Ba người ở trong rạp chiếu phim, chờ đến khi đèn tắt rồi, lúc màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn mở đầu, Hứa Thanh Du liền mơ hồ cảm thấy sai lầm rồi.
Không nên đến xem phim điện ảnh này.
Người ở sảnh chiếu phim tuy không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là những đôi tình nhân.
Ví dụ như chỗ ngồi trước mặt cô là một đôi người yêu, đèn vừa tắt, hai người liền ôm lấy nhau.
Ánh sáng của màn hình lớn tuy rằng không quá sáng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng được hành động của hai người đó.
Chỉ cần nhìn qua cô cũng biết hai người đó đang hôn nhau.
Hứa Thanh Du có hơi lúng túng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Bọn họ mua ba chỗ ngồi cạnh nhau, ban đầu cô muốn để mẹ Ninh ngồi ở giữa, nhưng mẹ Ninh lại bảo cô ngồi ở giữa, bên trái là Ninh Tôn.
Hình ảnh cô nhìn thấy khẳng định là Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy, vì thế Hứa Thanh Du lại càng cảm thấy lúng túng.
Ninh Tôn ngồi ở vị trí của mình, hành động vẫn chưa hề thay đổi.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn có cảm giác gì, rất có thể cũng giống cô, đều cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Phía sau có một đôi yêu nhau đang ngồi, phim mới bắt đầu chiếu chưa đến một phút đồng hồ, hai người đó đã thì thầm to nhỏ, nói mấy lời ân ái.
Thật ra bên cạnh không có người nào khác, vì thế giọng nói của hai người lại càng vô cùng rõ ràng.
Hứa Thanh Du mím môi, chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, coi như cái gì cũng chưa hề xảy ra.
Có thể là đã qua năm sáu phút, đôi tình nhân phía sau cũng hôn nhau, âm thanh còn rất lớn.
Hứa Thanh Du ngồi nghiêm chỉnh, không biết vì sao, lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
Rõ ràng làm ra mấy hành động không đứng đắn là mấy người đó, nhưng lại giống như cô mới là người không đúng.
Ban đầu, mọi sự chú ý của mẹ Ninh đều ở trên màn hình lớn, qua một lát mới nhận ra điều không thích hợp.
Bà quay đầu nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng nói, tấm tắc vài tiếng.
Lời của bà là nói cho Hứa Thanh Du nghe: “Mấy người trẻ tuổi này, tình cảm thật là tốt.”
Hứa Thanh Du không biết nên nói gì, không có cách nào phản bác, càng không có cách nào hùa theo lời nói của bà.
Lúc này Ninh Tôn ở bên cạnh cũng di chuyển một chút, thay đổi tư thế.
Anh cách xa hai người phía sau, dựa lại gần đây, rất rõ ràng là anh cũng chịu không nổi nữa.
Anh làm ra hành động này, Hứa Thanh Du liền cảm thấy không được tự nhiên.
Bởi vì Ninh Tôn dựa gần tới chỗ cô, khoảng cách của hai người quá gần rồi.
Trong phim lại diễn một vài đoạn ngọt ngào, nam chính nữ chính thỉnh thoảng cũng ôm hôn nhau vài lần.
Hứa Thanh Du âm thầm hít sâu một hơi, thật sự là sai lầm rồi.
Bọn họ có chỗ nào thích hợp đến xem loại phim này chứ.
Xung quanh đều có người ngồi, chẳng qua mấy đôi tình nhân này hẳn là không phải đến đây để xem phim.
Có thể chỉ là đến để tìm kiếm sự kích thích khi ở đây thôi.
Mẹ Ninh ở bên cạnh xem phim một lát liền ngó nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu chậc chậc mấy tiếng.
Bà dường như chẳng hề có chút lúng túng nào, còn cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều không thoải mái, nhất là bên cạnh còn có Ninh Tôn.
Cứ nhịn như vậy gần mười phút, Hứa Thanh Du chịu không nổi nữa, chậm rãi đứng dậy: “Cháu đi toilet một chút.”
Mẹ Ninh a một tiếng, nhường cho cô một chỗ.
Hứa Thanh Du từ sảnh chiếu phim ra ngoài, đi nhà vệ sinh rửa tay, sau đó liền ôm bả vai dựa vào bồn rửa tay.
Cô đến đây là muốn giải quyết vấn đề, chứ không phải ở đây nuôi dưỡng tình cảm nam nữ.
Trước đó cô đã gửi tin nhắn cho chị Thái rồi, nói mình và Ninh Tôn đã về ở cùng nhau, hỏi cô tiếp theo làm như thế nào.
Chị Thái không nói rõ phải làm cái gì, chỉ bảo cô chờ tin tức, nhưng bây giờ ở loại tình huống này, cô làm sao có thể yên tâm chờ đợi tin tức.
Đứng ở đây một lúc, Hứa Thanh Du lại ra khỏi nhà vệ sinh, kết quả vừa ra ngoài liền nhìn thấy Ninh Tôn đang đứng ở cửa sảnh chiếu phim.
Ninh Tôn dựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi, đầu hơi cúi xuống.
Quả nhiên anh cũng chịu không nổi.
Hứa Thanh Du dừng lại một lát, cuối cùng vẫn là đi đến chỗ anh.
Đi đến hơi gần một chút, Ninh Tôn liền nghe thấy tiếng, nghiêng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt anh vô cùng bình thản: “Nhìn không nổi?”
Hứa Thanh Du hỏi lại: “Anh cũng chịu không nổi?”
Ninh Tôn cười giễu một tiếng: “Ban đầu tôi cũng đâu muốn tới đây xem cái trò này.”
Anh đã đối mặt với quá nhiều ống kính, thế cho nên xem phim đã chẳng còn hứng thú.
Cứ luôn nghĩ đến hình ảnh một đống nhân viên công tác ở bên ngoài ống kính.
Tất cả cảnh quay, tất cả tình cảm bộc lộ, anh xem đều cảm thấy vô cùng giả dối.
Hứa Thanh Du xoay người dựa lưng vào tường giống như Ninh Tôn: “Tôi cũng không thích xem mấy cái này lắm.”
Cô lại hỏi: “Bác vẫn đang ở bên trong sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Thật ra bà ấy đã không còn xem phim nữa rồi, tôi không hiểu mấy người đó ngọt ngào bên nhau, bà ấy hăng hái như vậy làm cái gì?”
Hứa Thanh Du nhếch khóe môi, không nói lời nào.
Ninh Tôn do dự một lát lại nói: “Tôi và nhà họ Ninh đã gặp mặt rồi, có một số việc đã thống nhất với nhau, chỉ là trước khi bọn họ đứng ra tỏ thái độ, cần chúng ta phải thả một ít tin tức ra bên ngoài.”
Hứa Thanh Du có hơi bất ngờ: “Nhà họ Ninh dễ nói chuyện không?”
Ninh Tôn suy nghĩ đến tình cảnh trước đây với Ninh Tú. Ninh Tú vẫn còn coi như là dễ nói chuyện, ít nhất cậu ta không có ý gì muốn làm khó anh.
Có lẽ cũng bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng muốn tranh tài sản cùng Ninh Tú, Ninh Tú rất yên tâm đối với anh.
So với Ninh Tiêu và Ninh Tương, Ninh Tôn thật là một chút tính uy hiếp cũng không có, cho nên Ninh Tú tự nhiên sẽ đứng về phía anh.
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Dễ nói chuyện là được, đừng đến lúc đó đứng ra tỏ thái độ lại lấp lửng cái nào cũng được. Bên ngoài sẽ diễn giải ra những chuyện khác, sự việc rất dễ không thể giải thích rõ ràng, ngược lại lại rước họa cho mình.”
Đương nhiên Ninh Tôn cũng biết đạo lý này, anh ngẩng đầu thở ra một hơi: “Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
Hai người cũng không thể cứ đứng ở đây được, vì thế Ninh Tôn nói: “Đi sang bên kia ngồi một lúc đi.”
Bên cạnh rạp chiếu phim có hai cái bàn công cộng, bây giờ đang là thời gian chiếu phim, bên ngoài không có người, dường như đã đi vào hết rồi. Hai người trực tiếp đi đến đây ngồi xuống.
Ninh Tôn đi mua hai cốc Coca.
Vẻ tự nhiên và lúng túng ban đầu của Hứa Thanh Du đã không còn, cô chờ Ninh Tôn ngồi xuống liền hỏi: “Chị Thái có nói với anh chúng ta ở đây lúc nào chuẩn bị không? Trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho chị ấy, chị ấy luôn bảo tôi đợi.”
Ninh Tôn gật đầu: “Cô ấy cũng nói như vậy với tôi, bảo tôi đợi. Nói là công ty phải sắp xếp một chút, có thể phải thuê thủy quân (bình luận trên mạng), hơn nữa trước tiên phải thả gió ra bên ngoài. Chờ đi, thời gian dài như vậy mà đã qua được, thêm mấy ngày nữa cũng có gì đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!