*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc lái thẳng đến nhà Giản Tùy Anh, ban đầu cậu còn kìm nén nhấn chuông cửa vài lần, nhưng sau khi không thấy ai đáp lại bèn trực tiếp lấy chìa khóa mở.
Vừa mở ra thì một luồng gió lạnh thổi lùa về phía cậu.
Lý Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy cửa sổ sát đất ở phòng khách hãy còn chưa đóng, rèm cửa bị thổi loạt xoạt, bên sofa là vài chai rượu, tàn thuốc vương bừa bãi, gió lạnh ở cuối thu Bắc Kinh đều ùa vào khiến căn phòng này trông càng thêm tiêu điều.
Lý Ngọc dạo hết hai tầng nhà xây cùng một phong cách và bể bơi một lần, phát hiện ra Giản Tùy Anh không ở nhà thật. Cậu thọc túi quần toan gọi cho Giản Tùy Anh, song sờ soạng mãi mà không tìm thấy, mới nhớ ra là mình đã ném phăng điện thoại đi rồi.
Cậu bực bội đá văng cái bàn, bước chân ra cửa.
Cậu vòng xe lại, tìm được một nơi mua điện thoại, đút sim vào rồi nhấn từng số của Giản Tùy Anh.
Đương lúc nối máy, cậu không khỏi thấy lòng mình đớn đau, đến cả số của anh trai ruột mà cậu còn chưa từng nghĩ đến chuyện phải nhớ, thế nhưng chỉ e cả đời này cậu sẽ không thể nào quên được số của Giản Tùy Anh.
Điện thoại đổ chuông mãi mà không thấy ai nhận, Lý Ngọc bèn gọi hết lần này đến lần khác, như thể không gọi được thì sẽ không hết hi vọng.
Cuối cùng điện thoại cũng được nối máy, bên ống nghe kia truyền đến âm thanh ồn ào, Lý Ngọc nhíu mày, "A lô" mấy bận.
Đầu dây kia là một giọng nam nhão nhoẹt, "A lô."
Lý Ngọc vừa nghe thấy giọng nói này thì lòng chùng xuống, cậu cắn răng hỏi: "Cậu là ai?"
"Anh là ai vậy nè... Giản thiếu bảo em hỏi xem anh là ai á, chứ Giản thiếu sẽ không tùy tiện nhận số lạ đâu."
Lý Ngọc siết chặt tay, bởi vì dùng sức quá nhiều nên xương ngón tay siết răng rắc, cậu gằn giọng quát với điện thoại: "Bảo Giản Tùy Anh nghe máy!"
Cậu trai bị dọa, sợ sệt gọi một tiếng, "Giản tổng ơi."
Giản Tùy Anh vươn tay nhận máy, lười biếng đáp, "Ai."
"Em." Mắt Lý Ngọc đỏ bừng, "Anh đang ở đâu."
"Tôi đang ở đâu..." Giản Tùy Anh ngáp một cái, "Tôi đang ở đâu nhỉ, mà còn được cậu hỏi tới." Giọng hắn xem như là đang tỉnh táo, mang ý gây sự.
Lý Ngọc cắn răng đáp: "Giản Tùy Anh, anh đừng chọc giận em, em sẽ khiến anh phải hối hận đấy."
Giản Tùy Anh bật cười ha ha, "Tôi cung phụng cậu muốn gì có nấy mà cậu còn đối xử với tôi như thế, nếu tôi chọc giận cậu thì cậu định làm gì tôi? Băm ra cho chó ăn? Đừng nói vậy chứ, Lý Ngọc này, tôi cảm thấy cậu không làm được chuyện đó đâu."
Lý Ngọc rít từng chữ qua kẽ răng, "Anh, đang, ở, đâu!"
Giản Tùy Anh đưa máy cho Bì Bì, "Bì Bì, bảo cho cậu ta biết anh đang ở đây đi, tên tiểu bạch kiểm này đúng tuýp em thích đó, chút nữa cậu ta đến thì hầu hạ cho tốt, nhé."
Bì Bì mỉm cười nhận điện thoại, "Anh đẹp trai à, anh tới đây đi, bọn em đang ở club XX, anh ở đâu vậy nè, muốn em nói cho anh biết làm sao để..." Cậu ta còn chưa dứt lời thì đầu bên kia đã cúp máy.
Bì Bì nhìn Giản Tùy Anh với vẻ vô tội, "Giản thiếu ơi, hình như anh ta lai giả bất thiện(*) đó."
(*Lai giả bất thiện ý chỉ người tới không có ý tốt.)
Giản Tùy Anh nhéo má cậu ta, cười suồng sã, "Em sợ gì chứ, em sợ cậu ta cưỡng hiếp em hả, tôi chắc kèo em và đám "khuê mật" của em nhìn thấy cậu ta là sẽ nhào tới tấp đấy."
Bì Bì rúc vào lòng hắn nũng nịu, "Giản thiếu à, lòng em chỉ có anh thôi, mà á, ai còn đẹp trai hơn anh cơ chứ, em chẳng tin đâu, dù có thật thì em cũng không thích, em chỉ thích Giản thiếu thôi."
Giản Tùy Anh vỗ lưng cậu ta như đang đùa với cún con, hắn ngửa đầu ra sau sofa, cằm vẫn hếch lên cao với vẻ ngạo mạn, hắn nhắm mắt lại rồi mỉm cười, "Vậy à, em chỉ thích tôi thôi ư..."
Tốt thật, chỉ cần có tiền thì mẹ nó còn thiếu người thích à.
Lý Ngọc mà đến thì phải để cậu ta nhìn xem hắn có bao nhiêu người thích, chứ Giản Tùy Anh hắn sẽ thắt cổ trên một cái cây Lý Ngọc mãi ư? Đây mới là những tháng ngày sảng khoái mà hắn nên sống, đây mới là...
Bì Bì nói địa chỉ, là nơi Lý Ngọc biết, đó là một club hội viên tư nhân, trong đó có "nuôi" mấy chục cậu bé xinh đẹp đủ kiểu đủ loại, chỉ cần có tiền, mặc người chọn lựa.
Không bất ngờ cho lắm, chắc chắn Giản Tùy Anh là khách quen ở nơi đó rồi.
Vừa nghĩ đến cảnh bây giờ Giản Tùy Anh đang ôm ấp một cậu trai bao nào đó rồi tình chàng ý thiếp với nhau, Lý Ngọc đã coi tay lái thành cổ hắn, siết chặt cứng.
Đến club nọ, Lý Ngọc cảm thấy lý trí của mình đã không còn dư lại được bao nhiêu, nhất là sau khi bảo vệ đứng canh cửa ngăn cậu lại, không cho cậu vào.
Cả đời này Lý Ngọc chưa từng làm ra chuyện nóng máu gì khiến cậu phải hối hận về sau, nếu thật sự phải tính vào thì gần như đều có liên quan đến Giản Tùy Anh cả, ví dụ như rõ ràng mình là bên vô lý nhưng lại kìm lòng không đặng vung nắm đấm vào tên bảo vệ ngăn cậu chỉ vì tẫn trách.
Kế đó có tận bảy, tám bảo vệ không biết nhảy từ đâu ra bắt đầu bao vây quanh cậu, cú đấm với sức mạnh cấp bậc quyền anh chuyên nghiệp của Lý Ngọc có nện vào người ai cũng chẳng dễ chịu là bao, nhoáng cái cậu đã vật ngã hai bảo vệ xuống đất.
Nếu ba cậu mà biết cậu nảy sinh xung đột với nhân viên an ninh ở một cái nơi không đứng đắn như vậy, không biết ông sẽ thất vọng đến nhường nào. Song cậu không lo được nhiều đến thế, giờ đây suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là tóm được Giản Tùy Anh, cậu hận không thể để cho tất cả mọi người biết rằng, Giản Tùy Anh là người của Lý Ngọc cậu, không ai được phép chạm vào.
Cuối cùng tay quản lý cũng đã chạy đến. Người này rất khôn khéo, tuy không biết Lý Ngọc, nhưng đã nhìn những cảnh kinh khủng quen rồi, hơn nữa nom cái vẻ ngang ngược như vậy của Lý Ngọc là biết không phải dạng dễ chọc, bèn vội bước tới khuyên giải đôi bên, "Đừng đánh, đừng đánh nữa, có hiểu lầm gì thì chúng ta nói với nhau cho rõ. Ôi, các chú mau dừng tay lại đi, sao lại xung đột với khách vậy chứ, mau dừng tay, dừng tay."
Mấy bảo vệ lần lượt bị ông ta kéo ra. Tuy mấy cậu bảo vệ này ai nấy đều cao to cả, nhưng tuổi tác không lớn lắm, đều trừng Lý Ngọc với vẻ mặt căm phẫn.
Lý Ngọc nhìn tay quản lý với vẻ hung ác, "Tôi muốn tìm Giản Tùy Anh."
Quản lý nọ vừa nghe cậu trai này gọi thẳng tên họ của Giản thiếu thì lại càng không dám sơ suất, bèn giảng hòa, "Cậu này, cậu xem, chỗ này của chúng tôi là club hội viên tư nhân, ông chủ chúng tôi đã quy định, người không phải hội viên thì không được vào. Nếu cậu quen Giản thiếu thì hãy gọi cho anh ấy một cú đi, chỉ cần anh ấy gật đầu thì chúng tôi còn ngăn cậu lại được ư? Cậu cứ đấm đá lung tung vậy, chẳng phải là đang làm khó những người làm công ăn lương như chúng tôi đây à."
Lý Ngọc cố gắng hít sâu, sau đó thở ra một luồng hơi trắng rồi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, rút máy ra gọi cho Giản Tùy Anh.
Bên đầu dây kia vẫn mãi không nhận, chẳng biết là đang làm gì nữa. Lý Ngọc càng gọi càng bực dọc, tay đã siết chặt kêu răng rắc.
Tên quản lý vừa thấy vậy bèn vội nói, "Bên trong ồn ào lắm, chắc không nghe thấy rồi. Thế này đi, tôi đi vào hỏi thẳng Giản thiếu cho, cậu đừng nôn nóng nhé."
Gã xoay người bước vào club, sau khi vào rồi bèn dặn bảo vệ, "Điều thêm vài người nữa ra theo dõi sát sao cậu ta, tôi còn chưa quay lại thì dù có thế nào cũng đừng để cậu ta bước chân vào. Vừa nhìn là đã biết cậu ta đến để đánh nhau rồi, tôi không đắc tội với Giản thiếu được đâu." Nói xong bèn bước đến phòng bao của Giản Tùy Anh.
Lý Ngọc vội vã ra khỏi nhà, chỉ mặc mỗi cái áo lông dê, gió lạnh len thẳng vào quần áo, đến tận lúc này cậu mới cảm thấy lạnh, hơn nữa còn là lạnh từ trong ra ngoài.
Một lát sau, gã quản lý đi ra, trưng vẻ mặt lo lắng, "Lý thiếu à, Giản thiếu cho cậu vào rồi, để tôi dẫn đường cho cậu nhé?"
Lý Ngọc hất cằm về phía cửa lớn, sau đó cất bước đi vào.
Những bảo vệ này cũng xem như biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa nhìn tư thế này đã cảm thấy chỉ e là sẽ xảy ra xung đột, bèn tụm năm tụm ba bám theo sát hai người.
Club được trang hoàng cực kỳ xa hoa, trần nhà ở đại sảnh ít nhất cũng phải cao tám, chín mét, đèn chùm cực lớn rũ xuống hắt sắc xanh, sắc vàng rực rỡ. Lý Ngọc và tay quản lý đi ngang qua đại sảnh, rẽ vào một hành lang như không thấy điểm cuối, hệ thống sưởi bên trong cũng mở vừa phải, mùi huân hương ngọt ngấy trong không khí ngập ngụa vào hơi thở của Lý Ngọc, cậu ngửi mà muốn ói cả ra. Ánh đèn nhập nhèm chập chờn kéo dài hai bên hành lang, hàng loạt cửa phòng bao đều đóng kín, nhắc nhở Lý Ngọc ở nơi đây đang phô bày những hình ảnh khó coi gì.
Quản lý dừng bước, sau đó gõ lên một cánh cửa. Khi đã nghe thấy lời đáp từ bên trong thì ông ta mới khẽ mở thành một cái khe, làm một thủ thế mời Lý Ngọc vào.
Câu trả lời của Lý Ngọc là một cú đá văng cửa.
Cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Giản Tùy Anh đang ngồi trên sofa, đôi chân dài gác lên bàn, bên cạnh là một cậu trai xinh đẹp dựa vào người hắn. Bọn họ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cằm nhỏ nhọn đến mức khiến Lý Ngọc muốn cạy đứt nó ngay.
Giản Tùy Anh lười biếng ngẩng đầu, khuôn mặt chìm trong vẻ đê mê, "Ồ, nhị công tử nhà họ Lý kìa, Bì Bì." Hắn vỗ mông một bé trai trong hai người, cười khẩy, "Ngắm cho rõ xem, cậu ta đẹp hay tôi đẹp."
Lý Ngọc cảm thấy dây thần kinh nào đó trong đầu mình đã bị ngọn lửa của sự phẫn nộ và lòng ghen tuông thiêu cháy gần như không còn gì nữa.