Trái ngược với biểu hiện ngây người của ông Cố, thì Tần Hiểu Nhiên lại rất tức giận.
Mượn tiền?
Sao lại có thể thốt ra những lời này.
Anh ở rể nhà họ Tần chúng tôi cũng đã hai năm, mỗi tháng tôi đều chuyển cho anh mười ngàn tệ tiền tiêu vặt, anh còn ở đây làm tôi mất mặt nữa hay sao?
Trong thoáng chốc, Tần Hiểu Nhiên có ý nghĩ muốn giết một người.
Ông cụ Cố đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu, cậu hãy cho một con số đi”.
Lúc này, trong mắt ông cụ Cố đã mất đi vẻ biết ơn vừa rồi.
Vì Hứa Thanh Tân đã coi ân cứu mạng này như một cuộc giao dịch bằng tiền bạc, điều đó không gì có thể tốt hơn.
Theo lời của ông cụ Cố, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, là cách tốt nhất và tránh để lại rắc rối.
Hứa Thanh Tân giơ ba ngón tay lên, nói: “Nếu ông có thể đáp ứng, tôi hy vọng ông cho mượn ba trăm ngàn tệ”.
Nghe Hứa Thanh Tân nói, trong lòng ông cụ Cố càng an tâm hơn.
Ông còn cho rằng Hứa Thanh Tân sư tử mở miệng lớn thế nào, đều đã chuẩn bị thất thoát một khoản tiền to.
Ai ngờ Hứa Thanh Tân chỉ yêu cầu ba trăm ngàn tệ.
Xem ra sau khi Tần Hạc Khanh lìa thế, nhà họ Tần thực sự đã xuống dốc
Đường đường là con rể nhà họ Tần lại nghèo túng tới mức vì ba trăm ngàn tệ mà phải cúi mình.
Ông cụ Tần nhanh chóng lấy ra một tờ séc và viết chính xác lên vài con số, nói: “Đây là năm trăm ngàn tệ, một lần nữa cảm ơn cậu đã cứu mạng cháu gái tôi! Tiểu Tần vẫn còn bệnh nên ông già này không làm phiền cậu nữa, xin phép”.
Hứa Thanh Tân nhận lấy tấm séc, trên đó quả thực ghi năm trăm ngàn tệ.
“Ài, tôi thực sự chỉ cần ba trăm ngàn tệ thôi”.
Ông cụ Cố cười nói: “Coi như phòng thân đi”.
Nói xong, ông cụ Cố cùng nhóm người ra khỏi phòng bệnh, không cho Hứa Thanh Tân cơ hội nói thêm.
Ông cụ Cố vừa ra khỏi cửa, Hứa Thanh Tân đã cảm nhận được một luồng sát khí phát ra từ phía sau
“Hứa Thanh Tân!”, Tần Hiểu Nhiên như gầm lên.
“Sao vậy bà xã? Anh đã làm sai chỗ nào sao?”, Hứa Thanh Tân cố hết sức dỗ dành Tần Hiểu Nhiên bằng giọng điệu ngọt ngào.
Tần Hiểu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hỏi anh, vì sao anh lại lấy tiền của nhà họ Cố”.
Hứa Thanh Tân liền vội vã giải thích: “Bà xã, là anh nghĩ như vậy, mượn ba trăm ngàn tệ, anh…”
Nhưng không chờ Hứa Thanh Tân nói xong, Tần Hiểu Nhiên đã ngắt lời anh một cách thô lỗ.
“Anh cái gì mà anh? Quá đủ rồi! Tôi thấy anh chính là một kẻ vô dụng, bất tài, đồ bỏ đi!”
“Có thể làm quen với nhà họ Cố là một cơ hội lớn! Vậy là lại bị anh từ bỏ chỉ vì một khoản tiền nhỏ như vậy”.
“Dù mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, nhưng chung quy vẫn là vợ chồng, anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho tôi chứ”.
“Địa vị của tôi ở nhà họ Tần thế nào thì anh cũng biết rồi, nếu có thể kết giao với nhà họ Cố, sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều. Nhưng anh đã từ chối mà không hề nghĩ đến điều đó, thậm chí còn không thương lượng trước với tôi”.
“Đây gọi cách anh yêu tôi sao? Trước kia anh không có cơ hội giúp đỡ cho tôi cũng thôi đi, bây giờ cơ hội đã ở trong tầm tay, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho tôi!”
Tần Hiểu Nhiên càng nói nước mắt càng rơi.
Hứa Thanh Tân thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô rồi nói: “Anh xin lỗi, là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, để em chịu thiệt thòi rồi”.
Tần Hiểu Nhiên giật mạnh chiếc khăn giấy lên lau mũi, nói: “Xin lỗi? Từ lúc kết hôn tới bây giờ, anh xin lỗi tôi biết bao nhiêu lần rồi! Xin lỗi thì có tác dụng gì? Lời xin lỗi của anh có cho tôi thêm cơ hội để ngồi ăn cơm chung với ông cụ Cố không?”
Hứa Thanh Tân nói: “Nếu em muốn ăn cơm với ông ấy, hiện tại anh sẽ đi nói chuyện với ông ấy, dù sao ông ấy cũng phải nể mặt anh đôi chút!”
Tần Hiểu Nhiên gần như phát điên, cô mất kiên nhẫn nói: “Anh đừng có ngây thơ như vậy nữa được không? Lúc anh mở miệng ra đòi tiền ông ấy đã tự tay chặt đứt mối quan hệ này rồi”.
Hứa Thanh Tân cau mày nói: “Tiền này là anh mượn, anh sẽ trả lại ông ấy, hơn nữa sẽ trả cả gốc lẫn lãi”.
Hứa Thanh Tân tin tưởng, với năng lực hiện tại của bản thân, nếu có thêm chút thời gian, kiếm tiền là việc không thành vấn đề.
Tần Hiểu Nhiên mỉa mai nói: “Hừ, kiếm tiền? Anh mạnh miệng. Tập đoàn Cố thị lại thiếu chút tiền này của anh sao?”
Hứa Thanh Tân nghiêm túc nói: “Anh biết ông ấy có tiền, nhưng ông ấy cho anh mượn tiền, anh đương nhiên cũng có thể trả lãi cho ông ấy, không thể đánh mất niềm tin của những người tốt bụng được”.
Tần Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, cô phát hiện mình không thể tiếp tục trao đổi với Hứa Thanh Tân về vấn đề này nữa.
“Hứa Thanh Tân, tôi hỏi anh, anh cần ba trăm ngàn tệ này để làm gì?”
Nghe câu hỏi của Tần Hiểu Nhiên, ánh mắt Hứa Thanh Tân có chút mờ mịt.
“Anh biết, lần này em kiên quyết muốn ly hôn với anh, nên anh muốn trước khi ly hôn, trả lại số tiền ba trăm ngàn tệ trước đây anh nợ cho em!”
Không lâu sau khi hai người kết hôn, mẹ của Hứa Thanh Tân bị bệnh cần ba trăm ngàn để chi trả viện phí, vào thời điểm quan trọng, Tần Hiểu Nhiên đã đưa tiền cho anh.
Mặc dù Hứa Thanh Tân vào ở rể, nhưng Hứa Thanh Tân tuyệt không muốn lấy tiền của Tần Hiểu Nhiên.
Nếu không phải vì bản thân đã yêu sâu sắc Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân sẽ không chọn con đường đi ở rể.
Tần Hiểu Nhiên nghe vậy, giận dữ nói: “Hứa Thanh Tân anh có bị điên không vậy? Là tôi tình nguyện dùng số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ anh. Bất luận nói thế nào, bác ấy cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, ai cần anh trả tiền”.
Hứa Thanh Tân lắc đầu: “Em có thể không cần, nhưng anh không thể không trả. Đây là nguyên tắc làm người của anh”.
Tần Hiểu Nhiên dường như vừa nghe được một chuyện cười, nói một cách mỉa mai: “Nguyên tắc? Haha, người như anh mà cũng có nguyên tắc? Sao không trả lại mười ngàn tệ mà tôi đưa cho anh mỗi tháng? Số tiền đó cộng lại cũng gần ba trăm ngàn tệ đấy”.
Hứa Thanh Tân nhẹ nhàng nói: “Đối với em, anh chưa từng lừa dối. Vì em muốn biết nên anh sẽ không giấu em. Mười ngàn tệ mỗi tháng em cho anh, anh không xài một đồng nào”.
Tần Hiểu Nhiên lạnh lùng nói: “Anh có ý gì? Ban đầu rõ ràng mỗi tháng tôi đều sẽ đưa tiền cho anh cơ mà!”
Hứa Thanh Tân gật đầu đáp: “Không sai, tiền đã đưa cho anh rồi. Nhưng có điều em không biết, mỗi tháng khi em vừa đưa tiền cho anh, mẹ của em sẽ tới cầm đi không chừa lại một đồng! Thậm chí, toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong hai năm qua đều mua bằng tiền do anh kiếm được từ công việc bốc vác ở bến tàu”.
Tần Hiểu Nhiên khẽ cau mày: “Cái gì? Những gì anh nói đều là thật sao! Nhưng mà, mỗi ngày anh đều ở nhà, lấy đâu ra thời gian đi bốc vác?”
Hứa Thanh Tân bình tĩnh trả lời: “Em có biết sông Giang Đông lúc ba giờ trông như thế nào không? Anh biết, một năm bốn mùa anh đều biết. Mỗi buổi sáng, anh đều thức dậy lúc ba giờ!”
Tần Hiểu Nhiên hít một hơi: “Anh… anh nói là, mỗi ngày anh nói là ra ngoài tập thể dục buổi sáng, thực chất là đi làm công việc bốc vác sao?”
Hứa Thanh Tân cười nói: “Đến bến tàu lúc ba rưỡi, làm việc đến năm rưỡi, tiền công khoảng 150 tệ, về cơ bản có thể duy trì mức tiêu dùng của gia đình trong một ngày”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!