*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Lý Văn Diệu đẩy cả hai xuống dưới khách sạn xong thì không thèm đếm xỉa đến nữa.
Giản Tùy Anh sóng vai đi qua sảnh chính với Lý Ngọc, ra khỏi cửa chính, dọc đường đi hai người không nói một lời. Mãi đến lúc đi qua tường che ở bãi đỗ xe khách sạn, Giản Tùy Anh mới đột ngột xoay người sang, tóm cổ áo Lý Ngọc rồi đẩy bộp vào tường.
Dưới ánh đèn lờ mờ tối, hai người bốn mắt chạm nhau, sự trầm lặng trong mắt Lý Ngọc làm Giản Tùy Anh không đoán ra nổi trong lòng cậu đang suy nghĩ điều gì.
Hắn đè lên ngực Lý Ngọc, mắt khóa chặt mắt Lý Ngọc, vói tay vào túi quần Lý Ngọc, móc khẩu súng lục dắt túi đó ra.
Khi nãy hắn hãy còn ôm tí may rủi trong lòng, mong sao Lý Ngọc chỉ lấy súng giả ra để dọa người khác thôi, nhưng khi hắn cảm nhận được độ nặng trình trịch và xúc cảm chỉ thuộc về kim loại kia, với kinh nghiệm từng chạm súng có hạn của mình, hắn biết thứ trong tay là thật.
Giản Tùy Anh thấy bốn bề đều vắng vẻ, xách khẩu súng ra trước mắt cậu, cắn răng hỏi: "Cậu giải thích coi, sao cậu có thứ này? Trong khoảng thời gian này cậu đã đi làm cái gì?"
Lý Ngọc cầm tay hắn, chậm rãi trượt xuống lòng bàn tay, cuối cùng không chút giấu vết mà giành lại khẩu súng, nói: "Anh Giản, súng không có đạn." Nói xong còn tùy ý dắt vào túi y như cách đối xử với điện thoại vậy.
Giản Tùy Anh nói: "Tôi bảo cậu giải thích làm sao mà có nó."
"Trong lúc vô tình thôi... Bạn tặng." Rõ là Lý Ngọc đang lảng tránh đề tài này, "Anh Giản à, từ khi em biết Lý Văn Diệu nhìn chòng chọc vào anh, em vẫn luôn quan sát hành động của gã. Chúng ta không phải người lăn lộn trong xã hội đen, ra đòn ác độc không bằng gã, em chỉ biết dùng thứ này, ít ra có thể kiềm chế gã. Anh yên tâm đi, gã không dám lấy sự an nguy của anh A Văn để đánh cược đâu, cho nên gã sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức."
Giản Tùy Anh quát: "Bạn bè nào mà tặng cậu thứ này chứ, cầm rồi lại thành củ khoai lang phỏng tay, cậu sẽ có nhược điểm nằm trong tay kẻ khác, cậu bị ngu à?"
Lý Ngọc nghe xong câu này, trái lại còn rất chi là phấn chấn nhoẻn cười, cậu rướn cổ chọt một cái lên môi Giản Tùy Anh, "Anh Giản, anh vẫn quan tâm em thế kìa."
Giản Tùy Anh ngớ người, cả giận nói: "Tôi bực vì cái IQ của cậu thôi, chứ thứ này cậu đi mà nghĩ cách giải quyết."
Lý Ngọc cười đáp: "Vâng."
"Với cả, dạo này cậu đang làm gì? Cậu có thể hoàn số tiền này trong vòng một tháng không? Cậu còn bồi thường tổn thất gấp ba lần cho gã? Cậu có biết thằng cháu trai Lý Văn Diệu này tham lam thế nào không?"
Lý Ngọc ho khù khụ hai tiếng, "Anh Giản, anh buông tay trước đã, anh siết cổ em kìa."
Lúc này Giản Tùy Anh mới phát hiện ra hắn đang bấu cổ áo cậu ngày càng chặt, cổ đã hằn cả vết đỏ, hắn vội buông tay.
"Em với bạn làm tí buôn bán ở vùng duyên hải, lời được chút tiền, chắc là không thành vấn đề đâu. Anh Giản à, chuyện của anh cũng là chuyện của em, em sẽ không để gã lại có cớ gây khó dễ cho anh nữa đâu."
Giản Tùy Anh trừng cậu với ánh nhìn đầy nghi ngờ. Hắn không biết Lý Ngọc kết bạn với loại bạn gì, chuyện làm ăn kiểu nào mà có thể khiến cậu trở nên không còn giống bản thân chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, còn cầm cả súng nữa.
Tuy hắn thừa biết mình không nên hỏi thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Ngọc, song hắn không dằn được mà nghĩ suy rằng, có phải thằng nhóc mới đôi mươi này vừa bước chân vào xã hội đã kết bạn phải loại người linh tinh nào không, rồi bị người ta lừa. Chứ không, sao cậu có thể kiếm tiền nhanh đến vậy được, cứ như rớt xuống từ trên trời ấy.
Hắn thật sự không tài nào ngăn cản bản thân mình không lo lắng cho được.
Lý Ngọc vừa khéo đuổi tới kịp lúc hắn gặp nguy, giúp hắn giải quyết một phiền phức lớn, thậm chí còn gánh hết số gánh nặng sau đó nữa, cả cái áp lực quay vòng vốn lớn đến nhường ấy, nếu đổi là người khác thì cũng không chịu nổi, thậm chí nếu bắt hắn kiếm ra nhiều tiền như vậy trong vòng một tháng trời, thì trừ phi hắn đi cướp ngân hàng cho rồi. Lý Ngọc dựa vào đâu mà dám đồng ý với Lý Văn Diệu như thế?
Nếu Giản Tùy Anh nói lòng mình không hề có xúc động nào với chuyện Lý Ngọc làm hôm nay thì tuyệt đối là giả. Khi hắn thuận buồm xuôi gió, cho dù Lý Ngọc có nói bao lời hứa hẹn êm tai với hắn thì đối với hắn cũng chỉ là lời nói gió bay mà thôi, song khi hắn thật sự cần giúp đỡ, Lý Ngọc đã dũng cảm đứng ra, làm hắn cảm thấy... Tâm trạng này nên hình dung như thế nào được nhỉ? Giống như là... Giống như là có người đến cứu hắn.
Giản Tùy Anh hắn mà cũng có thể được người ta bắt tay cứu giúp, đây là chuyện mới lạ biết bao. Hắn đã quen với việc gặp chuyện cũng chẳng cầu cứu người khác, nếm bao nhiêu cay đắng cũng nuốt vào bụng. Bảo hắn phải ăn nói khép nép để cầu xin kẻ khác, còn làm hắn thấy nhục nhã và nan kham hơn cả khiến hắn chịu thiệt.
Vậy mà Lý Ngọc không cần hắn tự đi cầu xin mà cứ xuất hiện như vậy, thật đúng là giải quyết được phiền phức của hắn. Giản Tùy Anh không thể nào không thấy vui sướng và cảm động được.
Nhưng giờ hắn càng không tài nào thoát khỏi cảm xúc nghi ngờ.
Hắn là người làm ăn chính đáng, dẫu đôi khi có phải dùng một ít mối quan hệ để đi đường tắt thì nhìn chung, tiền hắn kiếm được là tiền hợp pháp. Mà bất cứ một người kiếm tiền hợp pháp nào cũng thừa hiểu kiếm tiền không hề dễ, hơn nữa dòng tiền cũng sẽ không khổng lồ đến vậy được.
Chuyện này bảo hắn không nghi ngờ thế quái nào được.
Hắn hỏi tiếp: "Các cậu kinh doanh gì?"
Lý Ngọc mỉm cười nhìn hắn, "Anh Giản à, đã lâu lắm rồi anh không nói nhiều lời với em đến thế."
Giản Tùy Anh nhíu mày nói: "Cậu đừng đánh trống lảng, chỗ cậu đào đâu ra lắm tiền để đối phó với Lý Văn Diệu thế được?"
Lý Ngọc đáp: "Anh Giản à, anh đừng lo, em có cách giải quyết mà. Cho em chút thời gian, anh hãy lo cho chuyện mình thật tốt, đợi khi nào thu hồi vốn rồi thì vấn đề của anh sẽ được giải quyết thôi."
Giản Tùy Anh thấy hỏi cũng không ra cái gì, đành phải thôi. Hắn thả cổ áo Lý Ngọc ra, nhìn cậu đầy đăm chiêu.
Lý Ngọc ngắm dáng vẻ trầm ngâm của hắn, trái cổ chuyển động lên xuống. Sự khát vọng đối với người này, thật sự là muốn che giấu cũng khó, nhưng cậu phải nhẫn nhịn thôi. Cậu giang tay ôm Giản Tùy Anh, rầu rĩ nói: "Anh Giản à, em phải rời khỏi Bắc Kinh một thời gian ngắn."
Giản Tùy Anh ngẩn ra, không ừ hử gì.
"Anh đã từng nói, nếu em có thể đền bù tổn thất gấp bội cho anh thì anh sẽ sẵn lòng cho em một cơ hội. Đó là lời anh đã chính miệng nói ra, đừng nuốt lời đấy. Anh hãy đợi em, em sẽ nỗ lực kiếm tiền, chỉ xin anh hãy chờ em, đừng trao cơ hội cho kẻ khác, hãy chỉ chờ mình em thôi."
Lý Ngọc để lại một nụ hôn ướt át bên vành tai hắn, sau đó rời đi đầy lưu luyến.
Giản Tùy Anh đứng đực tại chỗ, mãi sau vẫn không hoàn hồn.
Sau này khi hắn hồi tưởng lại, thật ra lúc đó hắn rất muốn thốt lên rằng, em đừng đi, anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em.
Hắn rất hối hận vì lúc đó không mở lời.
Tuy cứ cảm thấy Lý Ngọc không đúng lắm, song lúc này Giản Tùy Anh ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không hơi đâu mà miệt mài tìm hiểu nữa.
Khoảng thời gian Lý Ngọc kéo dài cho hắn, đối với hắn là rất quan trọng. Vài tuần sau, hắn bắt đầu giao dịch một khu chung cư, trong một đêm đã bán sạch bách, thu được một phần vốn. Hắn còn bán dựa theo hiện trạng của cả một dự án hắn định làm nhưng chưa có tiền khởi công. Cuối cùng thì hắn cũng cầm được tí tiền mặt.
Từ sau cái lần gửi tin nhắn đó, Giản Tùy Lâm không quấy rầy hắn nữa, nhưng cũng gom góp một phần tiền nong giúp hắn.
Sau ba tháng kể từ vụ tai nạn xe, Giản Tùy Lâm xuất viện.
Cậu ta vừa xuất viện đã về công ty, dưới sự vận hành của cậu ta và Giản Tùy Anh, cuối cùng tình hình của công ty cũng khá khẩm dần.
Sau khi tình hình công ty ổn định hơn, Giản Tùy Anh muốn buông tay chạy lấy người, dù gì hắn cũng còn dự án khác phải làm nữa, không muốn phí phạm ở đây tiếp, với cả việc gặp Giản Tùy Lâm cứ làm hắn thấy không thoải mái.
Trước khi đi, hắn vơ vét một khoản tài sản lớn dưới danh nghĩa của mình. Tuy hắn đã từng trải qua một thời kì vô cùng khó khăn, nhưng hiện giờ tiền lời lại chật túi.
Khi ấy cũng vừa một tháng trôi qua kể từ cái lần gặp gỡ đầy mùi thuốc súng với Lý Văn Diệu, trong tay hắn đã có tiền, bèn chủ động liên lạc với Lý Văn Tốn, định rót tiền vào chỗ thiếu hụt.
Kế đó, Lý Văn Tốn lại nói cho hắn biết, Lý Ngọc đã giải quyết hết tất cả mọi thứ y hệt như lời cậu đã nói rồi.