“Chị hai ơi, tớ phục cậu rồi, mấy chuyện như vậy mà cũng không thèm ngại ngần gì cả.” Tô Vũ Khởi không biết nói gì hơn, thôi thì cũng phù hợp với hình tượng dũng cảm xưa nay của Lý Hinh vậy. Nếu một ngày kia cô ấy đột nhiên trở nên rụt rè xấu hổ thì chắc có khi cô sẽ không nhận ra cô bạn này nữa.
“À mà cái cô nhà cậu chưa từng với phụ nữ bao giờ đúng không!? Hay để tớ chỉ dẫn giùm cho? Dù sao đàn ông và phụ nữ cũng không giống nhau mà.”
Tô Vũ Khởi nghe xong câu này suýt nữa mắc nghẹn, đỏ mặt bịt miệng Lý Hinh lại, sợ cô ấy lại nói thêm mấy lời trời ơi đất hỡi nào nữa: “Được rồi được rồi, tớ biết cậu kiến thức sâu rộng, từng trải phong phú hơn tớ nhiều lắm nhưng mà đừng nói mấy chuyện này nữa được không?”
Lý Hinh vẫn hừng hực khí thế, kéo tay cô xuống: “Ý cậu là tớ không biết phụ nữ với phụ nữ yêu nhau ra sao chứ gì. Hừ, mặc dù tớ không thích phụ nữ nhưng ngày xưa cũng được xem là hủ nữ đó nha, mấy anh gay trai đẹp làm ăn thế nào tớ còn lạ lẫm gì, nếu không thì làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện cậu yêu phụ nữ cho được?”
“Vẫn còn làm việc à, chưa tan ca sao?”
Sau lưng đột nhiên phát ra một giọng nói trầm thấp, doạ cho hai người mất cả hồn vía, ra là bảo vệ của toà nhà.
“À, sắp xong rồi, anh đi kiểm tra sao? Khổ thân!”
“Ha ha, không có gì đâu, vì văn phòng du lịch mọi khi đều đóng cửa sớm nhưng hôm nay thấy vẫn còn sáng đèn nên tôi tưởng có trộm. Hai cô thu xếp về sớm đi, để muộn không an toàn.”
“Ok, cám ơn anh!”
Bảo vệ vừa đi khỏi, Tô Vũ Khởi trừng mắt nhìn Lý Hinh: “Đã bảo cậu đừng nói bậy rồi, không chừng người ta nghe được đó.”
“Tớ nghĩ anh ta không nghe thấy gì đâu, nếu không sao có thể thản nhiên như vậy. Hoặc có khi anh ta nghe được nhưng anh ấy cũng là gay!”
Tô Vũ Khởi dở khóc dở cười, kéo cô đi ra ngoài, “Không nói chuyện vớ vẩn với cậu nữa, đi nhanh lên, tớ sắp chết đói đến nơi rồi!”
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, một cơn gió lạnh đột ngột thổi đến làm run cầm cập, Lý Hinh kéo cánh tay Tô Vũ Khởi che lên đầu, “Lạnh quá!”
“Tại cậu về muộn quá, nếu trễ nữa sẽ càng lạnh hơn.”
Lý Hinh lắc đầu thở dài, “Trời mới sang thu đã lạnh thế này, nếu đến mùa đông biết sống sao?”
“Thôi đừng càu nhàu nữa, chúng ta đi thôi, cậu muốn ăn gì?”
“Tớ muốn ăn cái gì cay bỏng lưỡi, cậu đi với tớ.”
“Buổi tối còn ăn cay không sợ bốc hoả à?”
“Bốc hoả cũng ăn, khổ ai cũng được nhưng không thể làm khổ miệng mình, đi thôi!”
Lý Hinh kéo Tô Vũ Khởi đi dọc theo phố, đến một quán ăn trông có vẻ rất sạch sẽ, tràn đầy phấn khởi gọi hai phần ăn.
Tô Vũ Khởi thường không ăn được các món cay thế này, tuy ngon nhưng lại quá mức chịu đựng của cô. Nhưng vì Lý Hinh muốn ăn, cô chỉ có thể hứng gió chịu sào.
“Vũ Khởi, cậu lại nước mắt nước mũi tèm lem rồi.” Lý Hinh nhìn cô nước mắt lưng tròng chóp mũi đỏ bừng không nhịn được cười bảo: “Tớ thích kiểu ngốc nghếch này của cậu nhất, rõ ràng ăn không được còn muốn thể hiện.”
“Cậu đang khen hay là dìm tớ vậy? Không phải tại cậu muốn ăn sao? Nếu là người khác còn lâu tớ mới tự làm khổ mình.”
“Cũng không hẳn, cậu chính là kiểu người như vậy đấy, luôn chiều theo ý người khác đổi lại làm cho bản thân không thoải mái, nói chung người giống như cậu không nhiều.” Lý Hinh rút một tờ giấy ăn đưa cho cô, cười hì hì xem như là động viên nói: “Cậu nên ghi nhớ một điều, không cần phải quá tốt với người khác, không phải ai cũng hiểu cậu đâu.”
“Tớ biết mà, nói gì tớ cũng trải đời mấy năm rồi, cậu tưởng tớ mới ra trường à?”
“Haha, trải đời là một chuyện, tính cách suy nghĩ lại là một chuyện khác. Có điều trải qua nhiều khó khăn cậu vẫn không đi đi theo chiều hướng xấu, tớ rất mừng.” Lý Hinh khuấy khuấy nước canh nóng hổi trong bát, cất tiếng: “Cậu biết không, gần đây tớ có nói chuyện với Văn Trân.”
Đôi đũa trong tay Tô Vũ Khởi ngừng lại, cô ngẩng đầu lên: “Cậu ấy thế nào?”
“Không có gì, vẫn sống tốt, con lớn rồi, mỗi ngày đều phải dậy thật sớm, vội vội vàng vàng, cậu không cần lo lắng.” Lý Hinh thấy cô không có hành động gì quá khích, cũng yên lòng: “Cậu ấy hỏi cậu cuộc sống thế nào, có tốt không, tớ bảo cậu sống ở đây rất tốt, không cần lo lắng.”
“Thế sao, vậy thì tốt.”
Bâng khuâng chưa đến đã lâu đã nhẹ nhàng bay mất, nếu trước kia nghe thấy những chuyện tương tự thế này, có lẽ cô rất khó vượt qua. Nhưng bây giờ, cô đã có thể vì hạnh phúc của cô ấy mà mừng vui.
Mỗi người đều phải đi trêи con đường mình đã chọn, tình yêu giữa các cô, lẽ đã định sẽ không có cách nào giữ được kết thúc trọn vẹn. Bây giờ Văn Trân đã có gia đình hạnh phúc của riêng mình, cô cũng bắt đầu lại từ đầu, người người đều vui, không gì không tốt.
Chỉ cần Cố Hàn Yên vẫn ở bên cạnh cô, cô sẽ không bao giờ rời xa.
Lý Hinh không nói gì thêm nữa, kỳ thực người kia dù đã kết hôn có con nhưng tình cảm vẫn đặt trêи người Tô Vũ Khởi, nếu không phải vậy thì làm sao Tô Vũ Khởi đi nơi nào cô ấy cũng biết cũng quan tâm. Nhưng những điều này không thể nói cho Tô Vũ Khởi biết, cô đang trải qua thời kỳ hạnh phúc, không cần phải lo lắng quá nhiều điều. Nếu để Tô Vũ Khởi biết, chiếu theo tính cách dễ mềm lòng của cô, kiểu gì cũng áy náy xoắn xuýt một trận.
“Cậu biết không, lắm lúc tớ nghĩ giữa người và người thật sự có cái gọi là duyên phận, vết thương có sâu đến đâu rồi cũng sẽ lành. Cậu có biết vì sao chúng ta không gục ngã không, bởi vì chúng ta sẽ được nhận lại. Nhận một người xa lạ bước vào cuộc sống của mình, rồi từ lạ thành quen, cứ thế yêu nhau.”
“Cậu nói đến Cố Hàn Yên à?” Lý Hinh tinh ý, nở nụ cười: “Nói đến chuyện này cậu cần phải cám ơn tớ đấy, nếu không có tớ xếp lịch cho cậu dẫn đoàn, hai người cũng không biết nhau. Tớ cũng được xem như bà mai, đúng không?”
“Haha, cậu nói chí phải, đúng là rất khéo.” Tô Vũ Khởi cười: “Cậu muốn tớ cám ơn thế nào?”
“Ngốc ạ, cứ làm như tớ bắt cậu trả ơn thật ấy, quen biết bao nhiêu năm rồi. Hôm nào đó cậu dắt cô ấy đến, chúng ta làm một buổi họp mặt, cũng để tớ xem xem người ấy có xứng đáng để cậu rơi nước mắt hay không. Tớ không muốn cậu nhận lầm người rồi đau buồn khóc lóc lần nữa.”
“Chuyện này tớ không tự quyết được, tớ sẽ hỏi cô ấy xem sao, nhưng chắc có khi cô ấy sẽ ngại.” Tô Vũ Khởi vuốt mái tóc rối, trêи môi hiện lên nụ cười ngọt ngào: “Cô ấy đôi khi hay thẹn thùng lắm.”
“Ái chà, người có tình yêu có khác, nhìn cậu thật hạnh phúc. Cười thêm cái nữa là miệng rộng đến mang tai luôn!” Lý Hinh trêu chọc: “Lo ăn đi, ăn xong còn về nữa, để khuya thì chết rét.”
Lúc Cố Hàn Yên về nhà đã gần mười giờ tối, việc đầu tiên là tắm nước nóng để toàn bộ mùi thức ăn trêи người bay mất mới thấy thoải mái.
Vừa tắm xong điện thoại đột nhiên reo lên, Cố Hàn Yên đoán là Tô Vũ Khởi, lập tức bắt máy.
“Alo?”
“Hàn Yên, em đây.”
“Ừ, chị biết là em!” Cố Hàn Yên cong cong khoé miệng, đi vào phòng ngủ rồi nằm ngả lên giường, dịu dàng hỏi: “Em ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi, hôm nay Lý Hinh tăng ca nên em với cậu ấy cũng ăn tăng hai. Chị về nhà chưa? Đồng nghiệp của chị có giận chuyện lần trước không?”
“Chị về nhà rồi. Không có gì đâu, anh ấy dễ tính lắm.” Cố Hàn Yên với lấy cái gối bên cạnh ôm vào người, dường như trêи gối vẫn còn thoang thoảng mùi tóc của Tô Vũ Khởi. Mới chỉ cùng cô ấy ngủ hai đêm, mình đã bắt đầu không quen được một mình.
“Hàn Yên.”
“Sao?”
“Em nhớ chị….”
“Hihi, nhớ thật không?”
“Thật chứ. Chị, chị có nhớ em không?”
“Có, toàn nghĩ đến em. Lúc làm việc cũng không ngừng nhớ về em.” Cố Hàn Yên xoay người, nằm úp xuống giường rồi đong đưa hai chân: “Em nói làm sao bây giờ?”
Tô Vũ Khởi bất đắc dĩ: “Em cũng nhớ chị lắm, không biết làm sao bây giờ.”
Cố Hàn Yên chớp chớp mắt, đúng rồi nhỉ, Tô Vũ Khởi đang ở một mình, mình cũng một mình, nói cô ấy chuyển đến đây thì không phải ngày nào cũng được gặp nhau sao?
Đúng, phải để cô ấy biến thành cô chủ thứ hai của nhà mình!
Mùa thu lá vàng bay ngập trời, nhờ có tình cảm ngọt ngào ấp ủ, từng chiếc lá non xanh biếc bắt đầu chớm mọc trêи cây, giống như những vệt nắng đầu tiên sau mây mù.
Tô Vũ Khởi chuyển đến nhà Cố Hàn Yên, tình cảm hai người vững vàng vượt qua tháng chín rồi mười. Tô Vũ Khởi cũng từng dắt Cố Hàn Yên đến gặp Lý Hinh, ba người tán gẫu rất hợp ý nhau. Cuối cùng Lý Hinh đã có thể yên tâm giao Tô Vũ Khởi cho Cố Hàn Yên. Có điều có một việc so sánh với quá trình lại diễn ra hết sức chậm chạp, hoặc cũng có thể nói là trì trệ không tiến. Nói đến mâu thuẫn, e rằng không ai trêи đời này có thể so được với Cố Hàn Yên.
Mỗi ngày hai người đều ngủ chung một giường, đương nhiên Cố Hàn Yên không thể tránh khỏi việc táy máy chân tay với Tô Vũ Khởi, ôm cũng đã ôm hôn cũng đã hôn, không lần nào không trêu Tô Vũ Khởi đến mặt đỏ tim đập. Khổ nỗi cứ đến thời khắc quyết định cô đều dừng lại, một mặt cô muốn thắm thiết với Tô Vũ Khởi, một mặt lại sợ làm Tô Vũ Khởi không thoải mái. Cơ bản cô không nắm chắc hai người phụ nữ có thể làm gì với nhau, cho dù bản thân đối với Tô Vũ Khởi có ɖu͙ƈ vọng sở hữu nhưng không dám nói ra, cố hết sức đè nén mọi khao khát bản năng sâu kín trong lòng.
Cố Hàn Yên khó chịu, đương nhiên Tô Vũ Khởi cũng không tốt hơn tí nào. Cô không phải thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, ngây thơ cái gì cũng không biết, thử hỏi làm sao có thể chịu đựng Cố Hàn Yên năm lần bảy lượt dừng chân. Về lâu về dài cô bắt đầu suy nghĩ phải chăng Cố Hàn Yên từ chối thân thể của mình, vô cùng khổ sở. Muốn hỏi xem cô ấy có phải không có cảm giác với mình không, nhưng thật khó để mở miệng.
Hai kẻ ngốc xít cứ thể trải qua nửa tháng ròng, mãi đến khi siêu ngốc Cố Hàn Yên được thông suốt mới thay đổi, việc này đều là nhờ công của Kiều Hi.
Ngày đó bạn của Trương Mạn là Kiều Hi có tác phẩm tham dự triển lãm nhϊế͙p͙ ảnh quốc tế ở trung tâm mỹ thuật, mời hai người đến tham quan. Cố Hàn Yên cảm thấy mới mẻ liền đồng ý rồi dắt theo Tô Vũ Khởi đến tham dự.
Bên trong triển lãm có rất đông người, tác phẩm tham gia có cả trong và ngoài nước, quy mô không nhỏ. Rất nhiều người mang theo máy ảnh để ghi lại những tác phẩm độc đáo được treo trêи tường.
“Nhìn này, thật là sáng tạo, ý nghĩa nữa. Nhìn chú thích tôi mới hiểu đó.”
Cố Hàn Yên nắm tay Tô Vũ Khởi đi theo dòng người, Trương Mạn vừa vào không biết đã chạy đi đâu mất, hai người đành tự mình đi dạo: “Đây mới chính là nhϊế͙p͙ ảnh, cần có linh hồn bên trong, em chưa từng hình dung có tác phẩm đẹp vậy đó.”
“Chính xác, tuyệt thật, tác phẩm của Kiều Hi cũng rất tuyệt. Chị không ngờ cô ấy giỏi thế, nói chung mấy người làm nghệ thuật tư duy đều rất đặc biệt.”
“A, tấm hình này thật đặc biệt.”
Cố Hàn Yên lay lay Tô Vũ Khởi, ngón tay chỉ về phía cửa bên tay phải cô, trêи trụ đá chỉ treo duy nhất một bức ảnh hướng ra ngoài, được bày theo diện rộng. Tác phẩm có tên “Chờ đợi.”, chỉ đơn độc một tấm, không giống những nơi khác đều bày thành nhóm. Tô Vũ Khởi nhìn theo hướng tay chỉ, chỉ thấy trêи con phố trắng đen là từng cánh hoa và vài chiếc ô rải rác, ở cuối đường có một bóng lưng kéo dài trêи mặt đất, sắc điệu thiên về lạnh lùng, vừa cô độc lại vừa tịch liêu. Nơi nào đó trong lòng đột nhiên nhói lên, khoảnh khắc đó, Tô Vũ Khởi bị bức ảnh làm cảm động.
“Sao lại gọi là chờ đợi nhỉ?” Cố Hàn Yên lẩm bẩm, “Người này rõ ràng là bỏ đi..”
“Người đang chờ đợi chính là người đang đứng tại đây, chờ người đang đi quay đầu nhìn lại.” Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng nói: “Chị xem, trong hình có rất nhiều giọt nước, cảnh vật chung quanh rất mơ hồ, bức ảnh này chính là chụp theo mắt nhìn của nhân vật chính. Có lẽ đây chính là chuyện xưa của chính bản thân tác giả.”
Cố Hàn Yên rất bất ngờ: “Hoá ra là vậy, sao em biết?”
“Cảm giác.” Không phải cô cũng đã từng ngây ngốc giống vậy đứng tại chỗ chờ đợi sao? Nhưng mà cuối cùng cô cũng không chờ được người kia quay đầu nhìn lại. Đây là lý do cô cảm thụ được tình cảm bên trong bức ảnh này. Một khi không còn cách nào giữ lại tình cảm, song phương sẽ đưa ra lựa chọn. Và dù bất kể là bạn trốn chạy hay rời bỏ, người bị bỏ lại chính là người đau khổ nhất, bởi vì chính mắt người đó sẽ nhìn thấy tình yêu của mình dần mòn chết đi.
Tô Vũ Khởi rất tò mò ai là tác giả có thể chụp được bức ảnh này, lập tức dời mắt xuống đọc thông tin của tác giả, kinh ngạc phát hiện cái tên quen thuộc được viết trêи đó.
Tân Lạc Ngữ.
“Này.”
Vai đột nhiên bị vỗ một cái, Kiều Hi mang theo vẻ mặt tươi cười đến chào hỏi các cô: “Đã lâu không gặp, hai người dành thời gian đến đây chị rất vui. Cảm giác thế nào?”
Cố Hàn Yên gật gù: “Ngạc nhiên. Các bức hình ở đây đều rất đẹp, bức nào em cũng muốn đưa về nhà hết. À, chị có thấy Trương Mạn không? Chị ấy vừa vào đã biến mất dạng.”
“Haha, cô ấy đến khu B rồi. Ở đó có bán bưu thϊế͙p͙ cùng bộ với các tác phẩm tham gia lần này, còn có cả tác giả ký tặng trực tiếp. Cô ấy chạy đi xin chữ ký mấy nhϊế͙p͙ ảnh gia rồi.”
“Chị có biết tác giả này không?” Tô Vũ Khởi chỉ nhãn dán trêи tường, “Tác giả này chị biết không?”
“Em nói Lạc Ngữ à, đương nhiên biết rồi, tụi chị có quen, có điều cô ấy không phải chuyên làm nghề này.”
“Cô ấy bao nhiêu tuổi, hai người rất quen thuộc sao?”
“Uh, là em gái của bạn học chị, hai mươi ba tuổi, sao thế, em cũng biết cô ấy à?”
“Tên của cô ấy giống một người em biết, nhưng em không xác định được có phải là cùng một người không, hôm nay cô ấy có ở đây không?”
“Haha, có đó, lúc nãy chị có gặp, bây giờ chắc vẫn còn ở khu B, em qua đó xem đi.”
“Ok, Hàn Yên, chị ở đây chờ em chút nhé, em qua đó chút sẽ quay lại.”
“Ừ.”
Tô Vũ Khởi hối hả đi, để lại Cố Hàn Yên và Kiều Hi ngẩn ngơ không hiểu gì cả. Kiều Hi nhìn Cố Hàn Yên một lúc, thử thăm dò hỏi: “Chị có thể hỏi em một chuyện không?”
“Vâng, chị nói đi?”
“Hai người, là người yêu à?”
Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người, “Ý chị nói là em và………”
“Đương nhiên là nói em với cô ấy rồi.” Kiều Hi nhìn theo hướng Tô Vũ Khởi đi bĩu môi, đút hai tay vào túi quần, “Chắc là thế rồi.”
“Sao chị biết?” Cố Hàn Yên không thể tin nổi, cô ấy làm sao biết cô và Tô Vũ Khởi là người yêu?
“Bởi vì chị và hai em giống nhau.” Kiều Hi cười khanh khách, “Chị phát hiện lúc em giả vờ ngớ ngẩn trông thật dễ thương. Đối với người cùng giới, em không nhận ra sao?”
“Trước đây em không thích phụ nữ, sau khi gặp Vũ Khởi mới thay đổi…” Cố Hàn Yên thầm giật mình, Tô Vũ Khởi đoán đúng, Kiều Hi cũng là les, thế giới này thật nhiều sự trùng hợp.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Mấy tháng.”
Kiều Hi gật gù: ” Nhìn hai người rất ngọt ngào, trông rất xứng đôi.”
“Cám ơn.” Được người khen thẳng, Cố Hàn Yên hơi ngượng ngùng: “Còn chị thì sao, có quen ai không?”
Kiều Hi gật đầu: “Hôm nay bạn gái chị cũng ở đây, tụi chị quen nhau lâu hơn so với tụi em. Có thể chị nói cái này nghe không hay lắm, nhưng nếu yêu nhau tụi em phải cố gắng lên.”
“Bạn gái chị không phải là Trương Mạn chứ?”
“Haha, làm gì có chuyện đó.” Kiều Hi cười nắc nẻ, “Tụi chị là bạn tốt mà thôi, có điều cậu ấy biết chị quen phụ nữ. Hôm trước lúc tụi chị chào em xong, chị có đoán hai em là một đôi nhưng cậu ấy không tin. Nếu biết thế chị đã đánh cược, bắt cậu ấy chung tiền cho chị.”
Khó trách lúc mới gặp người này đã nói mấy lời kia. Nếu đều giống như nhau, vậy……. Cố Hàn Yên do dự vài giây rồi ấp úng nói: “Em cũng có thể hỏi chị một chuyện được không?”
“Tất nhiên rồi, em nói đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!