*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc cúp máy, đứng dậy đi tắm rồi vội lái xe về nhà ngay.
Sau khi về đến nhà và nói chuyện với ba, cậu mới biết được nguồn cơn của chuyện này.
Lý Huyền là người làm việc cẩn thận, mỗi đường đi nước bước đều phải suy sâu tính kỹ. Đầu năm nay, các cán bộ nhà nước không mấy ai dám nói là mình thanh liêm, song vì Lý Huyền có xuất thân đặc biệt, lại có tầm nhìn xa trông rộng, vừa không thiếu tiền vừa không thiếu quan hệ nên sao có thể có ý đồ về mặt này được, dù bên trên có muốn điều tra hắn thì cũng sẽ không tra ra được gì cả.
Trừ phi có người nắm được chứng cứ thật sự trong tay.
Về phần "quà" mà Giản Tùy Anh định tặng cho Lý Huyền thì Lý Huyền không cần đến, nhưng anh ta không cần không có nghĩa là những người anh ta giới thiệu cho sẽ không lấy, chỉ cần có một người nhận thì thể nào anh ta cũng không thoát nổi liên can đến chuyện này.
Bây giờ có người đã muốn xử anh ta thì đương nhiên là đã chuẩn bị kĩ càng, ba Lý không biết trong tay người đó có bao nhiêu thứ, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên gặp phải người muốn động chạm đến quyền thế của nhà họ nên nhất thời bị động khôn cùng.
Thật ra dù nguyên do có là mảnh đất Bắc Hải nọ hay không thì với thực lực của nhà họ Lý, hẳn là vẫn gánh được cho Lý Huyền, nhưng mấu chốt mà ở chỗ sang năm Lý Huyền có cơ hội được đề bạt, chỉ cần chuyện này đưa ra chút chứng cứ bất lợi nào cho Lý Huyền thì con đường thăng quan của anh ta ít nhất cũng sẽ bị trễ vài năm.
Đối với một Lý Huyền tự đánh giá mình khá cao và truy cầu sự hoàn hảo đến từng đường đi nước bước thì chuyện đó là một cú đánh không hề nhẹ.
Lý Lan nhìn đứa con nhỏ tài năng của mình, thở dài trong lòng, ông rít vài hơi thuốc rồi nói: "Ban đầu ý ba là định để con qua đó, xem có thể giúp được gì cho anh con không, chứ ba ở đây không làm gì được cả. Nhưng anh con vừa gọi cho ba, nói là không cần con phải qua đâu, hai ngày nữa nó sẽ về. Con đã không còn nhỏ nữa, con bận gì hay làm gì ngoài kia ba mẹ đều không muốn xen vào, muốn để con tự lực phát triển. Song mỗi một chuyện con làm đều sẽ ảnh hưởng đến cả dòng họ này, ba cảm thấy có lẽ chuyện Bắc Hải không thoát khỏi liên can đến Giản Tùy Anh nhỉ." Dứt lời, Lý Lan nhìn sâu vào Lý Ngọc, ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cậu.
Trái tim Lý Ngọc đập thình thịch, nghĩ thầm, lẽ nào ba đã biết chuyện giữa cậu và Giản Tùy Anh mất rồi? Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng đó, nếu đã biết rồi thì ba sẽ không bình tĩnh đến vậy.
Lý Ngọc nuốt nước miếng, không thốt ra một câu.
Lý Lan nói: "Mấy tháng trước con và chú nhỏ đã đến khách sạn mới mở của Lý Văn Tốn để ủng hộ cậu ta, sau đó là ẩu đả ở ngay hành lang với Giản Tùy Anh. Thật ra ba biết chuyện này còn nhanh hơn cả anh con nữa, nhưng ba vẫn không lên tiếng, mà để nó đi khuyên nhủ con. Ba luôn cảm thấy con đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện con nên học được cách tự giải quyết, song giờ xem ra, rõ là con đã không xử lý chuyện này được ổn thỏa rồi."
Lý Ngọc há miệng, vừa định nói thì đã bị Lý Lan phất tay ngăn lại, "Ba không muốn truy cứu đến cùng về lý do tại sao hai đứa lại đánh nhau, nhưng sau cũng nghe anh con kể là con đã xin lỗi cậu ta rồi, ba nghĩ chuyện này đã xong xuôi... Ba không biết chuyện đó có liên quan chừng nào đến chuyện của anh con, nhưng ba có biết một chuyện, tuyệt đối có liên quan tới việc công ty sản xuất thức ăn chăn nuôi đó tạm thời đổi người hợp tác. Giờ ba muốn biết, mảnh đất ở Bắc Hải, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì ở phía con, con hãy nói tất cả mọi chuyện mà con biết cho ba." Lý Lan dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn thẳng vào Lý Ngọc với đôi mắt sắc bén.
Tuy thái độ của ba cậu vẫn không quá lợn gợn như trước, song Lý Ngọc vẫn biết ba đã nổi giận. Từ nhỏ đến lớn, hai anh em bọn cậu đứa này ngoan hơn đứa kia, gần như chưa từng khiến ba mẹ phải nhọc lòng, cho nên ba không phải động đến một ngón tay với cả hai bao giờ, nhưng chỉ cần đanh mặt lại vẫn sẽ không giận mà uy.
Lý Ngọc không trả lời ngay mà là hỏi ngược lại: "Ba, tại sao ba lại xác định là do Giản Tùy Anh làm?"
Lòng cậu vẫn không muốn tin rằng Giản Tùy Anh sẽ hãm hại anh cậu hay sau lưng. Cậu không tài nào tưởng tượng được Giản Tùy Anh sẽ hận cậu đến nhường ấy, đến nỗi hoàn toàn không đếm xỉa đến những tình cảm lúc trước.