Vì hôm sau phải đưa ba và chị gái Chương Tự Chi về nhà, nên hôm nay Lương Ninh Như không đi làm.
Cô thật sự đã phát ngán khi phải ở nhà với Chương Tự Chi, có điều sự ngán ngẩm ấy cũng đã khiến cho Chương Tự Chi cảm thấy bức bối.
Được nhìn, được chạm nhưng không được phép ăn.
Khác nào đang muốn cái mạng của anh.
Chương Tự Chi đè Lương Ninh Như lên ghế hôn không biết bao nhiêu lần, hôn đến nỗi hai người cảm thấy khó thở.
Nhưng làm thế cũng chẳng được tích sự gì.
Cuối cùng Chương Tự Chi vẫn phải chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh.
Lương Ninh Như cũng không khá hơn anh là bao. Cô nằm trên ghế sofa, toàn thân dần trở nên tê dại. Một lúc sau, cô từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Hai người đã nhiều lần suýt thì cọ ra lửa, nhưng những lần đó Chương Tự Chi đều là người chủ động nói dừng lại.
Anh ta có thể chủ động nhượng bộ cô như vậy khiến Lương Ninh Như vô cùng cảm động.
Cô cuộn tròn người lại ngồi dựa trên sofa, đợi được một lúc, Chương Tự Chi cũng đã tắm táp xong xuôi.
Chương Tự Chi quấn khăn tắm lên eo, một tay cầm lấy chiếc khăn khác lau khô tóc.
Chương Tự Chi đứng ở cửa phòng tắm, Lương Ninh Như quay đầu lại nhìn anh. Hai người chạm phải ánh mắt của nhau.
Chương Tự Chi thở dài, “biết vậy hôm nay anh qua club cho rồi.”
Lương Ninh Như bật cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cô, “qua đây ngồi xem ti vi này.”
Chương Tự Chi trả lời, “ừ, đợi tí, anh mặc cái áo vào đã.”
Lương Ninh Như mở ti vi, chọn đại một chương trình nào đó rồi cứ thế ngồi đợi. Lúc này Chương Tự Chi đã thay một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, anh bước ra và ôm Lương Ninh Như vào lòng như thể đã quên đi điều gì đó.
Lương Ninh Như nhếch miệng, không nhắc nhở anh.
Tay của Chương Tự Chi bắt đầu trở nên không nghiêm túc, từ vuốt ve mái tóc của Lương Ninh Như dần dần dời xuống khuôn mặt cô, rồi sau đó di chuyển xuống dưới.
Sau cùng Lương Ninh Như còn chưa kịp mở miệng, anh đã bất ngờ dừng lại, “không, không được, vừa mới tắm xong, không được làm quá mức.”
Nói xong, anh liền rút tay về.
Lương Ninh Như không nhịn được mà cười rộ lên, “Sáng mai chúng mình cùng đi. Anh tính xem chiều về luôn hay ở lại đó một đêm.”
“Về thôi, không ở lại làm phiền gia đình em quá lâu được. chúng ta bàn xong chuyện thì về luôn buổi chiều.”
Lương Ninh Như đáp, “ừ, vậy cũng được.”
Hai người dựa vào nhau xem ti vi một lúc rồi nấu ăn, giải quyết bữa tối và ra ngoài đi dạo.
Tuy trông giống cuộc sống của hai nhân viên đã về hưu, nhưng hai người vẫn vô cùng hạnh phúc.
Hai người cứ như thế cho đến khi đi ngủ. Chương Tự Chi nằm trên giường Lương Ninh Như lăn qua lăn lại, mãi một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường.
Lương Ninh Như điên cuồng cười phá lên dưới lớp chăn bông.
Tính tình Chương Tự Chi ngốc nghếch, khó bảo hệt như một đứa trẻ.
Trước đây Lương Ninh Như cực kỳ ghét dáng vẻ này của Chương Tự Chi. Cô cảm thấy người đàn ông này không đủ lí trí. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh ta đáng yêu.
Thật ra tên ranh con này cực kỳ đơn giản và anh ta gần như là một kẻ cố chấp, thiển cận.
Lúc Chương Tự Chi ra ngoài còn quay đầu lại lấy tay chỉ Lương Ninh Như, buông lời đe dọa, “em hãy đợi đấy.”
Lương Ninh Như nhếch mép cười, không chịu nhận thua, “ừ đấy, tôi đợi anh này, để tôi xem anh làm gì được tôi.”
Chương Tự Chi cau có ra khỏi phòng cô.
Lương Ninh Như trở mình ôm chặt chiếc chăn bông, duỗi tay tắt đèn. Nhưng sau khi nhắm mắt, ý cười trên khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại.
Tâm trạng Lương Ninh Như tốt, nên giấc ngủ rất khá, chợp mắt một lúc là thiếp đi ngay.
Có lẽ vì trong lòng đã được bình thản, nên hôm nay cô ngủ một giấc ngon lành đến khi trời sáng mà không chút mộng mị,
Sau khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng khách. Lương Ninh Như chậm rãi thức dậy, lười biếng duỗi chiếc eo nhỏ rồi mở cửa bước ra.
Chương Tự Chi đã làm vệ sinh cá nhân xong, đang xách đồ đặt lên trên sofa.
Lương Ninh Như cau mày, “đồ đạc gì thế này? ở đâu ra đấy?”
Chương Tự Chi đáp, “ò, hồi nãy người bên club gửi qua, rượu không à, đợt này mang qua bên nhà em.”
Lương Ninh Như nhớ rằng ba cô rất thích hai chai rượu mà Chương Tự Chi mang qua lần nọ.
Anh ta đúng là biết chọn đường, muốn lấy rượu ra để hối lộ đây mà.
Lương Ninh Như gật đầu, xoay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó nấu vài món đơn giản cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong, hai người thay đồ rồi lái xe đến nhà tổ nhà họ Chương.
Cô ba nhà họ Chương đang ở bên nhà tổ, ông Chương cũng đã thay trang phục phù hợp.
Xem ra ông ta và cô ba đều vô cùng nghiêm chỉnh.
Quản gia bước đến và nói rằng lễ vật cần có đã được đặt trong cốp xe, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Ông Chương gật đầu, quay lại nhìn Lương Ninh Như, “vậy chúng ta đi ngay bây giờ nào.”
Lương Ninh Như cũng không biết vì sao mà khuôn mặt mình bắt đầu ửng đỏ, “vâng.”
Cô ba nhà họ Chương và ông Chương ngồi cùng một xe, Chương Tự Chi lái xe của mình chở Lương Ninh Như. Bọn họ cùng di chuyển đến nhà họ Lương.
Hai chiếc xe lần lượt lăn bánh, Chương Tự Chi di chuyển phía trước.
Trên đường đi, Chương Tự Chi bất chợt trở nên kích động. anh nói vài câu với Lương Ninh Như rồi cả hại lại rơi vào im lặng, thế là anh bắt đầu ngâm nga hát.
Lương Ninh Như tựa lên cửa sổ, quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lạ thật, thời khắc chính thức thế này mà lại không có chiếc vòng vàng nào để đeo.
Hơn ba tiếng sau, bọn họ đã lái xe đến nhà của Lương Ninh Như.
Lúc này, hai chiếc xe sang trọng dừng ngay tại cửa nhà, những người tò mò bắt đầu vây xung quanh hóng hớt.
Cô ba đỡ ông Chương bước xuống xe.
Phía bên ba Lương và mẹ Lương cũng đã diện lên những bộ trang phục trang trọng không kém, hai người đứng trong sân đón bọn họ.
Lúc nhìn thấy ông Chương, hai vợ chồng nhà họ Lương khá bất ngờ.
Hai người không ngờ rằng người đã lớn tuổi đến vậy.
Tài vế cũng xuống xe theo, sau đó xách từng món lễ vật trong cốp xe ra, số lễ vật ấy nhiều đến mức chất đầy cốp xe.
Chương Tự Chi cầm theo hai chai rượu rồi bước xuống xe, bước vào sân liền mỉm cười nhìn ba Lương, “chú, đây là rượu bên club của con, chú uống thử nhãn hiệu này xem thế nào.”
Ba Lương khá bối rối trước tình thế này, chỉ đành gật đầu đáp, “quý hóa quá, có lòng là được mà.”
Cô ba dìu ông cụ Chương tiến vào sân, ba Lương thấy thế vội vàng chạy qua bắt tay ông cụ Chương, khách sáo chào hỏi một câu.
Cô ba gật đầu với mẹ Lương, gọi bà một tiếng dì.
Mẹ Lương thấy cô ba nhà họ Chương liền biết cô không phải người tầm thường.
Bà vội vã gật đầu với cô, “nào nào, vào nhà đi. Đường xá xa xôi mệt mỏi rồi đúng không.”
Cô ba nhà họ Chương dìu ông cụ Chương bước vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!