*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lúc đó cảm xúc Giản Tùy Anh rất phức tạp.
Hắn nhớ một tháng trước khi cả hai tách ra thì hắn đã thấy lấn cấn trong lòng, giờ khi đã có thời gian nhàn nhã, sự lấn cấn trong lòng hắn càng rõ rệt và trầm trọng hơn nữa.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, làm sao Lý Ngọc kiếm được số tiền mặt mấy ngàn vạn đó? Vụ này nghĩ sao cũng thấy không đúng lắm.
Hắn nên nghe ngóng tình hình bên Lý Ngọc mới phải, thế nhưng hắn lấy lập trường gì đây?
Dù Lý Ngọc ứng số tiền này giúp hắn, hắn cũng không thấy mình nợ Lý Ngọc, bởi số tiền Lý Ngọc đã cuỗm từ chỗ hắn còn nhiều hơn con số này nữa kìa. Nhưng hắn vẫn không thoát khỏi sự bất an này được.
Lúc nghỉ ngơi ở nhà, hắn đã nghĩ suy suốt cả ngày – Việc này chẳng hợp với tính nết của Giản Tùy Anh tí nào. Hắn là người làm việc quyết đoán và nhanh gọn, chưa từng rề rà thế này, nhưng về chuyện rốt cuộc có nên đi tìm Lý Ngọc không thì hắn lại xoắn xuýt mãi đến giờ vẫn chưa ra quyết định được.
Cuối cùng hắn nghĩ, mình không nên nhúng tay vào chuyện của Lý Ngọc. Hắn đã bận tối tăm mặt mũi lâu đến thế, mệt nhọc lâu đến vậy, hẳn nên tìm một nơi nào đó để xõa cái đã, mà không phải là ngồi nhớ đến người yêu cũ đã chia tay.
Sau khi ra quyết định này, hắn bảo thư ký của mình sắp xếp kì nghỉ ngay lập tức, nếu cứ ngồi ở đây mãi thì kiểu gì hắn cũng sẽ nghĩ linh tinh lên, phiền lòng bỏ mẹ, còn chẳng bằng đi nghỉ dưỡng để nghỉ ngơi chun chút.
Quyết định xong, hắn bèn nghĩ chắc nên tìm người đi với mình, hoặc đến nơi rồi hẵng tìm diễm ngộ sau.
Hồi xưa, có thể tìm một nơi có phong cảnh hợp lòng người với nhịp sống thong thả sau lần làm việc mệt nhoài để nghỉ một tuần, kiếm tìm một cậu bé xinh trai ở địa phương đó luôn là cách giải khuây cố định của hắn.
Thế nhưng sau gần nửa năm trống trải, nghĩ đến cái cảnh lăn giường với một người mình chưa từng quen biết, hắn bỗng thấy hơi mông lung và xa lạ.
Hắn không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào nữa, kiểu như thấy không được thoải mái cho lắm. Giản Tùy Anh hắn đã chừng này tuổi rồi, chưa từng có cái quan niệm giữ thân gì cả, nên hắn không tài nào giải thích được tại sao đến cả tí chuyện cỏn con đó mà mình cũng phải do dự, khiến tâm trạng hắn ngày càng tệ.
Cuối cùng, hắn quyết định tìm một người mình quen để đi cùng, hắn gọi cho Tiểu Chu.
Tiểu Chu đón máy rất nhanh, giọng nói chứa mấy phần ngạc nhiên và mừng rỡ khó kiềm chế. Cảm giác được người ta nhớ đến luôn không tệ tí nào, trong lòng Giản Tùy Anh cũng dễ chịu hơn chút ít.
Nhưng khi hắn ngỏ lời mời, Tiểu Chu lại chần chờ đáp, "Em, em không đi được đâu."
"Tại sao? Muốn đi đâu cho em quyết cả, một tuần thôi."
Tiểu Chu lặng thinh vài giây, "Em còn phải đi dạy nữa, không xin nghỉ được."
"Cái này thì có gì đâu mà không xin được, không thì tôi tìm người nào làm đơn nằm viện cho em nhé?"
"Không, không cần phải vậy đâu. Giản thiếu à... Em thật sự không đi được đâu, anh có thể gọi cho em là em đã vui lắm rồi, cơ mà... Em không đi được."
Giản Tùy Anh sửng sốt mất mấy giây, khi Tiểu Chu thốt ra chữ "Giản thiếu", hắn đã hiểu được ý cậu ta.
Hắn hơi cảm khái mà cúp máy, hắn biết mối quan hệ của hắn với Tiểu Chu đã kết thúc thật rồi.
Thế thì, tìm ai đây?
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được rằng, ngay cả một người đi nghỉ mát với mình, đi thưởng sơn ngoạn thủy cũng chẳng tìm ra, đấy là nỗi cô đơn đến nhường nào cơ chứ. Mà cũng tức là sau này dù hắn có bắt gặp phong cảnh đẹp đến mức nào, hiếm có đến cỡ nào thì cũng không tìm ra người thích hợp để sẻ chia.
Không ngừng lưu luyến bao bụi hoa, người bên cạnh hết đến rồi đi, sau cơn thỏa mãn ngắn ngủi là nỗi trống trải khó có thể lấp đầy. Ông nội hắn nói đúng, rồi kiểu gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ thấy mệt.
Tiếc là người hắn muốn sống an yên cùng, lại đón hắn bằng một cú đánh đau điếng.
Hắn lại nhớ đến Lý Ngọc...
Quả nhiên lấy công việc ra để lấp đầy bản thân mình mới là cách đúng đắn, nếu không cứ hễ rảnh rỗi là hắn sẽ không tài nào hoàn toàn thoát khỏi vụ tình cảm thất bại được, hắn vẫn sẽ có những suy tưởng khiến hắn phiền lòng. Một khi hắn không còn công việc gì nữa, hắn sẽ thật sự không làm được bất cứ điều gì nữa cả. Loại cảm giác này, thực sự rất bi ai.
Nếu không phải vì Lý Ngọc, thì hắn không biết mình còn có nhiều thứ cảm xúc thừa thãi đến thế.
Thư ký chọn một quốc gia du lịch nhỏ ở Địa Trung Hải cho hắn – Malta. Hắn nghĩ, đi một mình thì đi một mình thôi, một mình vừa yên tĩnh vừa khuây khỏa, cũng rất tuyệt.
Bay mười một tiếng mới đến nơi, taxi chở hắn đến khách sạn xong thì hắn đi tắm vội rồi ngả đầu ngủ khì ngay. Vì mệt quá nên hắn ngủ rất sâu, ngủ mãi đến tận khi hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn mở đôi mắt lèm nhèm vì buồn ngủ rồi lật điện thoại thì thấy là cuộc gọi của Lý Huyền.
Hắn rất muốn tắt máy như lúc thường, thế nhưng ngón tay không nghe lệnh, trượt nút nghe.
Giọng Lý Huyền lộ vẻ vồn vã được kiềm chế, "Cậu đang làm gì vậy? Gọi cho cậu mà điện thoại cứ tắt máy mãi."
Giản Tùy Anh cất giọng khàn khàn, "Anh muốn làm gì?"
Lý Huyền trầm giọng nói: "Tôi cần cậu đi Quảng Châu một chuyến."
Giản Tùy Anh nhíu mày, "Tôi là người sai vặt của nhà anh à?"
"Không... Cậu phải đi..."
Người thông minh và lanh lợi, bình tĩnh và trầm ổn như Lý Huyền đây, cũng có một ngày nôn nóng đến nỗi ngay cả một câu cũng không thốt ra được rõ ràng, cuối cùng Giản Tùy Anh cũng thấy chuyện này bất thường, bởi Lý Huyền tìm hắn thì thể nào trăm phần trăm cũng là liên quan đến Lý Ngọc.
"Sao đấy? Anh nói cho rõ đi." Giản Tùy Anh nhổm dậy khỏi giường, chịu cơn choáng đầu, đi rót cốc nước để uống.
Lý Huyền thở một hơi dài, trầm giọng nói: "Lý Ngọc đã xảy ra chuyện rồi."
Xương ngón tay cầm tấm chăn của Giản Tùy Anh đều trắng bệch vì dùng sức quá mức.
"Anh, hãy nói rõ đi."
"Nó bỏ nhà biền biệt mấy tháng nay, vẫn luôn qua lại giữa Bắc Kinh và vùng duyên hải, hiện giờ chắc đang ở Quảng Châu. Ba tôi nổi nóng, không cho bọn tôi liên lạc với nó, nó cũng không chủ động liên lạc với người nhà, cuối cùng là gần như không có tin tức gì nữa cả... Nhưng dạo này, tôi nghe được một số tin, nói là nó..."
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến lạ. Cảm giác lấn cấn của hắn đã ứng nghiệm, Lý Ngọc thật sự đang làm một số chuyện bất thường.
Lý Huyền ngập ngừng kể: "Nói là nó buôn lậu ở vùng duyên hải, làm ăn quá lớn tiếng nên đã bị theo dõi, cứ tiếp tục như thế thì nhà chúng tôi cũng không bảo vệ được nó, không thể cứu được nó. Phải bảo nó thu tay lại ngay lập tức, nghĩ cách xoay chuyển tình thế."
Giản Tùy Anh chỉ thấy đầu mình bắt đầu ong ong, nói năng mà như sắp hụt hơi, "Tại sao anh... Tại sao lại tìm tôi?"
"Nó đổi số, không ai biết nó đang ở đâu cả. Giờ tôi đang tra tung tích của nó, nhưng dù có tìm ra được thì nó không chịu nghe lọt tai lời tôi nữa, chỉ có cậu mới khiến nó dừng tay lại được. Giản Tùy Anh à, tôi không quan tâm rốt cuộc cậu có bao nhiêu tình cảm với em trai tôi, mà cho dù cậu có xem thường nó, cho dù cậu có hận nó đi chăng nữa, thì cậu không thể cứ nhìn nó tiếp tục như vậy được, nó tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may, giờ chuyện nó làm đã đủ để nó ăn đạn rồi!" Trong giọng Lý Huyền chứa vài phần nghẹn ngào, "Cậu phải can ngăn nó, đưa nó về, sau đó cậu phải, nhà họ Giản các cậu, phải gánh với tôi. Tôi có thể không cần đếm xỉa gì đến tương lai của mình, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn em trai tôi bị bắn chết. Nếu em trai tôi có xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu đừng nói với tôi là nó đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với cậu, bởi nếu không phải cậu đi chọc nó, thì nó sẽ không đến nông nỗi như hôm nay. Cậu đừng mơ đến chuyện thờ ơ!"
Giản Tùy Anh đau lòng đến nỗi người run lẩy bẩy. Hắn chầm chầm ngồi dựa vào mép giường, càng lúc càng không thở ra hơi nữa.
Lý Ngọc... Cậu...
Là vì hắn ư? Là vì để đưa ra hết số tiền này đến số tiền khác, nên mới bí quá hóa liều...
Giản Tùy Anh đã không còn cách nào để nghĩ tiếp nữa, hắn sợ đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy. Nếu Lý Ngọc thật sự gặp chuyện không may...
Hắn thay đồ, xách cái vali hãy còn chưa mở, vội vã rời khỏi khách sạn rồi đi thẳng đến sân bay. Hắn mới nhập cảnh được bốn tiếng, mà đã nôn nóng rời đi.
Vì thời gian gấp rút nên hắn không mua được vé máy bay chạy thẳng từ Malta đến Bắc Kinh, nên không thể không transit ở Frankfort trước, xoay đi xoay lại như thế, chuyến này hắn bay tầm hai mươi mấy tiếng mới về Bắc Kinh.
Khi ấy hắn đã vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt díp lại, sắp không mở ra nổi.
Chuyện đầu tiên sau khi đáp máy bay xuống là hắn thử gọi số cũ của Lý Ngọc, quả nhiên không nối máy được.
Hắn đứng trong sân bay người đến kẻ đi, nỗi hoang mang và sợ hãi chưa từng có dần dà dấy lên trong lòng.
Hắn đứng ngơ ngác tại chỗ nửa ngày, mới lướt đến một người lâu rồi không liên lạc trong danh bạ điện thoại. Hắn biết người này đang làm ăn ở vùng duyên hải phía Đông Nam.
"A lô, Thiệu Quần à, là tôi, Giản Tùy Anh đây."