhìn Chương Tự Chi lập tức mang theo một cảm giác từ ái như nhìn con nhà mình vậy.
Đêm qua ông Lương uống nhiều quá cho nên sáng nay ông ta cũng không dậy mà ngủ bù.
Bà Lương nấu xong cơm sáng, Lương Ninh Như và Chương Tự Chi ăn xong cũng định lái xe trở về.
Ông Lương vẫn chưa dậy được, bà Lương thở dài một hơi tiễn hai người bọn họ ra cổng.
Sau đó bà ta nhìn Chương Tự Chi, “Tiểu Chương à, sau này mà có thời gian thì cháu cứ tới chơi. Hai bác đều rất thích cháu, cháu cũng đừng khách sáo làm gì, cứ xem như đây là nhà của cháu là được.”
Chương Tự Chi nở nụ cười nói được ạ, “Có lời này của bác là được rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên tới thăm ạ.”
Bà Lương gật đầu, bà ta nhìn hai người bọn họ lên xe sau đó lái xe rời đi.
Lương Ninh Như nhìn mẹ của mình vẫn đang đứng ở cổng nhìn qua bên này từ kính chiếu hậu.
Cô ta chép miệng, “Sao ba mẹ tôi lại thích anh như vậy nhỉ?”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Mắt nhìn người của ba mẹ thường sẽ không sai. Em có muốn thuận theo ý nghĩ của bọn họ rồi xem xét tôi một chút không?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng, cô ta không nói chuyện nữa.
Chương Tự Chi cũng không dám ép cô ta quá.
Anh tha thích chậm rãi dùng nước ấm nấu ếch xanh hơn.
Hơn nữa tính tình này của Lương Ninh Như cũng không thể nào ép buộc cô ta được.
Anh ta lái xe thẳng về thành phố, anh ta đưa Lương Ninh Như về nhà trước sau đó mới về Club.
Sau khi xuống xe, Chương Tự Chi khẽ hát rồi đi vào sảnh chính của Club.
Anh ta mới vừa bước đến cửa Club đã thấy ngay cô ba Chương đang đi trên cầu thang từ lầu hai đi xuống.
Chương Tự Chi sững sờ, anh ta đi nhanh qua đó, “Chị ba, sao chị lại tới đây vậy?”
Cô ba Chương thấy Chương Tự Chi ở đây là ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Cái thằng nhóc thối này em đi đâu vậy hả? Chị gọi cho em bao nhiêu cuộc em cũng không chịu nghe máy. Chị chạy qua đây bọn họ cũng nói là không biết em đang ở nơi nào. Chị đi lên nhìn một lượt thấy ổ chó này của em lộn xộn như cái gì ấy. Chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi, làm chị sợ muốn chết.”
Chương Tự Chi cười làm lành, “Điện thoại hết pin.”
Hôm qua anh ta lâm thời mới quyết định đi theo Lương Ninh Như về nhà nên không mang sạc điện thoại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!