"Chuyện trước đây cô bảo tôi trong ngục đặc biệt để ý đến người tên là Lăng Thành Châu, có người đến điều tra tôi rồi"
Nét mắt Đao Ba không có chút vui vẻ nào, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
Ôn Như Nam ngược lại rất bình tĩnh, sự máu lạnh và ích kỉ của người đàn ông này cô sớm đã lĩnh giáo, cũng rõ nên đối phó như thế nào.
"Là ai? Chẳng lẽ lại là Kiều Vân Mặc?"
Cô nhíu mày hỏi lại.
Ba năm trước người của Kiều Vân Mặc đến điều tra bọn họ điều biết, sau đó quả thực không tra được gì, nhưng cũng khiến Ôn Như Nam chịu một chút khổ ở chỗ Đao Ba.
Lần này? "Không phải!"
Ánh mắt Đao Ba nhíu lại, "Nếu như anh đoán không sai có lẽ là người vợ mới xuất hiện không lâu của hắn ta, cũng là con gái của Lăng Thành Châu"
"Là cô ta!"
Ôn Như Nam lập tức đứng phắt dậy.
Cô ta rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ lần này cô ta trở về là để đối phó với cô? Ôn Như Nam càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng run rẩy.
Cô nghĩ như thế nào, khó chịu ra sao Đao Ba căn bản không quan tâm.
Mùi thuốc trong căn phòng ngày càng nặng, Đao Ba hít một hơi rồi chăm chậm thở ra, lộ ra hàm răng đã xỉn màu, đây là điểm chung của những người đàn ông đã hút thuốc lâu năm.
"Tôi bị cuốn vào trong chuyện này tất cả là vì cô!"
Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Ôn Như Nam cụp mắt, giấu đi sự mỉa mai.
Đối phó với Lăng Thành Châu là ý của cô, nhưng xong việc tài sản của Lăng Thành Châu ở nước ngoài đều vào túi người đàn ông đang đùn đẩy trách nhiệm này.
Đương nhiên, cô không thể lôi lại chuyện cũ nói ở đây.
"Anh Đao Ba, anh đừng dọa em như vậy"
Cô tiếp tục nịnh bợ.
Chỉ trách lúc đầu cô đã cho mình là đúng nghĩ rằng có thế khống chế người đàn ông này trong lòng bàn tay.
Tuy rằng nhiều năm như vậy cô mượn tay Đao Ba làm những chuyện cô không tiện lộ diện làm, nhưng cũng là gián tiếp hại mình, thật chả khác gì uống rượu độc giải khát.
"Anh Đao Ba, anh cho em mượn vài người."
Bên ngoài, một loạt các khuôn mặt với muôn vàn sắc thái đang say mê nhảy múa ở nơi này.
Kiều Vân Mặc vào nhà nhìn thấy Lăng Yên đang ở phòng khách.
Trước mặt là ti vi đang phát sự kiện thể thao, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đó nhưng không hề có chút sắc thái nào.
Rất rõ ràng cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Lăng Yên quả thật trong lòng buồn bực mới mở tỉ vi lên, bên tai ồn ào trong lòng cô mới có thể bình tĩnh một chút.
Bên cạnh đột nhiên thêm một hơi ấm.
"Nghĩ gì vậy?"
Giọng nói trầm ấm bên tai vang lên.
Như vừa từ giấc mộng tỉnh dậy, Lăng Yên quay đầu sang vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt trìu mến của Kiều Vân Mặc.
Khoảnh khắc lúc này khiến cô nhíu mày tránh né.
"Không có gì"
Cô trả lời qua loa muốn đứng dậy về phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!