*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc đã mường tượng vô số khả năng. Cậu tưởng mâu thuẫn giữa hai anh em nhà họ Giản đã đến tình trạng không thể né tránh được nữa thì dĩ nhiên Giản Tùy Lâm sẽ gây bất lợi cho Giản Tùy Anh, nhưng cậu có làm mơ cũng không ngờ rằng khi mình mở cánh cửa này ra thì thứ nhìn thấy lại chính là cảnh tượng này.
Hệ thống sưởi trong phòng được bật rất ấm, trên người Giản Tùy Anh chỉ có mỗi một chiếc chăn mỏng. Hắn nửa dựa đầu giường, hai chân đều bị trói, ngực chi chít dấu vết lăng nhục, nhìn mà rợn người.
Lúc này, hắn đương nhìn Lý Ngọc lẫn Giản Tùy Lâm đứng dậy khỏi mặt đất một cách lạnh lùng.
Lý Ngọc há hốc miệng, run rẩy giọng một tiếng "Anh Giản", sau đó không tài nào thốt ra nổi từ gì nữa cả.
Cậu không thể tin được tất cả những gì mình đang nhìn thấy. Trong căn phòng này chỉ có hai anh em nhà họ Giản, tại sao Giản Tùy Anh lại bị trói kiểu như vậy trên giường, là ai, ai đã làm chuyện này với anh ấy, Giản Tùy Lâm là em ruột của anh ấy cơ mà.
Lý Ngọc chỉ cảm thấy hoa mắt, trong cơ thể như thoáng chốc nổ tung, một luồng cảm xúc điên rồ lan tràn từng tế bào của cậu, bao thước phim cũ rích lởn vởn trước mắt, sự đối xử niềm nở và dịu dàng của Giản Tùy Lâm đối với Giản Tùy Anh giờ đây gai mắt hơn cả.
Cậu chầm chậm, chầm chậm xoay người lại, nhìn Giản Tùy Lâm đang đứng ngay sau mình, vẻ mặt nom như thể muốn ăn thịt người. Cậu kiềm chế lệ khí đương cuồn cuộn trong cơ thể mình, rít hai chữ qua kẽ răng, "Giải thích."
Giản Tùy Lâm không hề che giấu sự phẫn nộ và ghen ghét của cậu ta, nhìn gương mặt vặn vẹo của Lý Ngọc còn cảm thấy sung sướng đến lạ.
Lý Ngọc nắm tay răng rắc, "Giải thích."
Giản Tùy Lâm bật cười trào phúng, "Thì là thứ mà mày nhìn thấy đó thôi, tối qua, trên chiếc giường kia..."
Cậu ta còn chưa dứt lời thì Lý Ngọc đã điên cuồng đánh tới như một con thú hoang bị chọc giận, vừa hung dữ vung nắm đấm vừa rống lên, "Anh ấy là anh trai mày! Anh ấy là anh trai mày!"
Mắt Giản Tùy Lâm cũng đã đỏ vện. Cậu ta dốc hết sức toàn cơ thể để vật nhau một cách điên rồ với Lý Ngọc.
Đó đã hoàn toàn không thể xem là đang đánh nhau nữa, bất cứ một ai đứng ngoài quan sát cũng có thể nhìn ra rằng cả hai thực sự muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Đối với chính họ, họ là kẻ địch không đội trời chung với nhau nhất trên đời. Họ tung ra những cú đấm nặng nhất và tàn nhẫn nhất, toan trút hết bao nỗi đau đớn lẫn ghen tị trong lòng lên người đối phương.
Lý Ngọc chưa từng hận một người đến thế, cậu muốn giết Giản Tùy Lâm, cậu thật sự muốn giết chết cậu ta. Cậu ta đã chạm vào người mà cậu trân trọng nhất, không thể sẻ chia với bất cứ ai nhất trên đời này. Cậu muốn băm vằm cánh tay đã từng chạm vào Giản Tùy Anh của cậu ta, cậu muốn xé nát cái miệng đã để lại dấu hôn trên người Giản Tùy Anh của cậu ta. Cậu muốn giết cậu ta! Giết cậu ta! Giết cậu ta!
Giản Tùy Anh là của một mình cậu! Vốn dĩ chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi!
Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đều đã hoàn toàn mất lý trí. Trận đánh của hai người đã phá hủy tanh bành cả phòng ngủ, bất cứ một thứ gì có thể sử dụng để làm vũ khí cũng đã dùng để tạo ra những vết thương lớn hơn nữa cho người còn lại. Trong mắt họ chỉ còn mỗi một mục đích phải hạ gục đối phương.
Lý Ngọc là một tuyển thủ quyền anh cấp chuyên nghiệp, cuối cùng Giản Tùy Lâm cũng không phải đối thủ của cậu, sau một cú vật lộn, cậu ta bị Lý Ngọc ghì xuống đất, từng đòn chí mạng không hề lưu tình rơi xuống người cậu ta. Giản Tùy Lâm cắn răng, cũng liều mạng níu chặt Lý Ngọc, Lý Ngọc đánh cậu một cú, cậu tuyệt đối không thiếu nửa đòn phản kích.
Giản Tùy Anh từ dửng dưng ban đầu, đến tận khi khoái chí nhìn hai tên ngu này quật nhau, rồi đến cả âm thầm kinh hãi, trong quá trình đó, Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đã đầu rơi máu chảy, chật vật kinh khủng.
Hắn thấy hiện nay Giản Tùy Lâm đã bị đè đất mà đánh, biết thừa cậu ta sẽ không đánh nổi Lý Ngọc.
Nếu tay chân hắn cử động được thì hắn sẽ đích thân đánh Giản Tùy Lâm nửa chết nửa sống, nhưng hắn có mất lý trí đến đâu thì cũng sẽ không quên thằng nhãi này vẫn là người nhà họ Giản bọn hắn.
Thế nhưng hắn nhìn vẻ mặt khát máu của Lý Ngọc và động tác hoàn toàn không hề trì trệ của cậu, rốt cuộc hắn cũng tin rằng Lý Ngọc sẽ đánh chết tươi cậu ta luôn. Rốt cuộc hắn cũng tin rằng trước đây khi hắn đánh nhau với Lý Ngọc, Lý Ngọc đã nhường hắn đến chừng nào.
Giản Tùy Anh không thể cứ sống chết mặc bây vậy được, hắn nhìn vẻ giãy dụa hấp hối của Giản Tùy Lâm thì chỉ thấy da đầu run lên, hắn hao sức với lấy hộp giấy nhựa đầu giường, gồng mình ném về phía Lý Ngọc, đồng thời gào lên: "Đã đủ rồi! Mẹ mày muốn nhà họ Giản bọn tao tuyệt hậu à!"
Tiếng gào này đã kéo lại lý trí của hai con người đang liều mạng với nhau về được chun chút.
Động tác của Lý Ngọc dừng lại, cậu cứng đờ nghiêng đầu sang, trên gương mặt vốn trắng trẻo vương vết máu không biết là của ai, tóc ướt đẫm mồ hôi, mắt đỏ vằn, nom như ác quỷ trên chiến trường Tu La.
Trái tim Giản Tùy Anh đập mạnh, hắn chưa từng thấy một Lý Ngọc như vậy, Lý Ngọc như thế khiến hắn sợ hãi.
Lý Ngọc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn sang Giản Tùy Lâm đã bị mình đánh đến nỗi đầu óc gần như đã mơ hồ, rốt cuộc mới dần dần nới cánh tay đang xách vạt áo của cậu ta ra.
Cậu lảo đảo đứng dậy, bước từng bước đến bên giường Giản Tùy Anh. Bước từng bước một, khi còn chưa tới một bước để đến gần giường, với cậu mà nói là đã cần nghị lực rất lớn.
Cậu vươn tay ra, nắm tay toàn là máu, các đốt ngón tay cũng đã trầy xước.
Giản Tùy Anh trầm ngâm nhìn cậu ta như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Lý Ngọc run rẩy vươn tay cởi dây thừng trên cổ tay hắn. Động tác của ngón tay cậu trì trệ đến lạ, căn bản là không nghe theo mệnh lệnh, có làm thế nào cũng chẳng mở ra nổi.
Giản Tùy Anh nhìn dây thừng dính máu, thấy cả Lý Ngọc đương nhìn dây thừng chòng chọc, sau đó hắn trông thấy Lý Ngọc bật khóc.
Hắn chưa từng thấy Lý Ngọc khóc bao giờ.
Thì ra khi Lý Ngọc òa khóc cũng giống như bao người khác. Nước mắt tuôn ào ào như vòi nước không khóa van, nhoáng cái cả gương mặt đã đong đầy nước mắt.
Cậu cắn răng, vừa không ngừng lau nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn của mình, vừa cố sức cởi từng sợi dây thừng trói tay chân của Giản Tùy Anh ra.
Sau đó, cậu ôm chầm lấy Giản Tùy Anh, ôm thật chặt, gọi "Anh Giản ơi" quá đỗi bi thương, như thể đã phải chịu một nỗi uất ức rất lớn.
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy hốc mắt mình cay cay, song cuối cùng thì hắn vẫn không khóc. Hắn không có lý do gì mà khóc vì Lý Ngọc, và hắn cũng không thể khóc vì bản thân được. Bất kể là nguyên do gì, hắn cũng không được để chính hắn trở nên yếu thế trước mặt hai kẻ đó.
Trước mặt hai kẻ thi nhau tổn thương hắn, hắn sẽ mãi mãi, mãi mãi không chịu yếu thế.
Hắn dùng lực đẩy Lý Ngọc ra, "Cút."
Hắn nhặt bộ đồ bặn trên ghế của hắn lên, mặc từng cái vào, sau đó cầm đồ đạc trên tủ đầu giường của mình, thẳng lưng, bước từng bước ra khỏi cánh cửa.
Khi đi ngang qua Giản Tùy Lâm, cậu ta gọi một tiếng đầy đau thương, "Anh ơi..."
Giản Tùy Anh dừng chân, sau đó xoay phắt người lại, đạp thêm vài cú vào bụng cậu ta.
Giản Tùy Lâm như một chú cá hấp hối, đến cả tiếng rên rỉ cũng không thốt ra nổi, song cậu ta vẫn ra sức ôm chặt lấy đôi chân Giản Tùy Anh và òa khóc, "Anh, anh ơi, em thật sự..."
Giản Tùy Anh đá văng cánh tay cậu ta, tông cửa xông ra ngoài.