"Em muốn chuyển đến nhà cũ ở sao?"
Kiều Vân Mặc nhíu mày.
Lúc này người giúp việc bưng một đĩa đồ ăn đến đặt xuống bàn: "Ông chủ, phu nhân, thức ăn đã lên đủ rồi"
Cô ấy còn đang định nói gì đó, Kiều Vân Mặc đã mất kiên nhẫn giơ tay ra ý bảo cô ra ngoài.
Kiều Vân Mặc cả cơm cũng không ăn nữa, đặt đũa xuống nói: "Là vì ở bên này không thoải mái sao? Chỗ nào không tốt em cứ nói anh sẽ bảo bọn họ ....."
"Không phải"
Lăng Yên lạnh lùng ngước mắt lên, ngắt lời anh, "Tôi chỉ là muốn chuyển sang bên đó, không được thì thôi"
Cô quay ra một bên không còn nhìn anh nữa.
"Không phải không được"
Kiều Vân Mặc liền vội vàng đáp lại.
Cho nên là nhân lúc đàn ông vẫn còn đang quan tâm mình hãy đòi hỏi nhiều một chút, nếu không đợi đến lúc anh ta không còn mặn nồng như xưa người thiệt chỉ có bản thân mình.
Lăng Yên đượm lại ánh mắt có chút châm chọc: "Lúc đưa Ôn Như Nam qua đó anh đồng ý vui vẻ, sao đến tôi anh lại một mực từ chối vậy"
Kiều Vân Mặc vì câu nói này trong lòng nửa vui nửa sầu, vui vì cô nhắc đến Ôn Như Nam cho thấy cô đang ghen, cô vẫn quan tâm đến anh, nhưng sầu vì cô vẫn chưa quên chuyện anh đưa Ôn Như Nam đến đó ở, nếu giờ đưa cô qua đó theo ý cô sợ rằng sẽ khiến cô thấy ấm Ức.
"Nhà cũ đã rất lâu rồi anh cũng không qua đó, bên đó cũng không thể thoải mái như em sống ở đây"
Cái rất lâu này vừa đúng ba năm.
Điều anh không nói với cô là ba năm nay anh không những không có đến nhà cũ mà còn tránh mọi cơ hội gặp mặt Ôn Như Nam.
Cho dù vẫn nhớ đến ân tình của người nhà họ Ôn đối với mình nhưng vì có liên quan đến sự cố trước đó của Lăng Yên, anh không dám đảm bảo sẽ không trút giận lên người Ôn Như Nam.
Thời gian đó anh vô cùng hận những người và việc khiến Lăng Yên rời bỏ anh, bao gồm cả bản thân anh.
"Em việc gì phải so đo vì chuyện đó mà chuyển qua đấy"
Anh vẫn cố khuyên cô.
"Việc gì phải so đo?"
Lăng Yên cười lạnh.
Kiều Vân Mặc bị nụ cười của cô làm cho có chút hoang mang: "Mọi thứ ở đây em đã quen thuộc cả rồi, sống ở đây không phải càng tốt hơn sao."
"Kiều Vân Mặc, đến cả chuyện nhỏ như vậy anh đã nói tôi so đo, vậy cha tôi thì sao? Món nợ của cha tôi tính như thế nào? Ôn Như Nam cho cha tôi uống thuốc độc, ép chết ông ấy thì tính như thế nào đây?"
Lăng Yên tức đến mức lồng ngực liên tục phập phồng.
Cô đặt bàn tay lên khuôn mặt tức giận đến đỏ hồng, Kiều Vân Mặc muốn ôm lấy cô, an ủi cô, bàn tay giơ ra dừng lại giữa không trung cuối cùng lại thu về.
Biết cái chết của Lăng Thành Châu có điểm kì lạ, anh đã cho người đi điều tra.
Chỉ là tên Đao Ba trong lời của quản ngục quá xảo quyệt, không để lại bất cứ dấu vết gì, nửa điểm sơ hở anh cũng không tìm được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!