Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia - Sách Thiệu

Sách Thiệu về nhà lăn qua lăn lại một vòng, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, sau khi ăn bữa lớn quản gia đặc biệt chuẩn bị cho y, rất vui vẻ trở về quán bar.

Trước khi mở cửa, Sách Thiệu cố ý kéo hai bảo vệ tới, dạy dỗ một phen, hơn nữa dặn dò buổi tối Sách đại thiếu phiền phức đến cực điểm muốn dẫn người bảo bối vạn phần của anh ta đến quán bar, hôm nay khách trong quán, nhất định phải chú ý.

Bởi vì phải gặp chị dâu mới, Sách Thiệu cực kỳ chú ý trang phục của mình, y và Sách Trí hai người nương tựa lẫn nhau nhiều năm, dù sao trong nhà có dấu hiệu thêm người, y cũng từ trong đáy lòng vui vẻ cho Sách Trí.

Một mình y lẻ loi suốt đời như vậy đủ rồi, y hi vọng Sách Trí, không cần như thế giống y.

Sách Thiệu không biết từ đâu lục ra một cái áo len màu trắng, khoác lên một cái quần jean màu sáng, trên chân cũng đổi một đôi giày vải, tựa vào bên quầy bar hướng về phía Donald mỉm cười bộ dạng giống như một học sinh trung học đơn thuần vô tri, Donald lặng lẽ nhìn y, hận không thể đâm mù đôi mắt dùng để cảnh cáo bản thân, tất cả chuyện này đều là biểu hiện giả dối, Sói xám phủ thêm da dê cũng không thể biến thành cừu vui vẻ.

Bởi vì Sách Thiệu đặc biệt dặn dò, khách trong quán hôm nay ít hơn, phần lớn đều là lặng lẽ uống rượu hoặc là ở ghế dài hoặc trong gian riêng tán tỉnh, trong sàn nhảy ngay cả một bóng người cũng không có.

Lúc Sách Trí bước vào nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng vừa lòng, nghiêng đầu cười cười với người bên cạnh, “Em xem thật ra quán bar cũng có thể thực yên tĩnh.”

Sách Thiệu rút rút khóe miệng, nhìn nụ cười có thể xem là dịu dàng bên môi Sách Trí, nghĩ thầm, ông đây sống gần ba mươi năm, cũng chưa từng thấy Sách Trí cười như vậy với mình. Sau đó nghiêng đầu, nhìn người bị Sách Trí ôm hờ trong ngực.

Tóc đen như mực, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đôi mắt long lanh, kính mắt treo trên sống mũi cả người có vẻ nhã nhặn, sắc mặt hơi ửng đỏ nhìn Sách Thiệu, chắc là đang nhớ lại một màn hồi sáng kia.

Sách Thiệu cong khóe môi, “Chào chị dâu.”

Sách Trí nghiêng nghiêng đầu, ghé vào bên tai chàng trai khe khẽ mở miệng, “Đây là Sách Thiệu, là đứa em không có tiền đồ của anh.”

Chàng trai gật gật đầu, vươn một bàn tay, “Xin chào, tôi tên Diệp Thần.”

Sách Thiệu lễ độ bắt tay Diệp Thần, dẫn hai người đến ghế dài tận cùng bên trong, “Muốn uống gì? Kêu Donald pha cho hai anh.”

Diệp Thần cúi thấp đầu, dường như là đang suy nghĩ, Sách Trí bên cạnh trực tiếp mở miệng, “Coca.” Diệp Thần ngẩng đầu trừng Sách Trí, Sách Trí cười mở miệng, “Đã nói cai thuốc kiêng rượu.”

“Em nói chính anh.” Diệp Thần liếc Sách Trí một cái, “Anh tưởng anh lén hút thuốc em không biết. Anh cứ việc hút đi, chờ hút đến phổi cũng thành đen anh sẽ vẹn toàn, dù sao anh có một trái tim đen, thêm một cặp phổi đen cũng chẳng sao.”

Tay vói lấy thuốc của Sách Thiệu lặng lẽ thu về, trong lòng âm thầm nghĩ, người nhìn nhã nhặn, chưa chắc sẽ dễ ăn hiếp, người này có thể trừng trị Đại Ma Vương Sách Trí ngoan ngoãn, Sách Thiệu y vẫn không nên trêu chọc anh ta.

Sách Trí giơ tay lên, “Được rồi, em muốn uống gì thì uống đó, dù sao buổi tối về vừa lúc phải bù chuyện bị thằng nhóc đáng ghét này cắt ngang, em uống nhiều quá thì dễ dàng hơn!”

Sắc mặt Diệp Thần lại từ từ đỏ lên, cậu giương mắt nhìn nhìn Sách Thiệu, cuối cùng nói: “Coca.”

Sách Thiệu vừa lòng gật gật đầu, nhấc chân đi sang quầy bar, mới vừa bước ra một bước, đột nhiên quay đầu lại, “Cola sát tinh (diệt t*ng trùng), anh hai của em uống nhiều chút quả thật có ích lợi.” Sau đó không đợi hai người phản ứng, đã lủi đến quần bar.

Đưa qua coca, Sách Thiệu tự giác rời khỏi nơi đó ngay, không làm bóng đèn. Y tựa bên quầy bar, xa xa nhìn Sách Trí, bên môi anh ấy dính nụ cười, ánh mắt nhìn chàng trai bên cạnh hết sức dịu dàng, thậm chí mang theo cưng chiều.

Cuối cùng có một người xuất hiện, làm cho Sách Trí không gì làm không được, coi thường tính mạng trở nên dịu dàng giống như lúc này, Sách Thiệu từ trong đáy lòng cảm thấy thỏa mãn. Nếu như nói, đời này của y còn có người nào để y lưu tâm, vậy ngoài Sách Trí, tuyệt đối không có người thứ hai.

Người đàn ông này đã dùng tính mạng mình ghép nên cuộc sống bây giờ của hai anh em, người đàn ông này từ nhỏ đã che chở phía trước y, làm cho Sách Thiệu không cha không mẹ tuyệt đối cũng sẽ không chịu bất cứ uất ức nào, người đàn ông này và y máu mủ tình thâm, mặc dù ngày thường châm chọc khiêu khích y, nhưng chưa hề thiếu quan tâm, rốt cục có một người có thể làm cho anh ấy nhớ nhung, có thể cho anh ấy hạnh phúc.

Sách Thiệu tựa vào ghế, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, chờ y lấy lại tinh thần, bên cạnh không biết khi nào đã thêm một người, Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn anh, “Anh đến đây lúc nào?”

An Đức nhận lấy rượu Donald đưa tới uống một ngụm, “Lúc em suy nghĩ nhân sinh.”

Tầm mắt Sách Thiệu dạo một vòng trong quán rượu, “Anh vẫn rất rảnh rang?”

“Xem như thế đi.” An Đức chứa ý cười, “Con người tôi khá biết kết hợp làm việc nghỉ ngơi.”

Sách Thiệu cúi đầu nghĩ một hồi, “Anh đã rảnh như vậy, cùng tôi đi ra ngoài giải sầu được chứ. Nếu không bằng lòng có thể từ chối, đây không tính là nghĩa vụ của bạn giường.”

“Cực kỳ tự nguyện.” An Đức nhìn Sách Thiệu, cảm thấy người trước mặt với anh mà nói, dường như là một hấp dẫn cực lớn, một cái nhíu mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân của y, đều hấp dẫn anh, lôi kéo anh, đi tới một phạm vi không biết. Nhưng anh một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy một cảm giác mới lạ, chưa từng có.

Hai người một trước một sau ra cửa, Sách Thiệu ở phía trước xoay người, dứt khoát dừng lại trước một chiếc Hummer rất là phong cách, tài xế trong xe nhảy xuống, cung kính mở miệng, “Nhị thiếu.”

Sách Thiệu gật gật đầu, “Đưa tôi chìa khóa a, tôi đi hóng mát. Sách Trí đang ở bên trong nhị oai(làm hay nói một vài chuyện thân mật giữa người yêu với nhau), tạm thời sẽ không ra ngoài.”

Tài xế do dự một chút, đưa chìa khóa cho Sách Thiệu. Sách Thiệu kéo mở cửa, lên xe, ghé vào cửa sổ xe nhìn thoáng qua An Đức còn đứng ở ven đường, “Lên xe.”

An Đức cười cười, đang muốn lên xe, tài xế bên cạnh đột nhiên lén lút kéo anh một cái, thừa dịp Sách Thiệu không chú ý thấp giọng nói: “Vị tiên sinh này, tôi tốt bụng nhắc nhở ngài, nhị thiếu không có bằng lái.”

An Đức nghiêng đầu hơi không tin, Sách Thiệu bấm còi, ngậm thuốc bên môi nhìn An Đức, “Anh rốt cuộc lên xe không?”

An Đức mở cửa, lên xe, không nhìn hiểu vẻ mặt tiếc nuối của tài xế phía sau.

An Đức nhìn động tác của Sách Thiệu, vẫn khá thành thạo, cũng từ từ an tâm, thuận miệng hỏi: “Em định đi đâu?”

Sách Thiệu thờ ơ trả lời: “Dẫn anh đi đâu thì anh đi đó, anh một người sống lớn như vậy, còn sợ tôi bán anh?”

“Được, vậy hôm nay tôi liều mình bồi quân tử.” An Đức lại sít chặt dây an toàn, dựa sát ghế ngồi vương vấn mùi thuốc lá trên người Sách Thiệu, không tự chủ nhắm mắt lại.

Sách Thiệu mở cửa sổ hai bên, gió đêm thu gào thổi vào, giai điệu Sách Thiệu ngâm nga trong miệng mơ mơ hồ hồ truyền vào tai, trên đường cao tốc ban đêm xe rất ít, lại làm cho An Đức cảm thấy có chút an nhàn. Anh tùy ý thò đầu nhìn ngoài xe, đột nhiên cả kinh, nhíu mày, “chiếc xe phía sau kia hình như luôn đi theo chúng ta.”

Sách Thiệu nhìn vào kính chiếu hậu, quả nhiên thấy một chiếc xe theo thật sát phía sau, y cắn chặt môi, giẫm mạnh chân ga, xe nhanh chóng lao về phía trước, xe phía sau dường như từ từ kéo xa khoảng cách.

Sách Thiệu huýt sáo, “Đấu với tao!”

An Đức giương môi nhìn dáng vẻ đắc ý của y, đột nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một chiếc xe đối diện chạy tới, đèn xe sáng chói hai người có chút mở mắt không ra, Sách Thiệu chính là theo bản năng giẫm phanh, sau đó đánh tay lái sang một bên. Ô tô cuối cùng đụng lan can ven đường ngừng lại, Sách Thiệu bởi vì quán tính quá lớn dập đầu trên tay lái, bụng bị dây an toàn thắt chặt đến đau. Bởi vì xe nghiêng về một phía đụng vào Sách Thiệu, cho nên An Đức chỉ là bị lắc mạnh một cái, không có gì đáng ngại.

An Đức mở dây an toàn trên người mình, thò đầu nhìn Sách Thiệu, “Em có sao không?”

Cái trán non mịn của Sách Thiệu trực tiếp bị đập chảy máu, máu tươi chảy dọc theo trán xuống mặt, một bàn tay Sách Thiệu ấn bụng, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn đều rút lại. An Đức cảm thấy run lên, vội vàng giúp y mở dây an toàn. Sách Thiệu đưa tay lau mặt một cái, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên dừng lại. Sau hai tiếng phanh xe, hai chiếc xe ở Hummer ngừng lại bên cạnh, một đám người từ trong xe đi xuống, một trái một phải chặn cửa xe. Sau đó dùng lực thô bạo kéo mở cửa xe bên này của Sách Thiệu.

Sách Thiệu ngẩng đầu lên híp mắt nhìn người tới, cầm đầu cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhuốm máu của Sách Thiệu, “Tôi nói Sách đại thiếu sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy, hóa ra là nhị thiếu a, chậc chậc, làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp a.” Nói xong vươn tay sờ sờ vết thương trên mặt Sách Thiệu.

Sách Thiệu đưa tay kéo tay gã ra, “Tôi tưởng là ai, té ra là Vu Thắng Vu Nhị gia, đêm hôm khuya khoắc, đây là ý gì? Tìm tôi đua xe sao?”

Vu Thắng hừ lạnh một tiếng, “Sách đại thiếu chiếm địa bàn của tôi, phá hủy buôn bán của tôi, mấy huynh đệ hiện tại đi theo ta đều không có gì để ăn, vốn muốn tìm đại thiếu nói chuyện, nếu nhị thiếu cũng rất thuận tiện, trực tiếp kêu đại thiếu giao địa bàn cho tôi, thuận tiện bồi thường mấy trăm vạn cho mấy huynh đệ tiêu xài nữa, chuyện này đã có thể giải quyết.”

“A.” Sách Thiệu cười khẽ, hơi hơi nhướng mày, “Vu Nhị gia là muốn bắt cóc sao?”

“Xem ra nhị thiếu hiểu rõ tình trạng hiện tại rồi, như vậy tốt lắm. Vậy tốt nhất vẫn là phối hợp một chút, còn có thể kêu người hỗ trợ băng bó vết thương của ngài một chút, phá tướng cũng sẽ không tốt.” Vu Thắng lui về phía sau một bước, “Xuống đây đi.”

Sách Thiệu miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, “Tôi muốn nói, tôi không muốn đây?”

“Vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.” Vu Thắng vừa khoát tay, lập tức có nòng súng đen kìn kịt nhắm ngay hai người, Sách Thiệu cười khẽ một cái, “Sách Trí thật đúng là tìm cho mình một cái phiền phức lớn.” Y dùng cánh tay chống đỡ một chút, vừa mới chuẩn bị xuống xe, đã cảm giác bụng kịch liệt, cả người lại dựa trở về, đè bụng, sắc mặt hết sức khó coi.

Vu Thắng lấy súng để lên đầu Sách Thiệu, “Nhị thiếu, cũng đừng suy nghĩ giở trò gì với tôi .”

An Đức vẫn lặng im cau mày nhìn vẻ mặt của Sách Thiệu, vươn tay qua, “Em không sao chứ?”
Nhấn Mở Bình Luận