Hàn Tuệ hừ lạnh: “Con gái ông làm gì biết cái gì gọi là yêu, đến lúc mang về nhà chẳng biết là hạng người gì.”
“Bà nói chuyện kiểu gì vậy!” Cố Hữu Quyền bực mình: “Đây đâu phải điều mà người làm mẹ nên nói!”
“Ba đừng nóng giận mà, ba nằm xuống đi, đừng lộn xộn nữa.” Trong lòng Cố Hàn Yên cảm thấy khó chịu, cô giúp Cố Hữu Quyền đắp kín chăn: “Những việc này sau nãy hãy nói, bây giờ bệnh của ba mới là quan trọng nhất.”
“Ba nói rồi, con không cần lo lắng cho ba. Con gái à, mẹ con chính là kiểu người chỉ có để tiền vào mắt, con đừng sợ, con thích hay không cứ nói cho ba biết, dù họ có tốt thế nào mà con không thích thì ba cũng không cần. Ba sẽ đứng ra đại diện cho con, tuyệt đối không để con phải gả cho người con không yêu!”
Cố Hàn Yên gật đầu, u sầu nhìn cha mẹ, nếu ba biết người mình yêu là Tô Vũ Khởi, liệu có cực đoan giống như bà hay không?
Ngày hôm sau buổi kiểm tra được sắp xếp rất nhanh chóng, Cố Hữu Quyền được y tá đưa đến phòng chụp CT để kiểm tra toàn thân. Cố Hàn Yên và Trần Sâm thì ở ngoài cửa chờ cùng Hàn Tuệ.
Buổi kiểm tra không mất bao nhiêu thời gian nhưng vì trong lòng căng thẳng nên mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với bọn họ đều dài dằng dặc. Đến khi Cố Hữu Quyền được đẩy ra, bàn tay Hàn Tuệ đang nắm tay Cố Hàn Yên đã ướt đẫm. Bọn họ cùng nhau đưa Cố Hữu Quyền về phòng bệnh sau đó Trần Sâm ra ngoài mua cơm, Cố Hàn Yên và Hàn Tuệ ở lại trông chừng ông.
Hàn Tuệ rõ ràng đứng ngồi không yên, bà hết đứng lại ngồi, chỉ một lúc mà đi toilet mấy lần, đến khi về phòng thì đi đi lại lại khắp phòng. Trần Sâm mua cơm về bà chỉ ăn qua loa vài miếng cho có lệ, Cố Hàn Yên khuyên thế nào cũng vô dụng. Một khi chưa có kết quả kiểm tra thì bà làm gì cũng không thể yên tâm.
“Trời ạ, bà đừng có đi qua đi lại nữa được không, phiền muốn chết!” Cố Hữu Quyền bị ảnh hưởng bởi hành động của bà, không nhịn được nói: “Bà muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng, đừng có lúc thì ngồi lúc thì đứng, đi vòng vòng hoài làm cho tôi nhìn theo bà cũng chóng mặt.”
“Tôi khó chịu nên đi đứng chút cũng không được hả? Ông rảnh rỗi thì ngủ đi, đừng để ý đến tôi.”
Hàn Tuệ vừa mới đáp xong thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, y tá khẽ giọng nói: “Ai là người thân của Cố Hữu Quyền? Xin mời ra ngoài một lát.”
“À vâng vâng, Tiểu Trần, cháu giúp cô ở đây trông chừng lão Cố, cô và Hàn Yên qua gặp bác sĩ nói chuyện chút.”
Trần Sâm gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cố Hàn Yên, khẽ nói: “Đi đi, anh tin là không có chuyện gì đâu.”
Cố Hàn Yên miễn cưỡng cười cười, đỡ Hàn Tuệ đi ra, đến phòng làm việc của bác sĩ.
“Bác sĩ, ông nhà tôi kết quả kiểm tra thế nào?” Vừa bước vào cửa Hàn Tuệ đã gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì hay không?”
“Đầu tiên mọi người đứng nóng vội, cứ ngồi xuống đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng.” Bác sĩ nâng mắt kính trêи sóng mũi, lấy kết quả chụp CT trong túi ra bày lên bàn, sau đó cầm một cây bút chỉ vào một tấm trong số đó nói: “Chúng tôi đã chứng thực Cố tiên sinh bị ung thư phổi. Đây là kết quả chụp CT của ông nhà, đây là lá phổi, mọi người dùng mắt thường cũng có thể thấy được ở đây và ở đây, còn có ở đây nữa đều có bóng mờ, hơn nữa diện tích không nhỏ, cụ thể mà nói thì tế bào ung thư đã bắt lan rộng, tôi nói thẳng…” Ông dừng một nhịp, lại đẩy mắt kính lên mũi rồi nói: “Cố tiên sinh không chỉ mắc bệnh ung thư phổi.. hơn nữa còn là thời kỳ cuối.”
Khi những chữ cuối cùng vang lên chẳng khác nào có ai đóng đinh vào lòng cô, đầu Cố Hàn Yên phút chốc nổ tung, trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, cũng không thể thở được. Mặt mày Hàn Tuệ biến sắc, bà suy sụp ngồi phịch xuống ghế, run rẩy hỏi: “Bác sĩ, ông xác định là thời kỳ cuối? Không chữa được?”
“Ung thư là căn bệnh thường xuyên xảy ra trong nước, tỷ lệ tử vong rất cao. Trường hợp như Cố tiên sinh hút thuốc quá nhiều dẫn đến ung thư phổi càng nhiều vô số, nếu như phát hiện sớm còn có thể trị, nhưng bệnh của Cố tiên sinh phát hiện quá trễ, xin lỗi, hiện tại ở tình huống này, chúng tôi chỉ có thể cho ông tiến hành điều trị bằng thuốc, và cũng chỉ là biện pháp kéo dài thời gian mà thôi.”
“Phẫu thuật không được sao?” Cố Hàn Yên nhìn bác sĩ chằm chặp, bàn tay siết chặt nổi cả gân xanh, nỗi sợ hãi giống như chiếc bóng lớn trong lòng cô. Cô không cách nào tin được điều mình vừa mới nghe thấy, đây là sự thật sao.
“Cho dù làm giải phẫu thì cũng chỉ phí tiền mà thôi. Thể trạng bệnh nhân không đủ điều kiện cho phép làm phẫu thuật, sẽ càng chuyển biến xấu hơn. Tôi không đồng tình kiến nghị này.”
Hàn Tuệ run rẩy hỏi: “Vậy, vậy ông ấy còn sống được bao lâu?”
“Loại bệnh ung thư này rất khó để chẩn đoán thời gian chính xác, nhiều thì một năm, một năm rưỡi, ngắn thì ba đến năm tháng, tất cả đều dựa vào bệnh nhân có thể duy trì bao lâu. Hai người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cố Hàn Yên không biết mình ra khỏi phòng bệnh bằng cách nào, ánh mắt cô rệu rã, tư duy rối loạn, từng câu từng chữ bác sĩ nói liên tục đập vào đầu không dứt. Đi đến lối rẽ, cô đứng tựa lưng vào bức tường lạnh băng rồi vô lực ngã ngồi xuống đất.
Nước mắt đau đớn không ngừng tuôn ra làm ướt nhẹp đôi bờ má, cô cắn chặt tay, gắng hết sức không để mình phát ra âm thanh nức nở. Chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nào gọi là chuẩn bị tâm lý thật tốt, là muốn mình liên tục lặp đi lặp lại, tiếp nhận việc ba chuẩn bị ra đi sao? Cô không muốn kết quả như thế, không muốn phải chuẩn bị một cái gì hết! Đó là người thân đã cùng cô sinh sống hơn hai mươi năm trời, là người quan trọng nhất trêи đời này, không ai có thể so sánh với tình yêu của ông đã dành cho cô.. Một khi mất đi là đồng nghĩa với vĩnh viễn chia lìa, thử hỏi làm sao cô có thể chấp nhận kết quả này…
Mẹ cô cũng gào khóc ở trong phòng, rồi chốc lát sau bà thu lại tất cả nước mắt, yêu cầu bác sĩ giữ bí mật kết quả này. Cô chưa từng thấy mẹ mình như thế, vừa kiên cường lại vừa trấn tĩnh trầm ổn. Vào thời khác đó, tâm trạng bất ổn của cô cũng vì vậy mà bình tĩnh lại. Xem như bình thường bà đối với cô có quá đáng thế nào thì bà vẫn là mẹ cô, ở thời điểm này bà vẫn đứng ra vì cô an ủi và cổ vũ. Oán giận trong lòng cô không hiểu sao chỉ vì câu nói “con gái con đừng sợ, còn có mẹ ở đây” mà tan thành mây khói.
Điện thoại di động trong túi reo vang, cô lau sạch nước mắt, lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tô Vũ Khởi.
“Ba chị khỏe chưa? Chị khỏe không? Em rất lo cho chị.”
Cô siết điện thoại trong tay rồi gập màn hình lại, vùi mặt vào đầu gối. Tô Vũ Khởi ở bên kia lo lắng cho cô, cô ở bên này sao không thể lo lắng cho cô ấy? Lo cô ấy suy nghĩ lung tung, lo cô ấy nửa đêm giật mình tỉnh giấc rồi sợ hãi, lo cô ấy ngủ không ngon sẽ gặp ác mộng. Chỉ mới xa nhau hai ngày nhưng nỗi nhớ nhung chồng chất trong lòng đã làm cô phát điên. Cô rất muốn gặp Tô Vũ Khởi, dù cho chỉ là một cái ôm, một chiếc hôn thôi cũng đã đủ rồi. Nhưng cô biết mình không thể rời khỏi nơi này, bởi vì có một người so với Tô Vũ Khởi còn cần cô hơn, cô không thể ích kỷ vào lúc này được.
“Hàn Yên.”
“Mẹ.”
Cố Hàn Yên đứng lên, bàn tay vẫn siết chặt nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, con đừng khóc nữa, vào lúc này chúng ta phải kiên cường hơn. Cuộc đời ba con xem như cũng trải qua hạnh phúc rồi, mỗi một người đều có lúc phải đối mặt với tử vong, mẹ chỉ không ngờ ông ấy phải đi sớm như vậy… Hàn Yên, nghe mẹ nói, mẹ vừa mới thương lượng với bác sĩ xong, chúng ta đều nhất trí sẽ báo với ba con kiểm tra không có vấn đề gì. Chuyện này con cũng tuyệt đối giữ kín không để ai biết. Chỉ hai mẹ con mình đau thôi đã là quá đủ rồi.”
“Vâng mẹ, con biết rồi..”
Hàn Tuệ miễn cưỡng cười: “Ừ giờ con về phòng với ba con trước đi. Nếu như Tiểu Trần có hỏi con cũng nói như thế nhé, mắt mẹ đỏ hoe nên sợ ba con nhìn ra, giờ mẹ đi ra ngoài một vòng đã rồi mới về.”
Cố Hàn Yên gật đầu: “Mẹ, mẹ đi một mình có ổn không?”
“Không sao đâu, trong một lúc mẹ khó chấp nhận được, đợi tí nữa sẽ ổn. Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi.”
“Vậy, con về trước.”
“Ừ.”
“À này Hàn Yên.”
Mới vừa đi hai bước thì Hàn Tuệ gọi Cố Hàn Yên quay lại, cô quay đầu, lau đi nước mắt còn đọng trêи mặt, hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Hàn Tuệ nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên một lúc, muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu: “Không có gì, con đi đi.”
Bà xoay người đi đến đầu hành lang bên kia, Cố Hàn Yên đứng im tại chỗ nhìn theo đến khi bóng bà biến mất ở khúc ngoặt. Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mới về phòng bệnh với cha.
“Hàn Yên, về rồi à?” Trần Sâm bật dậy, Cố Hữu Quyền đã ngủ thϊế͙p͙ đi trêи giường, hắn bước lên hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào rồi em?”
Cố Hàn Yên khẽ mỉm cười: “Chúng ta ra ngoài nói đi, để cho ba nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Hai người nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đứng ngoài hành lang nói chuyện. Trần Sâm vội vàng hỏi cô: “Sao rồi, ba em không sao chứ?”
Cố Hàn Yên lắc đầu: “Ba em không sao, kết quả bình thường. Nhưng sau này phải cai thuốc.”
“Ừ, vậy thì tốt, anh đã nói chú phúc lớn mạng lớn mà!” Trần Sân toét miệng cười: “May quá, giờ em và cô cũng yên tâm rồi! Chờ chú xuất viện anh sẽ mời mọi người đi ăn, làm một bữa tiệc chúc mừng!”
“Đến đó anh là công thần nhớ ăn nhiều một chút.” Cố Hàn Yên khoanh tay, cô cảm thấy lạnh. Vừa mới nghĩ vậy thì chợt có cảm giác ấm áp trêи vai, Trần Sâm lấy áo khoác choàng lên người cô.
“Em đứng im đi..” Trần Sâm biết Cố Hàn Yên muốn cởi ra, hắn đè lại bờ vai cô, không cho phép cô cử động: “Em cứ xem anh như bạn tốt, anh em thân thiết là được rồi. Anh sẽ không ép buộc em làm gì cả, tất cả mọi việc anh làm cho em hiện giờ đều là anh tự nguyện, anh không đòi hỏi em cho anh kết quả thì em cũng đừng cướp đoạt đi quyền của anh đối với em, được không? Em đã nói trong cuộc đời sẽ có ít nhất một người khiến bạn cam tâm tình nguyện đối với người ta thật tốt, anh biết Tô Vũ Khởi là người mà em muốn cam tâm tình nguyện chứ không phải anh. Em cũng là người mà anh cam tâm tình nguyện đối tốt, hơn nữa anh muốn cho em biết, người để anh cam tâm tình nguyện tốt hết lòng mình chỉ có một mình em.”
Gương mặt hắn chất đầy vẻ thâm tình làm cho Cố Hàn Yên sừng sờ ngay tại chỗ. Bàn tay đang đặt lên áo khoác cũng vô thức rũ xuống, tất cả tư vị đều cùng lúc trải qua trong lòng. Tình cảm Trần Sâm đối với mình thế nào sao cô có thể không biết? Cô không phải người mù, không phải không nhìn thấy. Trái tim của cô không phải bằng đá, không thể không cảm nhận được. Nhưng mà đối với hắn, ngoại trừ lòng cảm kϊƈɦ và hổ thẹn, cô còn có thể thế nào? Từ khi quen biết Tô Vũ Khởi, hiểu được tình ý của Trần Sâm, biết được tin xấu của ba mình, cuộc sống của cô đã dần dần lệch khỏi quỹ đạo, biến hóa đến mức ngay cả cô cũng không thể đoán được. Điều duy nhất cô có thể hiểu được là, toàn bộ trái tim cô đã giao hết cho Tô Vũ Khởi, không thể xóa, không thể sửa, và không cách nào quên.
“Lý Hinh, cậu nói xem ba của Hàn Yên liệu có chuyện gì hay không? Mấy hôm rồi mà chị ấy vẫn chưa về, hay là bệnh của chú trở nặng? Hay vì chuyện của bọn tớ? Tớ muốn đi thăm Hàn Yên xem sao..”
“Cậu bị sao vậy, không phải cậu đã biết quá rõ tính tình của mẹ Hàn Yên rồi sao, cậu mà đến đó, người ta không ăn luôn cậu mới là lạ! Người đàn bà đó cũng thật quá đáng, tại sao dám đánh cậu chứ. Cha của Hàn Yên bị bệnh là do hút thuốc quá nhiều, có liên quan gì đến cậu đâu, cậu đừng tự ôm trách nhiệm vào người.”
“Thôi bỏ đi, nếu là người khác cũng phản ứng như vậy mà.” Tô Vũ Khởi thất thần ngồi ôm đầu gối: “Chúng tớ chẳng khác gì thành phần ngoài rìa xã hội nên những người không hiểu và xem thường rất nhiều, có gì lạ đâu.”
“Những người đó thì biết cái gì, tự xem bản thân có giá hơn người khác sao? Tình yêu đấy mà, có tình yêu nào không giống tình yêu nào? Vũ Khởi, cậu đừng để những chuyện này trong lòng, mẹ của Hàn Yên như vậy, không có nghĩa bất cứ ai trêи đời cũng vậy. Cậu phải tin tưởng Hàn Yên, hiện giờ mẹ chị ấy biết chuyện, ba lại nhập viện, nhất định Hàn Yên đang trong thời điểm khó khăn nhất, những lúc như thế này cậu càng phải tin tưởng chị ấy, có hiểu không?”
“Ừ, tớ biết.” Có những chuyện dù hiểu rất rõ, nhưng ở tình huống không thể làm gì khác ngoài ở nhà chờ Cố Hàn Yên về, cảm giác này làm cô khó chịu gấp trăm triệu lần. Biết Hàn Yên gặp áp lực, biết Hàn Yên đau lòng, nhưng không thể chia sẻ dù chỉ là chút tí ti.
Trong lòng nặng nề như có hòn đá đè lên, vừa không thể đẩy ra vừa không thể chịu đựng, cảm giác đè nén khó chịu không sao tả xiết. Đầu óc cô không nghĩ được gì khác ngoài chuyện rốt cuộc Hàn Yên ra sao rồi, đã mấy ngày Hàn Yên chưa về, tin nhắn cũng không trả lời hoặc trả lời qua loa, nếu không phải bệnh của Cố Hữu Quyền nghiêm trọng thì tại sao lại như vậy?
Lý Hinh thấy dáng vẻ như mất đi hồn vía của Tô Vũ Khởi thì rất đau lòng, con đường này nếu đi có bao nhiêu khổ cực, hai người họ phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, Lý Hinh đều hiểu rất rõ. Nhưng cô không thể nào ngăn cản hai người đừng đi con đường này nữa, cô hiểu đây không phải là điều Tô Vũ Khởi có thể lựa chọn, điều duy nhất cô ấy có thể làm là theo đuổi hạnh phúc của mình. Chẳng lẽ bởi vì một tình cảm không giống như bao người mà tư cách có được hạnh phúc cũng mất sao? Nếu nói đồng tính là loại tình cảm một khi không được đồng tình thì phải từ bỏ, vậy đối với hai người họ thật quá tàn nhẫn. Cô vừa hy vọng sự kiên trì của Tô Vũ Khởi sẽ đổi được một kết cục mỹ mãn, vừa sợ lại giống như trước đây đau khổ một thời gian thật dài. Tâm trạng mâu thuẫn nhưng không dám thể hiện rõ ràng, chỉ âm thầm giấu trong lòng, không nói một lời.
“Cậu nghe lời tớ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, tối nay tớ bận việc nên không ở lại với cậu được, cậu nhớ ngủ sớm rồi đắp chăn kín nhé. Nói không chừng sáng mai vừa mở mắt ra đã thấy Hàn Yên bên cạnh.”
“Tớ biết rồi, cậu nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi. Cậu đi nhanh đi, đi trễ hỏng việc bây giờ.”
“Ừ tớ đi đây, cậu phải nghe lời đó. Ngủ ngon nha.”
“Biết rồi biết rồi.” Tô Vũ Khởi khẽ cười: “Đi đi mẹ trẻ.”
“Ừ, mẹ trẻ đi đây, mai lại qua thăm cậu.”
Cửa đóng lại, trong phòng quay lại vẻ yên tĩnh như ban đầu. Tô Vũ Khởi không có tâm trạng làm gì khác nên tắt hết đèn rồi vào phòng ngủ nằm, cô nằm trằn trọc trêи giường, không biết trở đi trở lại hết bao nhiêu lần mới mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi.
Trong cơn ʍôиɠ lung chợt có thanh âm chộn rộn vang lên, ổ chăn ấm áp có gió thốc vào rồi một vật gì đó lạnh như băng áp vào người cô. Tô Vũ Khởi vô thức trở mình, đột nhiên trêи môi có cảm giác ấm áp truyền lại, cô kinh ngạc mở mắt ra, trong đêm tối gương mặt Cố Hàn Yên phóng đại chiếm hết tầm mắt cô, mũi chạm mũi, môi dính môi, trong đôi mắt sáng là vẻ dịu dàng quen thuộc.
“Hàn Yên?” Tô Vũ Khởi lui về sau, muốn nhìn cho rõ cái người như trong giấc mộng này, mãi đến khi bàn tay nắm được nguồn cơn của sự lạnh lẽo ban nãy, cô mới xác định được Cố Hàn Yên đã thật sự trở về.
“Chị về thật rồi à?”
“Không phải chị thì còn ai vào đây?” Cố Hàn Yên nở nụ cười nhợt nhạt, “Người chị lạnh lắm phải không? Có làm em lạnh không?”
“Ừ lạnh thật, bên ngoài gió to lắm à.” Tô Vũ Khởi giang hai tay ra kéo cô ôm vào lòng, dùng chân của mình sưởi ấm cho chân của cô, để đầu Cố Hàn Yên áp vào ngực mình rồi nói: “Có ấm hơn không?”
Người trong lòng ậm ừ hai tiếng, không nói gì, Tô Vũ Khởi hỏi tiếp: “Hàn Yên, chị ngủ rồi à?”
“Chưa.” Cố Hàn Yên len lén dụi mắt: “Sao vậy?”
Tô Vũ Khởi nghe ra giọng cô nghèn nghẹn, lo lắng hỏi: “Chị làm sao vậy?”
“Không, chắc vì chị ở ngoài lâu quá nên giọng bị nghẹt, em sưởi ấm cho chị là được mà.” Sợ làm lạnh Tô Vũ Khởi, Cố Hàn Yên cố hết sức rúc hai bàn tay lạnh vào ngực mình, giống như đứa trẻ vùi vào lòng cô: “Mấy hôm nay chị không ở nhà, em có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
“Lý Hinh ở đây với em mà, làm sao em dám không ăn được?” Tô Vũ Khởi càng ôm cô chặt hơn, ngửi mùi hương quen thuộc đã xa cách bao ngày, vừa quyến luyến vừa thỏa mãn, đến khi trượt tay đến eo Cố Hàn Yên mới phát hiện nơi này bình thường vốn đã chẳng có bao nhiêu thịt, bây giờ lại còn như da bọc xương. Tô Vũ Khởi lo lắng hỏi: “Hàn Yên, chị gầy đi nhiều quá. Có phải mấy hôm nay rất mệt không?”
“Không phải đâu, tại cơm ở ngoài khó ăn nên chị mới gầy. Giờ chị về rồi, em phải chịu trách nhiệm nuôi chị béo lại, nấu đồ ăn ngon cho chị, được không?”
“Sức khỏe chú sao rồi? Cô thì sao?”
Cố Hàn Yên bĩu môi: “Chị đang nói chuyện với em mà, tự nhiên đánh trống lảng.”
“Em lo mà, chị nói em nghe trước rồi em trả lời chị?”
“Ba chị khỏe rồi, Lý Hinh chưa nói với em sao? Ba chị xuất viện nên chị mới được về nhà. Những lúc như thế này mẹ chị không có sức lực đến dằn vặt tụi mình đâu, cứ ngủ thật ngon vào, nghỉ ngơi dưỡng sức, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”
“Chị gầy tong gầy teo thế này còn ngăn được cái gì mà đòi ngăn?” Tô Vũ Khởi bật cười: “Chắc em phải lập một kế hoạch tăng cân cấp tốc cho chị, trong vòng một tuần tăng lên 10 kg.”
“Chị đâu cần tăng nhiều vậy, nặng quá em ôm sao nổi, chị thích thon thả hơn. Thôi chị buồn ngủ rồi, ngủ đi, em phải ôm chị nhé, coi chừng chị bay mất đó.”
“Còn lâu mới mất.” Tô Vũ Khởi hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cố Hàn Yên bất chợt xuất hiện lúc nửa đêm quả thật làm cho Tô Vũ Khởi bất ngờ không nhỏ. Có ngàn vạn lời muốn nói nhưng ngoại trừ chiếc ôm, cô không nghĩ ra mình nên nói câu gì trước cả. Nhìn cô ấy mệt, cũng không muốn hỏi han gì nữa, chỉ cần ở bên nhau cô đã rất hạnh phúc rồi.
Cố Hàn Yên rúc trong lòng Tô Vũ Khởi không động đậy, giả như mình đã ngủ thϊế͙p͙ đi nhưng thực chất hai mắt cô vẫn mở to, trong lòng có chuyện cô không cách nào ngủ được. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra bắt buộc cô phải đối mặt, dằn vặt cô đến mức muốn suy nghĩ tỉ mỉ cũng không làm được.
Ngày đó, Cố Hữu Quyền ở bệnh viện đến ngày thứ năm thì được xuất viện. Cố Hàn Yên và Hàn Tuệ phụ trách thu dọn đồ đạc, Trần Sâm lái xe đưa họ về.
Mở cửa vào phòng, Cố Hàn Yên đỡ cha mình ngồi lên ghế sofa, mở hết cửa sổ đã đóng mấy ngày hôm qua ra để đón không khí vào nhà.
“Tiểu Trần, đừng loay hoay nữa, cháu ngồi xuống nghỉ đi, cô đi rót nước cho cháu.”
“Ơ không cần đâu cô, cháu không khát.”
“Không khát cũng phải uống chút chứ, mấy hôm nay làm phiền cháu quá rồi.”
Trần Sâm vội vã xua tay: “Cô, cháu đã nói cô đừng nói vậy với cháu hoài mà, cháu xem cô chú như người lớn trong nhà, cháu làm cũng là phải đạo.”
“Thằng bé này, ba mẹ cháu thiệt là may mắn, sinh được một đứa con có hiếu như cháu!” Trong mắt Hàn Tuệ đều là vẻ tán thưởng: “Cháu ngồi đi, cháu cứ đứng mãi làm cô ngại.”
Bà kéo Trần Sâm ngồi xuống ghế sofa rồi đánh mắt cho Cố Hàn Yên. Cô gật đầu rồi theo bà vào bếp, cô nghĩ có lẽ Hàn Tuệ muốn mình hỗ trợ pha trà, ai ngờ mẹ cô đóng cửa bếp lại, câu đầu tiên thốt ra là: “Mấy ngày qua Tiểu Trần toàn ở đây giúp đỡ chúng ta, dù bạn thân cũng không làm được như nó, có phải con nên cho thằng bé câu trả lời hợp lý rồi không?”
Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người: “Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”
“Ý mẹ là gì con còn không hiểu?” Hàn Tuệ nhìn Cố Hàn Yên chăm chú: “Tiểu Trần không quen không biết gì nhà chúng ta, vậy mà ba con xảy ra chuyện nó chạy ngược chạy xuôi hỗ trợ chăm sóc, nói không quá còn tri kỷ hơn thân làm con gái của con nữa. Nếu ba mẹ nó biết sẽ nghĩ gì về chúng ta? Gia đình mình đâu thể lợi dụng không công con nhà người ta như vậy được? Ý tứ thằng bé như thế nào, con nhất định còn rõ hơn so với mẹ. Nếu không phải người ta thích con thì cần gì làm đến mức độ này? Mẹ nghĩ con nên chấp nhận nó làm bạn trai con đi?”
“Mẹ, mẹ biết rõ con..”
“Mẹ biết người con thích là Tô Vũ Khởi, mẹ thật không hiểu nó có gì tốt mà hấp dẫn được con, nhưng mà mẹ muốn nói cho con biết,” Trong mắt Hàn Tuệ mang theo vẻ cầu khẩn, bà nắm chặt tay Cố Hàn Yên: “Ba mẹ chỉ có một đứa con gái, từ lúc con sinh ra đến giờ, lúc nào ba mẹ cũng hy vọng con sống vui vẻ hạnh phúc, gả cho người tốt, sinh một đứa con để mẹ và ba con cùng hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Con và Tô Vũ Khởi đều là con gái, con nhìn xem trong xã hội này có bao nhiêu người có thể chấp nhận tình cảm bất bình thường này của hai đứa? Con gái à, con đừng lông bông nữa, tình cảm hai đứa sao có thể lâu dài được, lập gia đình mới là chuyện các con nên làm. Đừng nói đó là trách nhiệm của con, con xem ba con đi, tình trạng ông ấy bây giờ đâu còn chống chọi được bao lâu, coi như con thương ông ấy, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này cho ông ấy được không?”
“Mẹ, mẹ rõ ràng đang làm khó con..” Cố Hàn Yên rối như tơ vò: “Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn thế này, con làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện con và Trần Sâm, mẹ…”
Hàn Tuệ không chờ Cố Hàn Yên nói xong đã rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, Cố Hàn Yên kinh ngạc nhìn mẹ mình, vội vàng kéo bà dậy: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!