Quan Tâm Kỳ mặt mày hầm hầm ngồi bên ghế phụ, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tân Lạc Ngữ.
Tân Lạc Ngữ cầm tay lái nhìn thẳng phía trước, một cái liếc mắt cũng không thèm.
“Cậu tìm gì trêи mặt tôi vậy?”
“Cậu nói thử xem, chẳng lẽ cậu còn không rõ? Nói đến là đến, nói đi là đi, cậu định nghĩa tôi là cái gì vậy?”
“Tôi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, có cần báo cáo với cậu không? Trước đây tôi chỉ thấy cậu có vẻ lắm mưu mẹo nhỏ mọn các kiểu, bây giờ mới biết cậu còn điên.”
“Ừ tôi điên đấy! Nếu tôi không làm như vậy cậu sẽ xuất hiện sao? Tân Lạc Ngữ, cậu giỏi thật đấy! Người phụ nữ kia tốt chỗ nào mà cậu phải để tâm đến thế, còn muốn tôi xin lỗi, trong đời tôi chưa từng nói chuyện khép nép với ai bao giờ!”
“Cậu làm phiền người ta, phá hoại tình cảm của người ta, còn không muốn xin lỗi sao?”
Quan Tâm Kỳ hừ lạnh, một tay ôm mặt rồi ồm ồm nói: “Nhưng cậu cũng đánh vào mặt tôi còn gì, cậu cũng không đúng..”
Tân Lạc Ngữ dùng dư quang của khóe mắt nhìn cô một lát, hình như mình ra tay hơi nặng thì phải, nửa bên mặt cô đỏ rần.
“Xin lỗi. Chừng nào về tôi lấy khăn lạnh đắp cho cậu, rất nhanh sẽ hết sưng.”
“Cậu và Tô Vũ Khởi rốt cuộc là quan hệ thế nào?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Tôi thích cậu nên tôi muốn biết!”
Tân Lạc Ngữ liếc xéo một cái: “Tôi không muốn nói cho cậu biết.”
“Tại sao tôi không thể biết!”
“Vì cớ gì cậu phải biết?”
“Vì cậu!”
Quan Tâm Kỳ đạp chân xuống gầm xe, chỉ tay vào Tân Lạc Ngữ: “Người Tô Vũ Khởi yêu là Cố Hàn Yên, cậu có bảo vệ cũng vô dụng, người ta căn bản có nhìn đến cậu đâu. Cậu nên sớm cắt cái suy nghĩ này trong đầu đi!”
“Tôi nói muốn phát sinh quan hệ với chị ấy khi nào? Tôi xem chị ấy như chị gái của mình, còn giữa chúng tôi làm sao quen biết nhau, tôi nghĩ không nhất thiết phải nói cho cậu biết. Quan Tâm Kỳ, chuyện của cậu cậu lo, chuyện của tôi tôi lo, hy vọng cậu đừng nhầm lẫn biến chuyện của tôi thành chuyện của cậu rồi quan tâm vớ vẩn, tôi không phải là người của cậu, ok? Cậu đừng bao giờ đi làm phiền chị ấy nữa, giữa chúng ta có chuyện gì cậu cứ tìm tôi để giải quyết, đừng liên lụy người không liên can vào.”
“Được, nếu cậu nói giữa chúng ta có vấn đề gì cứ tìm cậu giải quyết, vậy tốt, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
“Không phải cậu thích tóc dài sao?”
“Bây giờ bắt đầu yêu tóc ngắn.”
“Không phải cậu thích người dịu dàng hiền thục sao?”
“Bây giờ chuyển sang yêu người dã man tàn bạo!”
“Không phải cậu thích người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều sao?”
“Ba tuổi đã là khác xa rồi, bây giờ tôi thích người có tuổi tác tương đồng đó thì làm sao?”
“Hừ, cậu đã có sẵn một dàn hậu cung còn gì, cứ tiếp tục với họ đi, tôi không muốn tiến thân vào ba ngàn mỹ nữ bên cạnh cậu đâu.”
“Chỉ cần cậu đồng ý, sau này tôi sẽ yên phận không trêu ong ghẹo bướm nữa.” Quan Tâm Kỳ chăm chú nói: “Tôi không đùa giỡn, cũng không có trêu cậu, tôi thật sự thật sự rất thích cậu.”
“Từ trước đến giờ cậu cũng dùng mấy lời ngon tiếng ngọt này để lừa gạt thiếu nữ lên giường đúng không?” Tân Lạc Ngữ lắc đầu: “Xui quá, tôi không hợp nghe mấy lời này, đừng có gạt tôi mắc công.”
“Tân Lạc Ngữ!!”
Quan Tâm Kỳ siết chặt nắm tay, hai mắt tóe lửa, đáng ghét, mình giao lòng thành cho người ta, người ta lại xem như rơm rác! Là vì mình nói dối quá nhiều nên đến khi nói thật lại không còn ai tin sao, đây là quả báo sao?
Quan Tâm Kỳ phút chốc ỉu xìu, vùi mình vào ghế phiền muộn.
“Tâm Kỳ.”
“Hả?”
“Từ này về sau cấm cậu trộm hình của tôi, nếu để tôi biết cậu dựa vào tấm ảnh này tìm người còn lại làm phiền nữa, tôi sẽ cho cậu chết không toàn thây.”
Quan Tâm Kỳ rụt cổ một cái. Hic, không phải chỉ vì cô muốn biết rõ quá khứ của Tân Lạc Ngữ hay sao! Từ nhỏ đến lớn mới lần đầu gặp người làm cho mình rung động, đương nhiên phải điều tra cho rõ kiếp trước kiếp này người cũ người mới của người ta ra sao rồi tiện thể nhét mình vào. Ngày đó ở quán bar, cô vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Vũ Khởi, suy nghĩ một lát đã nghĩ ra giải pháp, hoặc là quấy nhiễu Tô Vũ Khởi mất đi người yêu, hoặc là lừa gạt Tô Vũ Khởi vào tay, tóm lại là làm khó người ta, ai bảo dám trộm trái tim của Tân Lạc Ngữ! Nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy bản thân lầm to rồi, rõ ràng hai người này lần đầu tiên gặp nhau! Nhưng nếu cứ dựa vào “phúc phận” của mình, biết đến chừng nào mới có cơ hội “thò chân vào”?
“Từ đâu mà cậu có tấm hình này?”
“Nhà tôi có nhiều ảnh lắm, cậu làm sao mà thấy ngay bức này?” Tân Lạc Ngữ nổi giận: “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu chôm hết mấy tập album ảnh của tôi, bây giờ tôi đưa cậu về nhà, cậu lo mà tìm từng tấm từng tấm trả lại cho tôi, mất tấm nào tôi sẽ đá vào ʍôиɠ cậu tấm đó!”
*************
“Mẹ, mẹ! Mẹ có nhà không?”
Cố Hàn Yên mở cửa, đưa cổ vào dò xét một vòng, Hàn Tuệ chắc đang tản bộ bên ngoài, không có ở nhà.
“Mẹ chị không có ở nhà, tốt quá rồi, Vũ Khởi, vào đây mau lên, nhanh nhanh nào.”
Cố Hàn Yên vô cùng phấn khởi lôi kéo Tô Vũ Khởi đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, xoay người liền đẩy Tô Vũ Khởi lên giường rồi ôm chặt lấy cô: “Mấy ngày nay mẹ chị ở đây làm chị không được thân mật với em, cũng chẳng nói được gì nhiều, nhớ em chết mất, huhuhuhu….”
“Chị cứ làm như ma đói bị ngược đãi mấy ngày không được ăn cơm í.” Tô Vũ Khởi cốc cốc đầu cô: “Cố tiểu thư chị đứng dậy nhanh lên, chị tưởng chị nhẹ lắm sao?”
“Hả? Chị nặng lắm à? Ăn không ngon ngủ không yên, chị gầy lắm lắm!” Tuy bề ngoài nói vậy nhưng Cố Hàn Yên vẫn nhích người qua, sau đó gối mặt lên bụng Tô Vũ Khởi: “Cô em gái kia của em cá tính thật đấy, có thể xử lý Quan Tâm Kỳ êm đẹp.”
“Em cũng đâu biết em ấy giỏi đánh nhau vậy.” Tô Vũ Khởi cười khẽ: “Thì ra Quan Tâm Kỳ phá rối là muốn dụ dỗ em ấy xuất hiện, đi một vòng hóa ra toàn người quen, nhưng không biết vì sao Quan Tâm Kỳ lại biết mà tìm tới tụi mình nhỉ, thật là kỳ lạ.”
“Em có để ảnh trêи mạng không?”
“Có.”
“Em gái kia từng thấy rồi à?”
“Ờ ha, đúng rồi, em để trêи QQ đó, chắc Quan Tâm Kỳ tra từ tài khoản của Tiểu Ngữ rồi truy xét hết bạn bè của em ấy?”
“Theo tính tình của cô ta thì chín mươi phần trăm là thế rồi, nếu không phải vậy thì làm sao Tân Lạc Ngữ lại nổi giận như thế? Thôi bỏ đi, cổ tay em còn đau không? Đưa đây chị xem nào.”
“Hết đau lâu rồi, lúc đó bị nắm nên mới đỏ thôi, chị xem, bây giờ hoàn toàn ok rồi.”
Tô Vũ Khởi vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho Cố Hàn Yên xem: “Nè, em đâu có lừa chị.”
“Không sao là tốt rồi. Quan Tâm Kỳ thật là thô lỗ…”
Đang lúc hai người nói chuyện thì cửa nhà mở ra, Hàn Tuệ mang theo một túi rau xanh đi vào, nhìn thấy áo khoác của Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi vắt lên ghế sofa và giày trêи kệ thì hơi bất ngờ, sao hôm nay hai đứa này về sớm vậy?
“Hàn Yên, Vũ Khởi, sao hôm nay hai đứa về sớm vậy? Công ty xong việc rồi à?”
Bà mang rau xanh vào bếp rồi khẽ hô về hướng phòng ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói bên trong bèn đi tới, đến lúc bàn tay sắp đặt vào nắm cửa đột nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn sang phía sofa. Bà lập tức quay lùi lại, rón rén cầm áo khoác của Cố Hàn Yên lên, sờ sờ vào túi, chẳng thấy gì cả, lại chuyển qua tìm ở túi xách kế bên, à có rồi.
Trêи mặt bà lộ ra nụ cười đắc ý, liếc sang phòng ngủ một lần nữa rồi móc ra điện thoại của Cố Hàn Yên. Đứa nhóc chết tiệt này đang thích ai tên gì ở đâu cũng không chịu nói, được thôi, con không nói thì mẹ tự mình tìm, không tin hai đứa không liên hệ gì với nhau…
“Mẹ, mẹ về rồi à?”
Cửa phòng ngủ cạch cạch mở ra, Hàn Tuệ hốt hoảng nhét điện thoại vào túi rồi xoay người lại: “Ờ, hai đứa về rồi à, hôm nay sao về sớm vậy, mẹ vừa mới ra ngoài mua gà luộc, con và Vũ Khởi ăn cơm chưa? Chưa thì lại ăn đi, trong nồi cơm điện mẹ có nấu cháo ngân nhĩ đó, ngon lắm.”
Sau khi Cố Hàn Yên đáp lại, thấy mẹ cô đang cầm túi xách của mình để sau lưng thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ cầm túi xách của con làm gì vậy?”
“À, mẹ đang dọn đồ giùm hai đứa, ghế sofa đầy đồ linh tinh hết, để mẹ dọn, hai đứa đi ăn cơm đi.”
“Dạ, để con đi lấy đĩa lên.”
Tô Vũ Khởi gật đầu: “Để cháu đi múc cháo.”
Thừa dịp hai người đi đến nhà bếp, Hàn Tuệ vội vàng kéo khóa túi xách của Cố Hàn Yên lại, sau đó thu dọn áo khoác rồi ngồi vào bàn ăn. Cố Hàn Yên đổ gà ra đĩa, lấy một miếng bỏ vào miệng: “Mẹ, mấy hôm nay mẹ toàn ở đây rồi ba đi đâu? Chuyện ăn uống thế nào?”
“Ông ấy ăn ở ngoài, vừa rồi còn mới gọi kêu mẹ về. Ngày mai cô của con đến chơi nên mẹ phải về, con ở nhà phải ngoan cho mẹ, mau chóng giải quyết chuyện bạn trai đi.”
“Cô ơi, cháo đến đây ạ.”
Hàn Tuệ vội vàng đỡ lấy: “Ừ cám ơn cháu Vũ Khởi, cháu cũng ngồi xuống ăn đi.”
“Mẹ phải về ạ?” Cố Hàn Yên như mở cờ trong bụng: “Vậy được rồi, mẹ về nhanh đi!”
“Sao thế, mẹ đi nên mừng quá hả?”
“Hả, đâu có đâu.” Cố Hàn Yên nhìn sang Tô Vũ Khởi: “Hihi, tại con thấy để ba ở nhà một mình nên thương, lủi thủi ăn cơm, lủi thủi đi ngủ, làm gì cũng một mình. Mẹ nhanh về nhà với ba đi, ăn uống ở ngoài đâu có vệ sinh, chắc chắn ba thích ăn cơm mẹ nấu hơn!”
Hàn Tuệ bĩu môi: “Đừng có lắm mồm, mẹ của con không dính bẫy đâu. Được rồi, ăn cơm đi.”
Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi liếc mắt nhìn nhau, lén lút ra dấu chữ V: “Dạ rồi, ăn cơm ăn cơm.”
*************
“Trời không phải chứ, nhà em ở đây thật à?”
Tô Vũ Khởi há hốc mồm nhìn khu nhà phía trước: “Tiểu Ngữ, em chuyển đến khu này từ bao giờ vậy?”
“Mấy tháng trước rồi, em tìm lâu lắm mới ra đó. Em thấy chỗ này điều kiện sinh hoạt cũng được nên thuê. Có vài việc ở trường vẫn chưa xong nên em cứ phải chạy qua chạy lại hai nơi, không thường ở đây. Thỉnh thoảng em phải nhờ Kiều Hi và Quan Tâm Kỳ qua trông hộ em.”
Ngoài miệng Tân Lạc Ngữ nói vậy nhưng siết chặt nắm tay, thầm chửi bới trong lòng, ai ngờ được con nhóc chết tiệt kia thừa dịp mình không có nhà lật tung lên mới thấy bức ảnh kia.
Tô Vũ Khởi không nhịn được cười: “Em biết không, trước khi chị và Hàn Yên ở chung, chị cũng ở khu nhà này đấy.” Ngày hôm nay Tân Lạc Ngữ hẹn cô ra, nói muốn dẫn cô tham quan nhà của mình, không ngờ cô bé này lại thuê ngay chung cư của mình trước kia, thật là trùng hợp.
“Hả? Trêи đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Tân Lạc Ngữ cũng rất bất ngờ: “Lúc đó chị ở tòa nhà số mấy?”
“Số ba.”
“Số ba?” Tân Lạc Ngữ càng tròn mắt ra: “Tầng mấy?”
“Đừng nói chị biết em cũng ở tòa nhà số ba nhé?” Tô Vũ Khởi không tin được: “Chị ở tầng năm, căn hộ phía Nam.”
Tân Lạc Ngữ sững sờ, cười ồ lên: “Chị, xem ra hai chúng ta có duyên thật đó!”
“Sao?”
“Cứ đi theo em.” Tân Lạc Ngữ kéo cô vào tòa nhà: “Đi thì biết.”
Hai người vào thang máy đi lên tầng năm, Tân Lạc Ngữ bước thẳng đến căn hộ phía Nam: “Đính đoong..chị nhìn cái cửa sắt này có thấy quen không?”
Tô Vũ Khởi sửng sốt mất một lúc, sau đó mới chỉ tay vào cửa hỏi Tân Lạc Ngữ: “Em thuê nhà của chị trước đây?”
“Đúng đó! Haha, nếu như chị không thuê nữa thì em làm gì thuê được phòng tốt thế này, em vẫn nên cám ơn chị một tiếng!”
Tô Vũ Khởi giả vờ tiếc nuối lắc đầu: “Em thuê nhà của chị mất rồi, lỡ sau này chị muốn thuê lại không phải không còn chỗ sao?”
“Có sao đâu, nhà em mãi mãi hoan nghênh chị đến mà. Haha, đừng đứng đó nữa, đi vào nhà thôi.”
“Ừ.”
Tô Vũ Khởi đi theo Tân Lạc Ngữ vào nhà, sau khi nhìn qua một lượt thì hoàn toàn không nói nên lời.
Nhà Tân Lạc Ngữ đơn giản chính là một công viên bách thảo, ngay ngoài sảnh có một bồn nước lớn, bên trêи trồng đầy cây cảnh, đối diện là tủ giày, trêи nóc có một cái lồng màu hồng rất lớn, có một con chuột hamster đang chạy vòng vòng bên trong một cái cầu tuột.
Bên trêи tivi trong phòng khách có bày một bó hoa bách hợp đang nở rộ làm rực rỡ cả một căn phòng, mùi thơm ngát. Trêи bàn trà còn có hai con chó phốc và một con husky trêи ghế sofa đang lăn lộn cắn xé tấm thảm, vui vẻ quên trời quên đất. Kế sofa lại có một cái ghế lười bằng xốp, một con mèo ba tư to bự đang nằm, thấy có người đi vào nó lười biếng ngáp một cái, cái đuôi khẽ vẫy như chào hỏi, con mắt vàng đỏ híp lại tí xíu.
Chưa hết, bên ngoài ban công có trồng một chậu cây quan âm tươi tốt, phía trêи treo thêm vài bồn điếu lan, và một lồng chim ẩn phía sau nữa.
“Tiểu Ngữ, chị có đi nhầm chỗ không vậy?” Tô Vũ Khởi có vẻ khủng hoảng: “Trời ạ, em chuyển cả vườn bách thú về nhà à?”
“Hehehe, em độc thân rảnh rỗi không có gì làm, nuôi chó mèo cho vui. Với có nhiều lắm đâu, em có một người bạn mới thật gọi là chứng cuồng thú nuôi, trong nhà con gì cũng có, đến rắn cũng có một con. Chị không thích động vật nhỏ à?”
Tô Vũ Khởi lắc đầu: “Không, chị chỉ thích chó. Em giỏi thật đấy, một lúc nuôi mấy con.”
“Nuôi một con chúng nó buồn lắm, nuôi hai con trở lên cho có bạn. Chị thích chó à, khác xa Quan Tâm Kỳ nhỉ. Chị biết tính cách của cậu ấy thế nào rồi đó, vừa ngang ngược vừa ngạo mạn, lúc nào cũng làm ra vẻ ương ngạnh, vậy mà chị có biết sao không, lần đầu đến nhà em đã bị vài con chó làm cho sợ đến mức ngã chỏng vó, còn bị em chụp hình lại, hahaha. Chị không hình dung được vẻ mặt cậu ấy lúc đó đâu, đến kính mát cũng văng một nơi, người một nẻo, cười chết mất. Kiều Hi kể em nghe Tâm Kỳ hồi nhỏ từng bị chó cắn, nên sau này thấy chó đều sợ run.” Tân Lạc Ngữ vừa nói vừa vỗ tay, “Chị lại đây nè.”
Nghe thấy tiếng cửa, con Husky đang chơi ở thảm lập tức đứng thẳng dậy, bốn chân nhanh nhẹn vọt tới, hai cái lông mày thô to dựng thẳng lên, đứng bằng hai chân trước lấy đôi dép trong nhà tha đến trước mặt Tân Lạc Ngữ.
Tô Vũ Khởi vui vẻ cười: “Nó còn biết lấy dép giúp em à?”
“Ừ, em huấn luyện lâu lắm mới được đó, nhưng vẫn chưa thành công đâu, chỉ biết tha dép lại thôi, tuy vậy..?
“Tuy vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!