Phòng họp tập đoàn Kiều Thị.
Khi Lăng Yên xông vào, cuộc họp đang ở thời điểm quan trọng.
"Chủ tịch Kiều, xin lỗi, tôi không ngăn kịp cô chủ"
Thư ký lau mồ hôi rồi nhận lỗi.
Kiều Vân Mặc xua tay: "Mọi người ra ngoài cả đi"
Tất cả mọi người đầu sững sờ một giây, lúc phản ứng lại, họ lập tức rời đi một cách nhanh nhất, thư ký là người ra sau cùng, lúc đi còn quan tâm đến cửa phòng họp.
"Tiểu Yên, sao em lại đến đây?"
Không đợi Kiều Vân Mặc bước qua, Lăng Yên quỳ sụp xuống.
Hai tay cô chắp lại, những giọt nước mắt rơi xuống, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Sóng gió trong thương trường cũng không làm chủ tịch Kiều Thị biến sắc lại bị đánh bại bởi khoảnh khắc cô quỳ xuống.
Anh chạy đến trước mặt cô, giữ lấy vai cô: "Em đứng dậy trước đi, chuyện gì anh cũng đồng ý với em hết"
Anh làm sao có thế nhìn cô khổ sở trước mặt mình như vậy được.
Lăng Yên gầy gò lúc này bỗng phát ra một năng lượng mạnh mẽ, cô dùng lực đẩy tay ra khỏi vai: "Không, anh không đồng ý tôi sẽ không đứng dậy"
Hai hàng nước mắt cô chảy xuống: "Anh hãy tha cho con gái tôi, chỉ cần anh không làm hại nó, chuyện gì tôi đồng ý với anh tất cả"
Ngay lúc dì Mary gọi điện tới, thế giới của cô đã sụp đổ.
Tiểu Văn Văn bị bắt cóc.
Cô không thể tưởng tượng nổi một sinh mạng yếu ớt như vậy, đang bị chịu khổ ngoài tâm kiểm soát của cô.
Cô quỳ lên phía trước, hai tay năm lấy góc quần của người đàn ông, ngước đầu lên nhỏ bé như một hạt bụi: "Con bé còn nhỏ như vậy, nó đã biết cái gì đâu"
Nghĩ đến người làm hại con gái cô, cô chỉ nghĩ đến người đàn ông trước mặt cô.
Tiểu Văn Văn đã đấu tranh thoát khỏi hai lần mưu sát của cha ruột mình, cuối cùng vẫn thoát không nổi nạn này.
Là định mệnh sao? Nếu như một mạng đổi một mạng, vậy có thể mang tội nhân như cô đổi lấy con đường sống cho đứa con vô tội của cô không? Người đàn ông đứng ở đó, người phụ nữ anh yêu thương đang quỳ dưới đất cầu xin anh.
Anh từng nghĩ, chỉ cần anh từ bỏ những nỗi ám ảnh đó thì những cản trở giữa bọn họ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Cho đến bây giờ anh mới biết, những sai lầm đã gây ra nhất định sẽ để lại nỗi đau không thể xóa nhòa.
"Thì ra, trong mắt em tôi cũng chỉ là một kẻ bỉ ổi như vậy"
Anh nhìn chằm chằm vào hư vô, mệt mỏi đến gục ngã.
Tiếng nức nở vang lên rõ rệt trong phòng hội nghị lớn.
"Tiểu Yên, trong lòng em, có phải chỉ có người đàn ông đó?"
Ngay lúc anh hỏi câu hỏi này, anh đã biết rõ mùi vị của sự tuyệt vọng là như thế nào.
Nhưng, suy nghĩ của anh, cảm xúc của anh lúc này không được truyền đến Lăng Yên ở bên đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!