Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến nhà hàng ở tầng dưới, có người cũng ăn cơm, thì ít nhiều gì cũng có thể ăn vào miếng.
Mẹ Ninh vẫn muốn tìm cơ hội thuyết phục cô nên sau khi gọi đồ ăn xong liền thở dài, “Bây giờ, chắc Ninh Tôn vẫn chưa ăn đâu.”
Nhưng sau khi nói xong, bà ấy lại hừ một tiếng, “Đáng đời, không ăn được đều do bản thân mình hết. Nó không biết ai có thể chọc giận, ai không thể chọc giận hay sao.”
Những lời nói này là bà ấy nói cho Hứa Thanh Du nghe. Nhưng mà Hứa Thanh Du cũng không đáp trả lại gì cả, cô cứ làm như là mình không nghe thấy gì.
Đang đợi đến giờ phục vụ, điện thoại di động của mẹ Ninh lại vang lên lần nữa.
Điện thoại di động của cô để trên bàn ăn, nên khi màn hình điện thoại sáng lên, Hứa Thanh Du cũng có thể thấy đó là tin nhắn của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du không biết nội dung của tin nhắn, nhưng cô chắc chắn nó sẽ giống với tin nhắn trước đó.
Thật ra, thái độ này của Ninh Tôn khiến Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, những tin nhắn mà Ninh Tôn gửi cho mẹ Ninh hầu như đều có ý muốn cúi đầu nhận lỗi, điều mà Hứa Thanh Du có nghĩ cũng không nghĩ tới.
Mẹ Ninh mở tin nhắn trước mặt Hứa Thanh Du, rồi chế nhạo, “Thằng nhóc này bây giờ mới lo lắng, nếu sớm biết như vậy thì sao lại làm thế chứ.”
Bà ấy giơ điện thoại lên cho Hứa Thanh Du xem, “Bác vẫn chưa trả lời tin nhắn của nó, con hãy xem đi này. Bây giờ nó mới lo lắng, hỏi bác có thấy con đâu không, nếu thấy con thì hãy nhắn tin lại cho nó.”
Mẹ Ninh để điện thoại xuống, cúi đầu cười, “Bác sẽ nói với nó không nhìn thấy con, xem nó phản ứng như thế nào.”
Bà ấy mở khóa điện thoại và nhập tin nhắn. Cụ thể như thế nào thì Hứa Thanh Du không biết và cô ấy cũng không muốn biết chuyện đó.
Gửi tin nhắn xong, mẹ Ninh lại đặt điện thoại xuống.
Trên mặt lộ ra một nụ cười tự mãn, “Bác nói với con nhé, sau này nếu hai đứa cãi nhau thì con cứ đến tìm bác. Chúng ta sẽ trốn đi đâu đó, và dọa cho thằng nhóc đó một bài học nhớ đời.”
Hứa Thanh Du nhìn xuống, mỉm cười tượng trưng và không nói gì.
Ninh Tôn đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà với một tâm trạng thấp thỏm.
Từ tối qua đến giờ anh ta không hề nhắm mắt, hiện tại đầu của anh ấy rất đau.
Anh ấy cứ luôn nhớ tới cảnh Hứa Thanh Du bảo anh cút đi ở đoạn cuối.
Cô nghiến răng và đôi mắt đỏ hoe.
Thực ra, Ninh Tôn rất tức giận khi nghe Hứa Thanh Du nói lời đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kìm nén nước mắt của Hứa Thanh Du, cảm xúc đó của anh ta liền biến mất.
Thời gian chung sống của Hứa Thanh Du và anh ấy cũng không phải là quá ngắn. Trước đây anh ấy đã từng gặp những trợ lý khác trong công ty, vì một số chuyện bất bình mà họ đều khóc lóc, nhưng cảnh tượng đó anh ta chưa từng thấy ở Hứa Thanh Du.
Có thể nói Hứa Thanh Du chưa bao giờ chịu sự uất ức không? Điều đó là không thể.
Không nói đến ở trong công ty quản lý, cứ nói khi anh ta đi quay ở bên ngoài, thì Hứa Thanh Du ở ngoài này đợi cũng đã chịu rất nhiều sự bài xích.
Có nhiều lần anh ta ghi hình xong chương trình đều tìm thấy Hứa Thanh Du đang trốn trong một góc.
Cũng như những người bên ngoài không thân thiện với anh ấy, các trợ lý nổi tiếng của các công ty khác hẳn đã có thái độ không tốt với Hứa Thanh Du.
Nhưng Hứa Thanh Du chưa bao giờ phàn nàn, và chưa bao giờ khóc lóc.
Điều này đủ chứng tỏ cô ta rất mạnh mẽ, tối hôm qua còn hung hăng đến mức đỏ cả mắt.
Thực sự trong chuyện này anh ta đã cư xử rất quá đáng.
Ninh Tôn ngồi đợi một lát liền thấy tin nhắn của mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nói rằng bà không thấy Hứa Thanh Du nên đã gọi điện cho cô ấy. Và nó hiển thị là cô ấy đã tắt nguồn và không thể liên lạc được.
Sau đó mẹ Ninh hơi lo lắng và hỏi rằng liệu có chuyện gì xảy ra không.
Trong chốc lát, Ninh Tôn lại rất lo lắng.
Là vì anh ấy suy nghĩ quá ít về chuyện ấy rồi, đáng lẽ ra không nên để Hứa Thanh Du rời đi vào tối hôm qua.
Anh không biết số điện thoại của Tống Kình Vũ, và anh cũng không muốn gọi cho Tống Kình Vũ lắm để hỏi xem Hứa Thanh Du có đi cùng anh ta không.
Ninh Tôn đứng lên cầm điện thoại đi tới đi lui, cuối cùng gọi cho mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhanh chóng trả lời điện thoại, bà ấy làm hành động suỵt với Hứa Thanh Du, rồi sau đó mở loa ngoài điện thoại.
Giọng Ninh Tôn có chút cáu kỉnh, “Sao mẹ vẫn chưa gặp được cô ấy vậy? Không phải vừa nãy mẹ ra ngoài để gặp cô ấy sao?”
Mẹ Ninh thở dài, “Lúc đó mẹ có hẹn cô ấy đi ra chỗ đó gặp mặt, nhưng mà sau đó cô ấy không có tới. Cô ấy nhắn tin với mẹ là cô ấy không muốn gặp mẹ lắm. Sau đó thì cô ấy tắt nguồn điện thoại rồi mẹ không tìm thấy người đâu cả. “
Ninh Tôn nhếch môi, không biết phải làm sao.
Bây giờ bà ấy hy vọng Hứa Thanh Du có thể ở bên chỗ Tống Kình Vũ, còn tốt hơn là ở bên ngoài một mình.
Mẹ Ninh hỏi: “Hôm qua rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Đứa trẻ Tiểu Du này trước đây luôn rất tôn trọng mẹ. Bây giờ đột nhiên lại thành ra như vậy, chắc chắn là con đã làm việc gì đó quá đáng.”
Hôm qua những chuyện đó có quá đáng không?
Nó thật sự rất quá đáng.
Chuyện này nếu xảy ra ở bất cứ người con gái nào thì họ cũng sẽ để ý.
Mẹ Ninh đang đợi câu trả lời của Ninh Tôn, nhưng thật lâu sau, Ninh Tôn không nói gì.
Tính cách này thật giống với Hứa Thanh Du vừa rồi, hai người đều là như thế này.
Mẹ Ninh có chút không quá thoải mái khi nói chuyện quá nhiều với Ninh Tôn trước mặt Hứa Thanh Du, nên bà nói thẳng với Ninh Tôn rằng không có tin tức gì về cô ấy cả. Đồng thời yêu cầu Ninh Tôn tự mình tìm cách giải quyết, sau đó cúp điện thoại.
Đặt điện thoại sang một bên, mẹ Ninh mỉm cười, “Không quan tâm đến nó nữa. Ai bảo nó làm con tức giận, nó phải trả giá cho những việc mà mình đã làm.”
Hứa Thanh Du cười không nổi, cô ấy không muốn bên chỗ Ninh Tôn lo lắng quá nhiều.
Hai người bọn họ thật sự không phải tình nhân, không cần dùng thủ đoạn này.
Những lo lắng của Ninh Tôn thực ra có thể là do cô chỉ có một mình ở thành phố này, lại là con gái nên sợ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm.
Điều này hoàn toàn khác với việc có thích hay không.
Chờ món ăn được dọn lên, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du ăn và trong quá trình đó bọn họ đều nói về chuyện Ninh Tôn. Mẹ Ninh vẫn cho rằng hành vi ngày hôm qua của Ninh Tôn là đang ghen. Nếu không thì cũng không chọc giận Hứa Thanh Du, vì vốn dĩ cô ấy là người rất ghét phiền phức.
Căn bản là không thèm cãi nhau.
Hứa Thanh Du hoàn toàn không tin câu nói này, cô ấy trong tiềm thức không tin rằng Ninh Tôn sẽ không vì mình mà ghen tuông.
Có người đã phân tích mối quan hệ của cô và Ninh Tôn trong thời gian tồi tệ nhất trên mạng.
Nhiều ý kiến cho rằng cô không xứng với Ninh Tôn.
Mặc dù Hứa Thanh Du không để ý đến những lời đó vào lúc đó, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng những lời đó là rất đúng.
Cô ấy có gì mà có thể khiến trái tim của Ninh Tôn rung động chứ? Xét về ngoại hình, những cô gái trong làn giải trí đẹp hơn cô ấy nhiều.
Lúc trước Hoàng Tương đẹp hơn cô ấy rất nhiều.
Xét về tài năng và gia cảnh, Nam Nhạc đã bỏ xa cô cả mấy con phố.
Với tình hình tay trắng như cô, thì cô lấy gì để làm cho Ninh Tôn rung động cơ chứ.
Không ai ngốc, nếu thích ai đó thì cũng phải thấy được một chút lợi ích từ con người ấy chứ, vốn dĩ con người cô không có gì để Ninh Tôn lưu luyến cả.
Nghĩ đến điều này thực sự có chút lo lắng. Đây cũng là nguyên nhân mà cô cảm thấy mình thật là một đứa mặt dày khi lúc đầu cô có một chút rung động với Ninh Tôn.
Cô luôn có ý nghĩ rằng mình đúng thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Mẹ Ninh không biết Hứa Thanh Du đang nghĩ gì, bà phân tích suy nghĩ của Ninh Tôn, sau đó nói về những chuyện hiện tại trên mạng.
Bà ấy cho rằng có thể là do ồn ào trên mạng, bản thân Ninh Tôn rất dễ cáu gắt, cộng với sự ghen tuông, cả hai kết hợp với nhau, anh ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!