Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Tay chân Giản Tùy Lâm rất nhanh nhẹn, khoảng bốn mươi phút đã làm xong ba món một canh nóng hổi dọn lên bàn.
Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm ngồi xuống cùng lúc, vẻ mặt Lý Ngọc mới thoải mái hơn.
Giản Tùy Anh lấy một chai rượu trái cây nồng độ tương đối thấp ra khỏi tủ, trên chai toàn là tiếng nước ngoài. Rượu này không biết là ai không có mắt biếu, cha hắn là người Đông Bắc, vừa lên bàn rượu đã cạn sạch, làm gì uống đến loại ngọt chết đi được như này, chẳng khác nào để súc miệng, ngay cả hắn cũng không uống. Bây giờ cũng tiện để cho hai đứa nhóc kia uống góp vui.
Giản Tùy Anh rót ba ly rượu, "Nào, uống hai ly, khai vị trước."
Giản Tùy Lâm không phản ứng gì, trong nhà cứ khi không có chuyện gì thì uống rượu cũng là chuyện thường. Lý Ngọc nhìn ly rượu, lãnh đạm nói: "Anh Giản, em không biết uống rượu."
Một tên con trai nói không biết uống rượu, hoặc là uống vào sẽ xảy ra chuyện, hoặc là giả bộ, không nể mặt người khác, nhưng tỷ lệ số người trước khá nhỏ. Giản Tùy Anh không vui, thầm nói rượu hay thuốc lá gì cậu cũng chối, quả là thanh niên ba tốt(*), đến học sinh cấp hai bây giờ cũng không kỳ lạ như thế.
(*Chú thích: Thanh niên ba tốt (三好青年) ý bảo "Ở nhà là con ngoan, trong trường là trò giỏi, ra đường là công dân gương mẫu.") Hắn nâng ly đẩy về hướng Lý Ngọc, cười nói: "Rượu thì có gì đâu mà không biết uống, không biết thật cũng phải học uống, không có thằng đàn ông nào không biết uống rượu cả. Em yên tâm, nồng độ chai này cực kỳ thấp, đến chó nhà anh uống cũng chẳng bị gì."
Lý Ngọc hơi nhíu mày, "Anh Giản, buổi chiều bọn em còn phải đi học."
"Lo ít chuyện thôi, uống đi, nể mặt anh nào."
Lý Ngọc nhìn vào mắt Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Lâm ném cho cậu hột cái nhìn bất đắc dĩ, sau đó rũ mi xuống.
Mắt Lý Ngọc lóe lên chút bất ngờ, nhưng không biểu lộ ra ngoài, nâng ly rượu lên nhấp một hớp.
Giản Tùy Anh cười to nói: "Em là con gái đấy à, con trai uống rượu là phải uống một hơi to. Tiểu Lâm, nào, uống cho cậu ta xem."
Giản Tùy Lâm cầm ly rượu uống một lần tới nửa ly thành ra uống nhanh quá, sặc một cái, mặt đỏ lên, ho khan.
Lý Ngọc nhanh tay vỗ lưng cậu ta, "Uống chậm thôi, muốn uống nước không?"
Giản Tùy Lâm phất tay, "Không cần, không sao cả..."
Giản Tùy Anh nâng ly đến trước mặt Lý Ngọc, "Nào, uống với anh một ly."
Lý Ngọc bất đắc dĩ cầm ly lên, cụng với Giản Tùy Anh một cái, sau đó ngửa cổ uống một hơi khá là ra dáng.
Giản Tùy Anh nhìn vẻ bất đắc dĩ của Lý Ngọc, trong lòng dâng lên khoái cảm đầy biến thái.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Lý Ngọc không nhìn Giản Tùy Anh nữa, cúi đầu ăn cơm.
Giản đại thiếu gia bắt chéo hai chân, hài lòng bắt đầu gắp món, còn giả bộ cầm đũa gõ gõ đĩa tôm, "Tiểu Lâm, lột cho anh mấy con tôm."
"Hầy." Giản Tùy Lâm buông đũa xuống, nghiêm túc lột tôm cho anh cậu.
Lý Ngọc nắm chặt đũa, ánh nhìn rơi trên tay Giản Tùy Lâm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Tay Giản Tùy Lâm rất đẹp, thuộc kiểu trắng trẻo mềm mại giống tay con gái, ngón tay rất dài, nhưng khớp xương không lớn, với vóc dáng rất cao của cậu ta mà lại có một đôi tay thanh tú như thế.
Tay đẹp đến vậy thì muốn làm gì cũng không được, Lý Ngọc nghĩ thầm. Nhưng là chuyện của nhà người ta, cậu không tiện xen miệng ngay trước mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Anh em nhà họ Giản tập mãi thành quen, Giản Tùy Lâm đưa tôm lột sạch sành sanh qua bát của anh trai, sau đó mới động đũa lần nữa.
Trên bàn cơm, tất nhiên là Giản Tùy Anh dùng tư thái anh lớn để hỏi tình hình học tập của bọn trẻ, định báo nguyện vọng gì một cách thân thiết, đều là những lời vô nghĩa, nói xong là quên.
Giản Tùy Anh cố kỵ Giản Tùy Lâm ở đây nên không dám quá thân thiết với Lý Ngọc. Chuyện hắn thích con trai, trong nhà hầu như không ai không biết, nhưng cha hắn luôn hổ thẹn vì hắn, mẹ hắn thì cực kỳ đau lòng, trong tay hắn lại nắm giữ mạch kinh tế trong nhà nên cha hắn cũng giả vờ như không biết, dù sao cũng không quản nổi.
Chỉ là hắn vẫn không muốn cho Giản Tùy Lâm biết mình coi trọng bạn học của nó. Chuyện này nói kiểu gì cũng thấy khó chịu, mà lỡ như thằng nhóc này nhận ra ý định của hắn, nói xấu hắn trước mặt Lý Ngọc thì sao, nên hắn không thể không diễn.
Sau khi cơm nước xong thì cũng gần đến lúc bọn Lý Ngọc đi học.
Hôm nay Giản Tùy Anh trở về để lấy đồ, bình thường hắn ít ở lại chỗ này, nhiều nhất thì một tuần về một lần. Trong nhà ba người hòa thuận vui vẻ, chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn, hắn không muốn soi mói, chán ghét nhau với người phụ nữ kia.
Giản Tùy Anh cầm lấy đồ, "Đi thôi, anh đưa hai đứa đến trường."
Giản Tùy Lâm đáp: "Không cần đâu anh, chú Mã sẽ đưa bọn em đi."
"Đi thôi, chú Mã lớn tuổi, để chú ấy ngủ trưa thêm một lúc, đi thay quần áo mau."
Giản Tùy Lâm nhìn Lý Ngọc với vẻ khó xử rồi do dự nói: "Anh, bọn em muốn tắm trước đã, đá bóng xong bẩn lắm rồi."
"Vậy đi đi, anh không có thời gian đâu."
Xưa nay Giản Tùy Anh không quá kiên nhẫn với Giản Tùy Lâm như thế, nhất thời khiến Giản Tùy Lâm thích ứng không kịp, nhìn anh của cậu với vẻ không chắc chắn, "Thế để em đi tắm. Lý Ngọc lên phòng chờ tớ, nhanh thôi."
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc nói: "Em đến phòng của anh tắm đi, tiết kiệm chút thời gian, lát nữa kẹt xe."
Trong lòng Lý Ngọc có cả vạn cái không vui, "Không cần đâu, em chờ cậu ấy."
"Cứ đi đi, hình thể hai đứa mình khá giống nhau, em thay quần áo của anh là được."
Lý Ngọc cũng không tìm được lý do để từ chối bèn lên tầng với Giản Tuỳ Anh, bước vào phòng của hắn.
Giản Tùy Anh chỉ vào buồng tắm, "Em tắm đi, anh đi tìm quần áo cho em."
Lý Ngọc nhanh chóng tiến vào phòng tắm, chỉ một lúc sau đã truyền đến tiếng nước ào ào.
Giản Tùy Anh nhìn chằm chằm phiến cửa mỏng manh, trong đầu sinh ra không ít ảo tưởng khó coi.
Chuyện này rèn luyện ý chí cuộc đời quá mứcrồi. Cách sau cánh cửa chính là thịt tươi hắn thèm nhỏ dãi, thế nhưng chỉ có thể nghe chút động tĩnh, vừa đấm ngực vừa dậm chân, càng chờ mong vào thời khắc được thỏa mãn hưởng dụng kia.
Lý Ngọc tắm rất nhanh, cùng lắm là năm, sáu phút đã thò đầu ra từ phòng tắm, "Anh Giản, quần áo."
Giản Tùy Anh cầm quần áo đã chuẩn bị xong bước đến đưa cho cậu, đồng thời không khỏi liếc nhìn đến ngực của cậu từ khe cửa.
Chiếc cổ thon dài, bộ ngực rắn chắc, đầu v* nâu nhạt, Giản Tùy Anh nhìn đến mức không thể bình tĩnh nổi, hắn thật sự muốn đẩy cửa ra, ép người này lên tường, liếm khô hết nước trên người cậu.
Đáng tiếc là dù không bình tĩnh nổi thì hắn cũng chẳng dám động, chuyện này thật sự đã khiến Giản đại thiếu gia nhịn gần chết.
Lý Ngọc cầm lấy quần áo, may mắn thay là không thấy cái nhìn bây giờ của Giản Tùy Anh.
Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đi xuống từ hai cầu thang khác nhau, cùng lúc đi đến phóng khách.
Giản Tùy Anh quơ quơ chìa khóa ga-ra, "Đi thôi."
Vừa đến ga-ra, ánh nhìn của Lý Ngọc đã thay đổi, Giản Tùy Anh mừng thầm trong lòng.
Đã là đàn ông không ai không thích xe. Hồi Giản Tùy Anh bằng tuổi Lý Ngọc, chưa đủ tuổi để thi bằng lái, chỉ có thể lén lút dùng xe cha hắn đi ra ngoài cho đã ghiền. Nhà Lý Ngọc đều là quan chức, cho dù có bằng lái cũng không thể đường hoàng lái xe ra ngoài, hắn khá là hiểu được tâm trạng của Lý Ngọc khi vào ga-ra mà đều là xe xịn.
Ga-ra này do hắn đặc biệt gây dựng. Xe của hắn lẫn ba hắn cộng lại có 27 chiếc, điều kiện nơi ở hiện tại của hắn không tốt như vậy, nên hắn chủ yếu là thu gom xe để trong nhà. Cuối cùng thì xem như hắn cũng tìm thấy chuyện khiến Lý Ngọc có hứng thú.
Lý Ngọc nhìn đi nhìn lại nhưng không tỏ vẻ gì. Con của chú Lý chắc hẳn đã trải qua không ít chuyện, sự chững chạc này làm Giản Tùy Anh càng thêm thích.
Giản Tùy Anh vỗ vỗ Lý Ngọc: "Thích chiếc nào?"
Lý Ngọc sửng sốt: "Sao ạ?"
"Em thích chiếc nào, hôm nay anh sẽ lái chiếc ấy, cứ chọn đi."
Lý Ngọc khẽ kéo khóe miệng: "Anh Giản thấy tiện thì đi."
"Đừng lấp lửng vậy, anh nói em chọn thì chọn đi. Mấy chiếc này đã lâu anh không đụng tới, để vậy cũng không tốt, vừa vặn hôm nay chọn một chiếc cho nó hoạt động luôn, nói đi, thích cái nào." Nói xong bèn khoát tay lên vai Lý Ngọc một cách tự nhiên.
Người Lý Ngọc cứng đờ, cắn môi, nhắm chặt mắt.
Lý Ngọc chỉ vào chiếc Maserati gần cửa ga-ra nhất.
"Được rồi. Lái nó."
Giản Tùy Anh chở hai đứa, tâm trạng phơi phới lái xe ra ngoài.
Trong ấn tượng của mình, hắn đã đến trường của Giản Tùy Lâm một lần, là do cha mẹ buộc hắn đi họp phụ huynh thay cho họ. Hắn nhớ rõ ngày đó Giản Tùy Lâm rất vui, bảo ở trường có rất nhiều bạn nữ hâm mộ vì hắn có một người anh đẹp trai như vậy.
Giản Tùy Anh nghe xong cũng chẳng để ý chuyện này, vì thứ nhất, hắn đẹp trai thế nào không phải hắn không biết, thứ hai, hắn không có hứng thú với con gái.
Bởi vì lần đó là họp phụ huynh vào buổi tối nên học sinh cũng không nhiều, mà lần này là ban ngày, còn là giờ đi học, nơi cổng trường đã thấy một đống học sinh. Giản Tùy Anh nhìn xung quanh thấy thi thoảng cũng có vài thiếu niên anh tuấn, môi hồng răng trắng, còn nhìn về phía xe hắn liên tục, hắn bỗng cảm thấy trường học cũng là một nơi tốt.
Giản Tùy Anh là một tên gay thích phô trương. Hắn đưa hai người đến cổng sau, bản thân cũng mở cửa xuống xe, nghe từng đợt thét chói tai xung quanh, nhất thời càng mở cờ trong bụng.
Nhưng sắc mặt Lý Ngọc không được tốt, qua loa nói câu "Tạm biệt" với Giản Tùy Anh rồi kéo Giản Tùy Lâm chìm vào đám đông.
Giản Tùy Anh nhìn bóng dáng Lý Ngọc, liếm môi một cái, trong mắt là cảnh xuân vô tận.
Tác giả có lời muốn nói: Lão Thiên lần này thú tính quá đáng. Không gợi ý CP, đoán sai không chịu trách nhiệm.