*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc tận mắt thấy hai người đang đi đến chỗ xe mình, tay cậu siết chặt vô-lăng, răng nanh nghiến kèn kẹt.
Ngay khi hai người sắp sửa đi qua trước mũi xe mình, cậu bất chợt bật đèn lên.
Cả hai đều giật mình bởi ánh sáng mạnh với cự ly gần thế này, nhất thời không mở mắt ra được, ai nấy đều lấy tay che mắt.
Lý Ngọc xuống xe, đóng cửa xe cái "Cạch."
Ánh sáng quá mạnh nên hai người gắng lắm mới nhìn ra người xuống xe là một người đàn ông. Bạch Tân Vũ "Đệt" một tiếng, "Người anh em này, cậu cố ý đấy à."
Mãi đến tận khi Lý Ngọc đi đến trước mặt họ, hai người mới nhìn ra rõ người đến là ai.
Sắc mặt Giản Tùy Anh khẽ thay đổi, lạnh lùng nhìn cậu.
Lý Ngọc nhìn xoáy sâu vào Giản Tùy Anh, trong mắt mang theo nỗi khổ riêng, hai tay cậu vẫn luôn run rẩy, ngập ngừng mở lời, "Giản Tùy Anh, một ngày không thể không có đàn ông bên cạnh anh phải không."
Vừa dứt lời, một bạt tai đã tát lên mặt cậu.
Lần này không phải Giản Tùy Anh tát, mà là Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ xắn tay áo, nhìn cậu đầy khiêu khích. Cậu ta vốn đã muốn "dạy dỗ" Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc để anh mình hết giận rồi, giờ người ta vừa khéo vác xác đến tận cửa thế này. Thật ra nếu là một người cao to, vạm vỡ, hung thần ác sát thì cậu ta vẫn chưa có cái gan lớn thế, nhưng Lý Ngọc lại thuộc dạng đẹp trai ẻo lả nên cậu ta không thèm đặt vào mắt.
Lý Ngọc sửng sốt giây lát, cậu còn chưa động thủ trước mà tên ngu này đã dám tát cậu rồi.
Lý Ngọc chầm chậm xoay đầu sang chỗ khác, vừa định trả đòn nhưng nhìn Bạch Tân Vũ thì bất chợt thấy quen quen. Cậu nhíu mày, cẩn thận phán đoán tướng mạo của người này, sau đó ngộ ra, tên này là em họ của Giản Tùy Anh.
Cậu nhất thời quên luôn cả việc tức giận, thay vào đó còn mừng vì Tết nhất Giản Tùy Anh không tìm một thằng đĩ nào để ở với hắn. Thế nhưng cậu lại nhớ đến em trai ruột của Giản Tùy Anh, sắc mặt lại sầm xuống.
Bạch Tân Vũ đã bày tư thế đợi cậu trả đòn, kết quả là thấy vẻ mặt Lý Ngọc khi thì thở phào khi thì căng đét, cứ mãi đứng đó không động thủ nên cậu ta chỉ đành nhìn cậu đầy phòng bị.
Giản Tùy Anh vỗ vai Bạch Tân Vũ, "Về thôi."
"Anh à..." Bạch Tân Vũ không cam lòng cứ trở về như vậy được, cậu ta vẫn chưa thể hiện cơ mà.
Lý Ngọc bước lên trước một bước, cản Giản Tùy Anh lại, "Anh Giản, em hiểu lầm rồi, em xin lỗi."
Giản Tùy Anh cười khẩy: "Tao còn lạ gì nữa? Cút đi, Tết nhất đừng để tao thấy bức bối."
Lý Ngọc thừa biết chạm mặt Giản Tùy Anh tất nhiên sẽ phải hứng mấy lời ác độc, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
"Em, em đến chúc Tết anh, em đã đợi anh suốt cả ngày ở đây rồi. Anh Giản à, hãy để em đón năm mới cùng anh nhé."
Giản Tùy Anh mắt điếc tai ngơ, tức khắc quay đầu lại.
Lý Ngọc vội tắt động cơ xe, sau đó nhắm mắt nhắm mũi bám sát theo sau bọn họ.
Bạch Tân Vũ không biết chuyện này đã thành ra nông nỗi nào, cứ cảm thấy quan hệ giữa anh cậu với cái thằng trai bao này có hơi sai sai.
Giản Tùy Anh đi rất nhanh, ốm chưa khỏi nên ho khan mấy tiếng. Bạch Tân Vũ nhìn không nổi nữa bèn xoay người đẩy Lý Ngọc ra, dữ dằn nói: "Anh tôi không muốn đếm xỉa gì đến cậu cả, cậu đừng bám theo nữa được không. Rốt cuộc cậu muốn làm gì, cậu và Tiểu Lâm hãm hại anh tôi như thế rồi mà còn mặt dày chúc Tết anh tôi, cậu là cái thá gì."
Lý Ngọc lặng thinh nhìn cậu ta, cái nhìn này khiến Bạch Tân Vũ phải rùng mình. Ánh mắt Lý Ngọc vô cùng ngoan cố, cứ như nếu không cho cậu ta bám theo thì cậu ta sẽ nhào đến cắn người ta luôn vậy.
Tuy giờ Bạch Tân Vũ đã thân cường thể tráng, tự tin về bản lĩnh của mình hơn nhiều, nhưng hồi cậu ta mới đi bộ đội, hai tháng đầu toàn ăn đòn nên đã luyện được năng lực đoán người nào không dễ chọc thông qua khí chất, lúc này bèn hơi khiếp đảm. Nhưng cậu ta không bao giờ nguyện tỏ ra mình là một thằng nhát cáy trước mặt anh cậu ta, cậu ta cũng muốn để anh nhìn mình với đôi mắt khác xưa, thế là lúc bấy giờ mới thẳng lưng lên, chắn trước mặt Lý Ngọc, "Không thấy anh tôi phiền cậu à, mau cút đi."
Lý Ngọc gằn giọng đáp: "Tôi chỉ muốn đón năm mới với anh Giản mà thôi."
Bạch Tân Vũ nhíu mày: "Cậu bị điên à, anh tôi chẳng muốn đón Tết với cậu đâu."
Lý Ngọc lách qua cậu ta định đuổi theo Giản Tùy Anh.
Bạch Tân Vũ kéo vạt áo trước của cậu lại, rướn vai đè Lý Ngọc đo đất. Đánh ngã xong rồi còn cười ha ha đắc ý không ngừng, chiêu này cậu ta dùng thuận tay nhất.
Lý Ngọc rên hai tiếng, chậm rãi lồm cồm bò dậy.
Cậu tận mắt chứng kiến Giản Tùy Anh sắp đi vào cửa chính của khu chung cư, sắp không nghe thấy tiếng của hắn nữa thì cậu mới nhổm dậy kẹp cổ Bạch Tân Vũ, trong mắt lóe ý lạnh, ghé vài tai cậu ta gằn từng chữ, "Tên là Bạch Tân Vũ phải không? Tôi chỉ muốn ở với anh ấy một lát thôi, chỉ một lát thôi, đừng cản trở tôi, bây giờ đứa đéo nào cũng đừng cản tôi." Lý Ngọc quật Bạch Tân Vũ ngã đo đất, sau đó chạy vào khu chung cư.
Bạch Tân Vũ ngồi xổm ho không ngớt, tuy miệng không thốt nổi thành lời nhưng trong lòng đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Lý Ngọc hết một lượt.
Khu chung cư thực hiện việc xanh hóa rất tốt, cây cối trùng trùng điệp điệp như một mê cung nhỏ, người không quen đường đảm bảo vừa đến sẽ lạc đường ngay. Lý Ngọc đuổi theo Giản Tùy Anh, chắn trước mặt hắn.
Giản Tùy Anh của bây giờ khi nhìn vào đôi mắt cậu chỉ còn mỗi sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn, Lý Ngọc vẫn thường nghi ngờ, rằng người đàn ông với đôi mắt luôn chứa đựng bao dịu dàng và rực lửa cứ hay tùy ý ra vào cuộc đời cậu có thật sự đã từng tồn tại hay không.
Giản Tùy Anh ngoái đầu nhìn, phát hiện không thấy Bạch Tân Vũ đâu bèn lạnh lùng hỏi, "Mày làm gì nó rồi?"
Lý Ngọc mím môi, "Không làm gì cả..."
Giản Tùy Anh ngẫm lại về thằng em số nhọ của mình, bèn quyết định quay lại tìm cậu ta.
Lý Ngọc giữ chặt cánh tay hắn, cất giọng khàn khàn: "Anh Giản à, em đã làm sai rất nhiều chuyện, anh muốn trả đũa em thế nào cũng được, nhưng anh đừng lờ em đi."
Giản Tùy Anh nhìn cậu, bất chợt mỉm cười, trong mắt Lý Ngọc, nụ cười nọ trông càng tàn khốc hơn cả.
Đời này Giản Tùy Anh đã trông thấy đủ loại ánh nhìn mến mộ, hắn thừa biết trong mắt Lý Ngọc bộc lộ điều gì. Cái tên Lý Ngọc này, đó giờ chưa từng nhìn hắn như vậy, hắn biết Lý Ngọc của hồi đó khinh cái việc giả vờ thích hắn, thậm chí cậu còn chẳng thèm giả bộ nữa là, thế mà chính hắn vẫn cứ lởn vởn vây quanh cậu.
Nếu Lý Ngọc chỉ là không thích hắn thì hắn có bị coi thường đến thế nào cũng là hắn tự rước vào người, nhưng mắc mớ gì mà sói con này vừa hưởng thụ hắn, vừa đào hố để hắn nhảy vào thế.
Nực cười thay, giờ đây hắn đã nhìn ra được sự khát vọng đối với mình trong đôi mắt Lý Ngọc, nhưng hắn đã không còn mong muốn nữa.
Giản Tùy Anh cười nói: "Lý lão nhị này, mày nói trừ việc tao từng thích mày ra thì Giản Tùy Anh tao còn mắc nợ mày cái gì nữa?"
Lý Ngọc ra sức hít thở, "Anh không nợ em, mà là em nợ anh. Anh Giản à, là em nợ anh, xin anh hãy cho em một cơ hội để bù đắp lại."
"Nếu tao không nợ mày thì mày cút xa được chừng nào thì xa chừng nấy, để tao sống một cách yên bình đi?"
"Không được đâu, anh Giản." Mắt Lý Ngọc đỏ hoe, "Anh không thể khiến em không buông bỏ anh được rồi lại không muốn em nữa."
"Mày nói có lý vãi nhỉ, khi mày không thích tao, tao đã từng muốn từ bỏ, tao đã bẽ mặt đến nhường nào. Giờ nhìn cái đức hạnh này của mày, mày lại xị mặt ra với tao, mày khó chịu ư? Mày thích tao? Thế mày đã làm gì? Hả? Lý lão nhị? Đ*t mẹ mày đã làm gì!" Lúc Giản Tùy Anh rống câu cuối cùng bèn cảm giác nó kéo theo cả một búng máu, cổ họng ngập trong mùi máu tươi nồng đậm.
Lý Ngọc run giọng đáp: "Đúng, em thích anh rồi, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái thì anh muốn đối xử với em thế nào cũng được. Không phải anh muốn đè em sao, anh cứ làm đi, bố mặc anh cày mẹ nó bừa còn không được à! Nhưng anh không thể không muốn em, Giản Tùy Anh, là anh chọc em trước, anh đừng mơ cứ đá em đi như vậy được."
Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi, "Giản Tùy Anh tao muốn người kiểu gì mà chẳng được, Lý Ngọc mày thì có gì đặc biệt hơn người đâu? Bố chơi mày chán chê rồi, bố phát ngấy nên phải đổi người!"
Bàn tay run lẩy bẩy của Lý Ngọc lấy một sợi dây chuyền trong áo ra, trên sợi dây chuyền là cặp nhẫn nam, trong nháy mắt vừa nhìn thấy cặp nhẫn nọ, sắc mặt Giản Tùy Anh đã thay đổi.
Lý Ngọc giơ cặp nhẫn ra trước mắt hắn, gầm nhẹ: "Cái này thì sao? Giản Tùy Anh, trong miệng anh có câu nào là lời thật lòng không! Chúng ta đã từng đến bước này rồi! Chúng ta đã từng bước đến nước này rồi! Anh Giản à, em cầu xin anh, đừng bỏ em mà. Em đã phạm lỗi, anh hãy cho em một cơ hội sửa sai đi. Tất thảy những tổn thất của anh, em sẽ trả lại gấp bội. Em xin anh, đừng bỏ em mà."
Bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng động không hề nhỏ, hai người đồng thời quay đầu nhìn sang, Bạch Tân Vũ đang nhìn họ với vẻ kinh ngạc và xấu hổ.
Dưới ánh đèn lờ mờ tối, sắc mặt Giản Tùy Anh tiều tụy đến lạ, hắn khua tay Lý Ngọc ra, thấp giọng nói: "Đừng ảo tưởng về mình nữa, tao chỉ mua cho vui thôi."
Lý Ngọc nắm chặt lấy nhẫn như thể đang nắm lấy trái tim, đề phòng nó vỡ tan mất. Đôi mắt đỏ hoe của cậu muốn nhìn ra một khe hở cảm xúc trên mặt Giản Tùy Anh.
Nhưng Giản Tùy Anh lại xoay mặt sang nơi khác.
Có Bạch Tân Vũ ở đây, hai người đều không thể nói tiếp được.
Bạch Tân Vũ há hốc miệng, trợn mắt nhìn Lý Ngọc rồi đi đến bên cạnh anh cậu ta, "Anh à, chúng mình lên nhà đi."
Giản Tùy Anh gật đầu, bước đến cửa thang máy.
Lý Ngọc dõi theo bóng dáng rõ là đã gầy đi nhiều của hắn, nỗi chua xót trong lòng không thể dùng ngôn từ nào để hình dung nổi.
Bạch Tân Vũ hỏi: "Cậu với anh tôi là quan hệ đó à?"
Lý Ngọc đút nhẫn vào áo, không nói gì.
Bạch Tân Vũ bĩu môi, "Đừng nói chứ vẻ ngoài của cậu đúng là tuýp anh tôi thích thật đấy, nhưng phẩm chất của cậu tệ hại quá, cậu không xứng với anh tôi."
Lý Ngọc ngước gương mặt tái nhợt lên.
Bạch Tân Vũ trừng cậu, "Cậu đừng thấy anh tôi ngang ngược thế chứ chỉ cần săn sóc được cho bất cứ ai trong nhà là thể nào anh ấy cũng sẽ bụng làm dạ chịu ngay. Trước đây tôi từng thấy anh ấy đối xử quá nghiêm với tôi, giờ mới hiểu ra anh ấy chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi. Đến cả Tiểu Lâm và bà mẹ đó của nó, tuy anh tôi hận họ vô cùng, hồi nhỏ cứ nói sau này phải đuổi họ đi, nhưng cậu hãy nhìn xem, anh tôi làm chủ gia đình đã bao nhiêu năm nay mà hai người đó vẫn sống tốt, tốt đến nỗi thằng súc sinh Tiểu Lâm còn cắn ngược lại anh tôi, lương tâm nó bị chó gặm hết rồi."
Bạch Tân Vũ càng nói càng phẫn nộ, Lý Ngọc càng nghe càng xót xa.
Cậu nhìn một Bạch Tân Vũ cứ như hai người khác nhau so với trước đây, nhớ rằng mình từng giễu cợt Giản Tùy Anh ra tay ác quá, hiện giờ mới hiểu được rằng dù Giản Tùy Anh có nổi giận cách mấy thì vẫn suy nghĩ cho đứa em này.
Nhớ đến thuở ban đầu khi cậu và Giản Tùy Anh gặp nhau cho đến cục diện của ngày hôm nay, cậu vẫn luôn nhìn thấy một Giản Tùy Anh bá đạo và vô lại, ngang ngược và ngạo mạn, song lại quên mất rằng người đàn ông ấy đã chở che cho người thân và nặng tình với mình đến thế nào.
Đến tận giờ phút này, Lý Ngọc mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tại sao Giản Tùy Anh phải dùng tư thế độc tài và kiêu căng không ai bì nổi đó để bao bọc cho bao nhiêu họ hàng và vãn bối, có lẽ là bởi vì, tất cả mọi người đều phải dựa vào hắn, nhưng không có lấy một ai để hắn dựa vào.