"Ách, chúng ta như vậy là đạt thành hợp tác rồi à?" Ninh Tịch vẫn có chút mơ hồ.
"Tôi coi trọng cô, cô cũng muốn về Thịnh Thế, hai ta lưỡng tình tương duyệt, có vấn đề gì sao?" Lục Đình Kiêu hỏi ngược lại.
"..." Lưỡng tình tương duyệt, dùng từ này...
(*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên có ý mới nhau)
Ninh Tịch tự nhận ra là cô hố ai thì hố nhưng chẳng thể nào hố được Lục Đình Kiêu, cho nên vẫn cực kì cẩn thận hỏi: "Anh không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao? Tôi cảm thấy khả năng gây chuyện của tôi không nhỏ đâu, nhỡ đâu về sau lại gây thêm phiền toái cho anh..."
"Nếu cô có thể tự mình xử lý tốt tất cả thì còn cần công ty làm gì? Đây chính là ý nghĩa tồn tại của tôi."
"Oh..." Ninh Tịch sờ sờ mũi. Mặc dù bình thường Đại ma vương tuy ít nói nhưng một khi đã nói thì tuyệt đối đều là phun châu nhả ngọc, cô nói không lại anh.
Ninh Tịch do dự một hồi, cô ở Tinh Huy nhiều lần bị oan uổng, lúc này muốn hủy hợp đồng cũng là điều thường tình, sẽ không có bất cứ lời ra tiếng vào nào. Hơn nữa, cô có được chứng cứ trong tay, chuyện tẩy trắng cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên chắc là sẽ không gây phiền toái gì cho Lục Đình Kiêu thêm nữa.
Nghĩ như vậy cô mới an tâm.
"Boss đại nhân, vì báo đáp ơn tri ngộ* của anh, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho anh, sẽ không để anh thất vọng!" Ninh Tịch lập tức chứng minh cho ông chủ thấy sự tận tâm của mình.
Ít nhất là cô khá tự tin với thực lực hiện tại của mình!
Lục Đình Kiêu cong môi: "Ừ, tôi rất mong đợi."
Lúc này, di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên, người gọi tới là Ô Yêu Vương.
Trước đó, Giang Mục Dã đã nhiều lần gọi lỡ nhưng cô có quá nhiều chuyện cần xử lí, lại cộng thêm việc đột nhiên ngã bệnh nên vẫn chưa thể gọi lại cho anh ta.
Ninh Tịch cũng không ngại Lục Đình Kiêu, bắt máy luôn: "Này, Giang..."
Không đợi cô mở miệng, một tràng rít gào muốn thủng cả màng nhĩ đã truyền đến: "NINH TIỂU TỊCH, CON MẸ NÓ, BÀ CHẾT Ở ĐÂU RỒI? CÓ BIẾT LÀ BÀ BỊ NGƯỜI TA TRÉT THÀNH NGƯỜI DA ĐEN RỒI KHÔNG HẢ?"
Giang Mục Dã chạy đến Lục gia tìm cô, kết quả quản gia lại bảo cô không có ở đấy, Lục Đình Kiêu cũng không ở nhà. Hôm đó là ngày sinh nhật của cô, hai người đồng thời cùng biến mất, bảo sao anh ta có thể không nghĩ nhiều đây? Ninh Tịch ngoáy ngoáy lỗ tai: "Trốn cái gì mà trốn? Tôi còn đang ở viện đây!"
Giang Mục Dã nghe vậy lập tức ngẩn người, giọng nói nhất thời trở nên khẩn trương: "Cái gì? Bà nằm viện? Làm sao thế? Chẳng lẽ bị người ta đánh?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!