Hứa Thanh Du cúp điện thoại của mẹ Ninh và đứng dậy đi về hướng Ninh Tôn.
Ninh Tôn và A Trạch đã đánh xong, hai người họ đang nói chuyện gì đó.
Vừa nãy hai người họ còn tranh nhau kịch liệt, cũng không biết rốt cuộc là ai đã thắng.
Hứa Thanh Du bưng nước qua, lấy ra một bình đưa cho Ninh Tôn, “Hai người còn thi đấu không?”
Thực ra xem thời gian cũng không muộn lắm. Dù sao bây giờ cũng là lúc náo nhiệt.
Kết quả là Ninh tôn trả vợt cho Hứa Thanh Du, “Không chơi nữa, tôi vẫn chưa ăn cơm, cô vẫn không đói sao?.
Đúng vây, Hứa Thanh Du mới nhớ lại, bọn họ chưa ăn cơm tối nữa.
A Trạch đứng ở bên cạnh không nói chuyện, Hứa Thanh Du có chút ngường ngượng, chỉ có thể quay đầu nhìn anh ấy, “Anh ăn cơm chưa? Vừa nãy anh đến sớm như vậy chắc là cũng chưa ăn, đi ăn cùng đi.”
A Trạch tặng cho cô ấy một đôi vợt, cô ấy mời lại một bữa ăn. Cũng tính là có qua có lại, nên mời anh ta đi ăn là bình thường.
Ninh Tôn vốn muốn rời đi, nhưng khi nghe Hứa Thanh Du nói như vậy, anh ta lại không rời đi nữa.
Anh ấy không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi. Cùng nhau chơi vẫn chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn đi ăn nữa?
A Trạch nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du mấy lần, sau đó từ khóe mắt liếc nhìn Ninh Tôn, anh ta gật đầu đồng ý, “Cũng được, dù sao tôi vẫn chưa ăn cơm tối.”
Ninh Tôn rất muốn chế nhạo, nhưng anh lại không muốn Hứa Thanh Du khó xử, vậy nên anh ta không nói tiếng gì liền đi trước.
Hứa Thanh Du đi theo A Trạch thu dọn túi thể thao, sau đó chậm rãi đi tới phía sau Ninh Tôn.
Ninh Tôn cách hai người bọn họ vài bước, hai tay đút túi quần, lưng thẳng tắp.
Hứa Thanh Du vừa mới bắt đầu nói chuyện với A Trạch về câu lạc bộ, nhưng kết quả khi cô ngước mặt lên nhìn Ninh Tôn ở phía trước, bỗng dưng cô thấy bóng lưng đó thật cô đơn.
Hứa Thanh Du mím miệng, do dự một lúc rồi cô tăng tốc đi nhanh.
Cô đi về phía Ninh Tôn, đồng thời nói: “Này, tối nay anh muốn ăn gì?”
Ninh Tôn quay lưng lại một nửa và liếc nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nở nụ cười tỏ ý muốn nịnh bợ Ninh Tôn. Có lẽ là do cô cảm thấy mình đã có chút lạnh nhạt với anh ấy nên mới muốn bày tỏ sự xin lỗi của mình.
Những sự bực tức trong người anh ấy cũng từ đó mà tan biến, “Cô muốn ăn cái gì vậy? Cô muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ gọi cái đấy.”
Hiếm khi anh ta nể mặt Hứa Thanh Du vậy, Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng.
Cô nhìn A Trạch, “Anh thích ăn gì?”
A Trạch tự nhiên nói rằng không ăn cái gì cũng được, anh ấy cũng không kén ăn.
Hứa Thanh Du gật đầu, “Vậy chúng ta không cần đi xa quá, chúng ta tìm một nhà hàng ở gần đây.”
Cả ba người đi cạnh nhau và bước ra khỏi khu chung cư và họ cũng tìm được một nhà hàng gần đó.
Lúc này có khá nhiều người, Ninh Tôn hạ mũ, nâng cao cổ áo khi bước vào cửa.
Hứa Thanh Du biết khuôn mặt của Ninh Tôn rất dễ gây chuyện nên nhanh chóng hỏi người phục vụ xem có phòng riêng nào không.
Người phục vụ quay lại và hỏi thì tình cờ có một vị khách trong phòng riêng đi thanh toán nên đã dẫn họ vào trong phòng đó.
Khi vào phòng riêng ngồi xuống, Hứa Thanh Du tự giác chọn ở bên cạnh Ninh Tôn, còn A Trạch thì ngồi đối diện với bọn họ.
Cuối cùng Ninh Tôn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi gọi món, thì trước tiên Hứa Thanh Du đưa thực đơn cho A trạch, “Anh xem xem có cái gì muốn ăn thì gọi. Cứ gọi thoải mái bữa này tôi sẽ mời, tôi muốn cảm ơn anh vì bộ vợt mà anh đã tặng cho tôi, dùng cũng thuận tay lắm.”
Ninh Tôn cảm thấy thoải mái hơn khi nghe Hứa Thanh Du nói điều này.
Hứa Thanh Du luôn là người rất rõ ràng. Cô nhận vợt của người khác, bây giờ mời lại người ta lại một bữa ăn, nên cũng không ai nợ ai.
Ninh Tôn tỏ ra khá hài lòng với cách làm của cô nên đã lên tiếng, với thái độ khá tốt, “Tôi thấy cái bảng bên ngoài giới thiệu món cá là món đặc sản ở đây. Hay là chúng ta gọi ăn thử món này, những người thích vận động như anh phải bổ sung nhiều protein vào. “
Vẻ mặt của A Trạch không thấy có gì khác thường, anh ta chỉ đọc lại thực đơn, cuối cùng đưa cho Hứa Thanh Du, “Tôi ăn gì cũng được, cô xem có muốn ăn gì không.”
Anh ta rất lịch sự, Hứa Thanh Du không còn cách nào khác là cầm thực đơn, sau đó Ninh Tôn nói: “Vậy gọi một con cá.”
Sau đó cô ấy gọi thêm hai món chay, cuối cùng đưa thực đơn cho Ninh Tôn, “Hay là anh gọi thêm hai món nữa đi, tôi cũng không biết nên gọi thêm cái gì nữa. Hai người xem có muốn ăn gi không.”
Ninh Tôn cầm thực đơn một cách tự nhiên, anh ta gọi thêm hai món, sau đó gọi nước trái cây.
Chờ người phục vụ đi rồi, Ninh Tôn mới nhắc tới chuyện chơi cầu vừa rồi A Trạch.
Anh ấy hỏi A Trạch rằng liệu anh ấy đã từng được huấn luyện đặc biệt hay không, bởi vì góc độ và sức mạnh của anh ấy rất chuyên nghiệp.
A Trạch cười, “Cũng không phải là được huấn luyện đặc biệt. Ở nhà tôi có xem một số video, cũng có học một số kĩ năng.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nói, “Lúc trước khi đang khởi động tôi có nghe người khác nói câu lạc bộ của anh thỉnh thoảng cũng có tham gia các giải đấu.”
A Trạch gật đầu, “Cũng có, có những giải đấu ở cấp khu vực. Câu lạc bộ của chúng tôi có nhiều người, luyện tập gì cũng có. Vậy nên các hạng mục thi đấu cũng khá nhiều loại.”
Sau khi nói xong, anh ấy nói: “Cô có muốn tham gia câu lạc bộ của chúng tôi không, trong đó còn có những hạng mục khác, nếu cô không thích cầu lông thì có thể chọn cái khác.”
Hứa Thanh Du vội vàng xua tay, “Tôi thì bỏ đi, anh vừa mới chơi với tôi hai trận, cũng biết tôi cũng chẳng có nền tảng gì cả. Tôi học rất chậm, tham gia câu lạc bộ của anh thì chỉ có bị ăn hành mà thôi.”
A Trạch tự nhiên an ủi cô, “Cô vẫn được mà, một số người mới đến trong câu lạc bộ của chúng tôi so với cô kém hơn nhiều, dần dần họ đều khá hơn. Hiện tại trình độ của cô được coi là không tồi. Tôi cảm giác thực lực của cô tốt hơn lần trước rất nhiều .”
Hứa Thanh Du vẫn xua tay, “Bỏ đi, bỏ đi. Tới đây tôi còn phải đi làm, cũng không có nhiều thời gian đâu.”
Ninh Tôn ngồi bên cạnh cũng ừ một tiếng: “Công việc của cô ấy rất bận, cũng không có thời gian rảnh. Nếu vào câu lạc bộ của anh mà chỉ chiếm một cái tên nhưng không lộ mặt thì cũng không tốt mấy.”
A Trạch vẫn có chút không muốn từ bỏ, “Không sao, mọi người có thể hiểu được bây giờ rất nhiều người đều hướng công việc, rảnh rỗi đến chơi, chỉ cần lộ mặt thôi cũng được, không bắt buộc.”
Ninh Tôn không thích dáng vẻ mặt dày của A Trạch.
Lẽ nào anh ta thấy rằng cả Ninh Tôn và Hứa Thanh đều đang từ chối anh sao.
Rõ ràng là hai người họ đã tỏ thái độ như vậy rồi, nhưng tại sao anh ta lại không biết điều như thế chứ.
Ninh Tôn muốn nói vài câu để đáp trả lại, nhưng Hứa Thanh Du lại mở lời trước, “Tôi không phải là người thích thể thao cho lắm. Sau một ngày bận rộn với công việc, thì hiếm lắm mới có được thời gian dành cho bản thân. Vậy nên tôi muốn ở nhà để nghỉ ngơi hơn. Không có cách nào khác do tôi lười quá mà. “
Cái miệng đang hé mở của Ninh Tôn lại từ từ khép lại, sau đó anh ta mới phản ứng lại chuyện này. Nếu vừa nãy Ninh Tôn nói những lời làm A Trạch khó xử thì chắc chắn Hứa Thanh Du lại gây gỗ với anh nữa cho xem.
Thật là đau đầu, muốn nói lại người khác cũng phải ngó trước ngó sau nữa.
Lần này A Trạch cũng không dây dưa nhiều nữa, anh ấy chỉ gật đầu, “Cũng đúng, nhiều người khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi. Ai cũng muốn ở trong nhà chơi điện thoại, xem ti vi.”
Chủ đề này cũng kết thúc tại đây, cũng đúng lúc có người mở của, người phục vụ bưng nước trái cây vừa mới vắt vào.
A Trạch là một vận động viên thể thao, anh ấy không uống nước trái cây, vì vậy anh ấy chỉ yêu cầu người phục vụ mang một bình nước lọc.
Ninh Tôn đưa nước trái cây qua cho Hứa Thanh Du, “Vốn dĩ tôi muốn gọi nước ép xoài nhưng chỗ này không có.”
Hứa Thanh Du ngước mắt lên nhìn Ninh Tôn, cô ấy thích uống nước xoài, cô không ngờ rằng chuyện này mà Ninh Tôn cũng ghi nhớ lại.
Hứa Thanh Du không biết phải nói gì, sau vài giây, cô ấy chỉ có thể nói: “Vừa rồi tôi cũng xem qua, nhưng tìm không ra.”
Ninh Tôn nhếch miệng, “Sớm biết như vậy thì tôi đã mua cho cô một chai ở siêu thị bên ngoài.”
Lần này Hứa Thanh Du không lên tiếng, cô ấy cũng cảm thấy thái độ của Ninh Tôn có chút không đúng, ít nhất là không giống với lúc bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!