*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa Edit: Dú Đó là vào lúc hơn chín giờ sáng, Giản Tùy Anh đương ngồi trong văn phòng thì điện thoại đổ chuông.
Nhân viên bị hắn phái đi làm thủ tục chuyển nhượng gọi điện cho hắn, giọng điệu rất lo âu, nói là khối đất đó đã bị bên tòa án niêm phong ngay chiều hôm qua.
Giản Tùy Anh tức khắc giật mình, hỏi liên tục là bị ai bên tòa án niêm phong, sao lại như vậy.
Thế nhưng nhân viên này trừ việc biết là một tòa án địa phương tại một huyện nào đó ở Tứ Xuyên niêm phong ra thì không biết nhiều hơn hắn là bao.
Mảnh đất bị tòa niêm phong rồi, chẳng ai dám tiến hành chuyển nhượng nữa, một việc vốn dĩ đang suôn sẻ bỗng rắc rối hẳn, trong lòng Giản Tùy Anh nảy lên một dự cảm cực kỳ tệ.
Hắn cúp máy rồi gọi cho Dương tổng bên công ty bán mảnh đất này cho hắn, giám đốc nữ bên đó cũng vô cùng ngỡ ngàng, thậm chí cô còn không nhận được thông báo từ tòa án.
Hai người hẹn thời gian, cùng nhau đến bộ ngành liên quan để nắm rõ tình hình.
Hiện giờ Giản Tùy Anh vẫn xem như bình tĩnh, dù sao cuộc sống cũng là một quá trình không ngừng xuất hiện những mâu thuẫn và giải quyết những mâu thuẫn đó cơ mà.
Tốn hết non nửa ngày để liên hệ được với tòa án, thêm cả công ty xin niêm phong mảnh đất này, mới đại khái hiểu rõ được sự việc từ đầu đến cuối.
Toàn thể vụ việc này là cả một quan hệ nợ nần vô cùng phức tạp. Công ty bán mảnh đất này cho hắn là một doanh nghiệp thuộc Big 3 nhà nước sau khi đã tiến hành tái cấu trúc, công ty đó đã phá sản, hơn nữa còn vỡ nợ, sau khi tái cấu trúc xong thì đa số nợ xấu đã được thanh khoản và bán ra, trải qua vận hành suốt mười ba năm ròng rã, đa số vấn đề nợ nần cũng đã được giải quyết đâu vào đấy cả. Ban giám đốc đã qua ba lượt đổi người, người nắm quyền hiện giờ căn bản không nắm vững được vấn đề nợ nần năm đó nữa. Lời lãi của một công ty Nhà nước không gồm lợi ích cá nhân, hơn nữa không còn ai đòi nợ, thành thử ra quản lý hiện nay cũng không biết vẫn còn một khoản nợ không tính là lớn vẫn lưu lạc bên ngoài.
(*Giải thích một số thuật ngữ ở đây. 1. Tái cấu trúc: là quá trình tổ chức (re-organize), sắp xếp lại doanh nghiệp dựa trên kết cấu cũ, nhằm tạo ra sức hoạt động tốt hơn cho doanh nghiệp. Mục tiêu chung của tái cấu trúc là giúp doanh nghiệp refresh để hoạt động hiệu quả hơn dựa trên những nền tảng về sứ mệnh, tầm nhìn, định hướng chiến lược trước đó. Một kế hoạch tái cấu trúc toàn diện thường sẽ bao trùm hầu hết các lĩnh vực như cơ cấu tổ chức, nguồn nhân lực, cơ chế quản lý, điều hành; các hoạt động, các quá trình; và các nguồn lực khác của doanh nghiệp. Tái cấu trúc cũng có thể được triển khai cục bộ tại một hay nhiều mảng của doanh nghiệp (tài chính, nhân sự, bán hàng, sản xuất...) nhằm đạt mục tiêu là cải thiện khả năng hoạt động của bộ phận đó. 2. Nợ xấu: (hay nợ khó đòi) là các khoản nợ dưới chuẩn, có thể quá hạn và bị nghi ngờ về khả năng trả nợ lẫn khả năng thu hồi vốn của chủ nợ, điều này thường xảy ra khi các con nợ đã tuyên bố phá sản hoặc đã tẩu tán tài sản. 3. Thanh khoản: Chính xác hơn thì từ được dùng ở đây là变现
– Theo baidu nghĩa là đổi các tài sản ngoai tiền mặt và chứng khoán có giá trị thành tiền mặt. Phần tiếng Anh của baidu là liquidate nên mình nghi dùng từ thanh khoản ở đây có thể là sát nghĩa nhất. Cả đoạn trên tóm gọn lại là: Trước đây có một công ty thuộc Big 3 nhà nước bị vỡ nợ, phải thanh khoản và bán nợ xấu đi hết để trả gần hết số nợ này. Qua 13 năm, ban giam đốc đã đổi người, mà lời lãi của công ty không liên quan đến lợi ích của cá nhân, mà cũng không ai đòi nữa nên quản lý hiện giờ không biết là vẫn còn một khoản nợ chưa trả.) Khoản nợ này và nợ xấu của năm đó, đã bị gói lại cùng nhau và bán cho một công ty quản lý tài sản, qua tay nhiều lần, lại vào tay của một công ty Tứ Xuyên.
(*Công ty quản lý tài sản - Theo định hướng của Chính phủ và Ngân hàng Nhà nước, Công ty quản lý tài sản sẽ giữ vai trò trung tâm trong hoạt động xử lý nợ xấu gắn với tái cơ cấu hệ thống các tổ chức tín dụng, là tổ chức do Chính phủ quản lý có cơ chế đặc thù để đảm bảo xử lý nhanh và hiệu quả nợ xấu trong khuôn khổ các quy định pháp luật liên quan.) Tưởng rằng đã lâu quá rồi, tuy công ty Tứ Xuyên này giữ nợ, nhưng lại không tìm thấy manh mối tài sản nữa, với cả công ty chủ nợ năm ấy cũng đã không còn tồn tại, đến cả pháp nhân cũng chẳng biết đã đi đâu, bởi vậy mười mấy năm qua không một ai đến đòi nợ cả.
(*Pháp nhân: là một định nghĩa trong về một thực thể mang tính hội đoàn, thường dùng trong. Về pháp nhân có rất nhiều quan điểm và học thuyết như: có thuyết cho pháp nhân là một chủ thể giả tạo, có thuyết cho nó là một chủ thể thực sự v.v.. nhưng quan trọng nhất pháp nhân chỉ ra được các thực thể hội đoàn có những biểu hiện tương tự như. Pháp nhân có nhiều định nghĩa, song theo pháp luật Việt Nam thì pháp nhân là những tổ chức có tư cách pháp lý độc lập để tham gia các hoạt động pháp lý khác như chính trị, kinh tế, xã hội... Một cá nhân, tổ chức không có tư cách pháp nhân thì cũng không được pháp luật công nhận có quyền ký kết các văn kiện pháp lý về kinh tế, chính trị, xã hội (nếu cố tình ký kết thì văn bản đó vẫn sẽ bị coi là vô hiệu lực). Điều khiến ai nấy không ngờ đó là, ngay sau khi tiền mảnh đất này vừa chuyển đến tài khoản của công ty, và ngay trước khi Giản Tùy Anh thành công chuyển nhượng, công ty chủ nợ và pháp nhân của năm đó thoáng chốc mọc lên như nấm, kéo theo niêm phong từ người bên tòa án Tứ Xuyên, tư thế này, rõ là đã chuẩn bị xong đâu vào đó cả rồi.
Căn cứ vào lời giải thích và thái độ của Dương tổng, Giản Tùy Anh tin rằng đúng là cô không biết chuyện này thật, chứ không phải cố tình đào cái hố này để hắn nhảy vào, suy cho cùng rõ ràng là mảnh đất này không có vấn đề gì cả, chẳng qua đó là một loại tài sản thuộc công ty, và khi công ty chủ nợ phát hiện tài khoản này có thể thanh khoản được thì cớ gì tài sản ấy không thể bị họ niêm phong theo đúng trình tự hợp pháp chứ.
Cả hai đã bàn bạc đối sách suốt cả buổi chiều đối với tài liệu đã vất vả mới tìm ra được này.
Khoản nợ từ năm chín mấy, tổng cộng có giá trị hơn một tỉ, cộng thêm cả lợi tức nhiều năm đến thế, đối phương ít nhất sẽ đưa ra con số bốn, năm tỉ.
Tuy Dương tổng tỏ ra áy náy và bồn chồn, nhưng Giản Tùy Anh biết, đã ký hợp đồng rồi, tiền đã vào túi người khác, muốn lấy lại còn khó hơn lên trời.
Ai nấy đều rõ hắn không phải chi trả khoản tiền này, nhưng công ty đối phương cứ khăng khăng phải đàm phán trên nhiều mặt, khó tránh khỏi việc kiện tụng, đàm phán, trả nợ. Thủ tục bên công ty Nhà nước muôn phần phức tạp, vừa dây vào sẽ kéo dài non nửa năm, mà rất có khả năng là, thậm chí vì đã quá lâu nên thu thập chứng cứ khó khăn, càng kéo dài thời gian nữa. Có lẽ rồi cuối cùng chuyện này cũng có thể giải quyết được, song sẽ khiến Giản Tùy Anh lỡ chuyện. Nếu không thể chuyển nhượng theo kế hoạch, ngân hàng sẽ đánh giá dự án này của hắn lần nữa và không chịu cho vay. Hắn đã rót vốn của công ty vào rồi, nếu kế đó không bơm vốn nữa, quay vòng vốn bị gián đoạn, phiền phức hắn gặp phải càng lớn hơn.
Sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc này, Giản Tùy Anh nhất thời thấy đầu mình căng cả ra. Trong quá trình tiến hành một dự án sẽ luôn gặp đủ loại bất trắc và cản trở, muốn kiếm tiền mà không gặp bất lợi là gần như bất khả thi, nhưng không bất lợi nào gây áp lực tâm lý cho hắn như lần này cả.
Thứ nhất là do lần này rót vốn vào quá lớn, thứ hai là dù có suy tính thế nào thì độ nghiêm trọng của vụ này cũng chẳng nhẹ hơn hắn nghĩ là bao.
Hiển nhiên công ty Tứ Xuyên này đã phát hiện manh mối tài sản từ lâu, nhưng nghe thấy bọn họ đang đàm phán mua bán nên vẫn án binh bất động, bởi nếu công ty Tứ Xuyên mạo muội đi đòi nợ luôn thì chắc chắn công ty đối phương kéo dài được bao lâu thì kéo, công ty tư nhân và công ty Nhà nước lên hầu tòa sẽ không đòi được bao nhiêu. Nhưng một khi đã ký hợp đồng với Giản Tùy Anh rồi, áp lực mà công ty Nhà nước gặp phải là từ hai phía, sẽ không phải chủ động thu xếp nữa, nhân lúc rối ren càng có thể thừa cơ đội giá lên. Nếu là Giản Tùy Anh, hắn cũng sẽ làm như vậy.
(*Giải thích ở đây cho rõ: Như đoạn trước đã giải thích thì qua chừng ấy năm, hiện nay Dương tổng – tức người vận hành công ty Nhà nước kí hợp đồng bán đất cho GTA vốn không hề biết mảnh đất đó chính là tài sản gán nợ cho công ty Tứ Xuyên – tức là hiện nay công ty Tứ Xuyên mới là chủ sở hữu mảnh đất. Việc bán cho GTA là một hành vi sai trái bởi chưa có sự đồng ý từ công ty TX. Nếu công ty TX đòi nợ trước khi kí hợp đồng thì kiện tụng đòi nợ về không được bao nhiêu vì công ty Dương tổng thuộc Nhà nước, và lúc này DT sẽ kì kèo, hoãn nợ được bao lâu hay bấy lâu. Nhưng nếu sau khi đã kí hợp đồng, áp lực bên DT sẽ là hai phía: Một từ công ty TX muốn bên DT trả nợ để DT lấy lại quyền đối với mảnh đất và bán một cách hợp pháp, hai là bên GTA cũng muốn DT trả nợ luôn để sử dụng mảnh đất ngay. Cho nên muốn mọi việc được xử lý nhanh chóng thì DT phải trả tiền cho công ty TX, nhân lúc này công ty TX có thể đội giá lên cao. Đó là cách hiểu của mình và tham khảo cả bạn mình sau khi làm đoạn này. Nếu sai thì mọi người cứ nhắc nhở thoải mái nhé.) Nơi có thể gửi gắm hi vọng hiện nay là ba bên có thể đàm phán để giảng hòa với nhau, chứ không đến mức phải ầm ĩ đến cả tòa án. Nếu thật sự không thể hòa giải được, con đường cuối cùng của Giản Tùy Anh là khởi tố công ty Nhà nước này, đòi lại khoản tiền mua mảnh đất của mình, nhưng cách này sẽ hao tài tốn của, vốn đầu tư ít nhất là ngàn vạn của hắn sẽ đổ sông đổ bể, còn phải đắc tội rất nhiều người. Nếu tòa xử lâu, tổn thất của hắn sẽ không thể cân đo đong đếm được.
Lúc này, Giản Tùy Anh có cảm giác nhà đã dột còn gặp mưa đêm.
Hắn cho rằng mình đen tình thì thể nào trên thương thường cũng sẽ hô phong hoán vũ mà đắc ý một phen, lại không ngờ rằng sẽ ngã một cú đau điếng.
Hắn và Dương tổng đã hẹn công ty Tứ Xuyên nọ gặp mặt vào ngày mai, hi vọng cuộc đàm phán ngày mai có thể cho hắn thấy khả năng xoay chuyển của vụ này.
Hắn giấu nhẹm chuyện này đi, bao chuyện phiền lòng trước mắt đã đủ nhiều rồi, hắn tạm thời không thể để cho những giám đốc khác biết được.
Hôm sau, hắn một mình đi với Dương tổng, cả hai hẹn đối phương tại tiệm cà phê ở đại sảnh một khách sạn.
Bên đối phương cũng chỉ có hai người đến, đôi bên thẳng thừng nói hết từng vấn đề một lượt, cuối cùng phía bên kia giở thói sư tử ngoạm, đòi nợ cả vốn lẫn lãi tận 8,3 tỉ.
Khi đó, sắc mặt của cả Giản Tùy Anh lẫn Dương tổng đều thay đổi, nhất là một người phụ nữ như Dương tổng thì cảm xúc dao động nhiều hơn, cười gượng nói, "Ôi, cái này tính kiểu gì thế."
Hình như đối phương đương chực chờ câu này, bèn liến thoắng liệt kê hàng loạt phí tổn ra. Đối phương bắt bài Dương tổng sợ Giản Tùy Anh trở mặt với cô, và vẻ nóng lòng muốn chuyển nhượng của Giản Tùy Anh nên nâng giá lên trời.
Chiều đó uống trà không được thoải mái cho cam, cả bốn cụt hứng bỏ về, chỉ đành tiếp tục đàm phán. Nếu con đường đàm phán này không qua nổi, họ sẽ chịu thế bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật nữa thôi.
Vì vụ này mà mấy tối liền Giản Tùy Anh ngủ không được ngon giấc, chào cũ đón mới ai mà chẳng muốn nhận điềm may, hắn thật sự không ngờ là sẽ nhận được một "món quà năm mới" như vậy.
Làm kinh doanh nhiều năm đến thế, có lời cũng có lỗ, hắn đã từng kinh qua bao sóng to gió nhỏ, kể hết một đêm cũng chẳng hết, nhưng không thể không nghi ngờ rằng lần này là nghiêm trọng nhất.
Chuyện này khiến hắn sinh ra một cảm giác uể oải, sự chán chường này không chỉ bởi cản trở trong việc làm ăn, mà còn là một loại cam chịu và hoang mang đối với những chuyện phiền lòng lũ lượt kéo đến trong khoảng thời gian này.
Nói trắng ra thì trong đời hắn chưa từng đen đủi như vậy cả, quả thực là việc nào cũng không được thuận lợi, thậm chí hắn còn sinh ra suy nghĩ muốn tìm một người tính kế giúp hắn cho rồi.
Mấy ngày kế đó, hắn thường gặp Dương tổng để bàn đối sách, và định tìm quan hệ tiếp xúc với nội bộ công ty Tứ Xuyên đó, xem có cách gì không, tóm lại là tất cả những cách đối phó có thể nghĩ được ra thì hắn đã thử cả rồi, song chuyện này càng khiến hắn lo âu thêm.
Thấy vụ việc đã qua một tuần, chuyện không thể chuyển nhượng một cách thuận lợi sắp sửa không giấu diếm nổi nữa, hắn chỉ đành bắt tay chuẩn bị để ứng phó với nghi ngờ từ phía hội đồng quản trị.
Đúng lúc này, hắn nhận được cuộc gọi từ một người phụ trách bên phía công ty Tứ Xuyên mà hắn đã từng gặp, hẹn gặp một mình hắn tại khách sạn, còn dặn riêng là đừng hẹn Dương tổng theo, bảo hắn đến một mình mà thôi.
Lúc ấy hắn cảm thấy chắc cà cưa bên cạnh mấy ngày nay đã có tác dụng, hắn đã bày tỏ ý đồ muốn qua mặt Dương tổng để đàm phán riêng với bọn họ từ lâu, song đối phương vẫn không ừ hử gì, cuối cùng hôm nay cũng đã trả lời hắn. Hắn thấy chuyện này đã có tiến triển rồi, chỉ cần giữ được vốn của mình mà thôi, chứ làm tuyệt tình hơn nữa hắn cũng cóc thèm quan tâm.
Sau đó, dù có thế nào hắn cũng không ngờ, ngay khi hắn vừa bước vào ghế lô, trừ một số người trong dự liệu thì hắn bắt gặp em ruột mình mặc vest đi giày da đương ngồi trên sofa uống trà, và vào cái khoảnh khắc hắn nhấc chân vào cửa, có một kẻ đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác với gương mặt không thể nào quen thuộc hơn được nữa của Lý Ngọc.