Ánh mắt Tô Vũ Khởi rơi từ trêи vai Cố Hàn Yên xuống đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người bọn họ, ngừng thở một nhịp.
Trần Sâm đổi tư thế, khoác tay lên vai Cố Hàn Yên, hai người có vẻ thật thân mật.
Dĩ nhiên Tân Lạc Ngữ không ngờ được bỗng nhiên bên cạnh Cố Hàn Yên có thêm một người đàn ông, cô lo lắng nhìn qua Tô Vũ Khởi: “Chị, không cần vậy đâu, chúng ta về nhé?”
Tô Vũ Khởi vẫn làm như không nghe thấy, cứ nhìn mãi đến tận khi hai người đi xa, khuất bóng sau đường hầm. Cứ lo lắng sau khi mình ra đi sẽ không có ai chăm sóc cô ấy, cuộc sống sẽ chẳng dễ chịu gì, nhưng vì sao đến lúc nhìn thấy Trần Sâm bên cạnh mình lại đau lòng đến thế? Có lẽ vì không nỡ bỏ, hoặc có lẽ vì không cam lòng. Đôi chân đột nhiên nặng nề đến mức không thể cất bước, cô hít sâu mấy lượt, dần dần thả lỏng.
Cho dù không cam lòng thì sao? Trêи đời có bao nhiêu người yêu nhau vĩnh viễn không chia ly? Chuyện đi đến bước đường này, Tô Vũ Khởi đã không còn cách nào đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần biết rằng lúc trước cả hai thật lòng yêu nhau, chỉ cần về sau có người chăm sóc bên cạnh cô ấy, chỉ cần sau khi cô đi cô ấy vẫn có cuộc sống tốt đẹp, vậy tất cả những gì cô làm bây giờ đều đáng giá, Tô Vũ Khởi sẽ không hối hận.
Chúng ta sẽ học được cách quên thôi, cô muốn nói với Cố Hàn Yên như vậy, cũng tự nói với mình hãy quên tình cảm này đi.
“Chị không sao, em không cần lo cho chị đâu, chị rất khỏe.” Tô Vũ Khởi mỉm cười: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Tân Lạc Ngữ gật đầu, đi theo cô. Mắt Tô Vũ Khởi vô hồn, tuy hướng thẳng phía trước nhưng không nhìn thấy bất cứ điều gì. Tân Lạc Ngữ biết trong lòng cô rất khó chịu nhưng không biết phải an ủi thế nào cho phải. Vết thương trong lòng đau thế nào chỉ duy bản thân người đó mới có thể cảm nhận được, cho dù người khác có cảm thông đến đâu cũng không cách nào chịu đựng cùng nhau.
Cố vắt hết óc để đánh vỡ sự trầm mặc khiến người ta không quen này, Tân Lạc Ngữ ấp úng nói: “Chị, các chị thật sự không tìm được giải pháp nào sao? Bây giờ còn có một mình, sau này chị biết làm sao bây giờ?”
Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chị biết chị ấy bị kẹp giữa ba mẹ và chị khó xử như thế nào, nên chị mới chọn ra đi để giải thoát cho chị ấy. Lẽ ra chị nên sớm làm điều này, bởi vì chị không kiên định nên mới để chị ấy gặp nhiều chuyện tủi thân như vậy. Chuyện tương lai chị chưa muốn nghĩ đến, nhưng hiện tại chị hy vọng được thấy chị ấy hạnh phúc.. Bây giờ nghĩ lại, cho dù người ở bên cạnh chị ấy có phải là chị hay không, cho dù người làm chị ấy vui vẻ có phải chị hay không phải chị cũng được, chỉ cần chị ấy sống thật hạnh phúc đã đủ để chị vui mừng thay cho chị ấy rồi. Yêu không phải là ích kỷ chiếm giữ, nếu Hàn Yên rời xa chị sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy chị đồng ý rút lui.”
“Nhưng chị đâu có vui.” Tân Lạc Ngữ vừa đi vừa nhìn chăm chăm xuống mặt đất, theo thói quen vuốt ve vết sẹo trêи mu bàn tay: “Những cái khác em không biết, nhưng em chắc chắc một điểm, xa chị ấy chị không vui.”
“Không sao cả, thời gian sẽ giúp chị quên đi tất cả.” Đôi mắt Tô Vũ Khởi hơi rưng rưng, cô ngẩng đầu lên, dằn xuống nỗi đau trong lòng: “Tình cảm ba năm chị còn có thể buông, vậy một năm này có gì không thể? Chị không thể bởi vì hạnh phúc của mình mà ép buộc người mình yêu phải đi với mình. Cuộc sống có bao giờ toàn vẹn như mình mong muốn đâu em, chia tay là lẽ tất nhiên, còn gì đâu mà không thông suốt?”
Tân Lạc Ngữ khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt của cô mang theo một tia hy vọng, nhìn vào mắt Tô Vũ Khởi nói: “Cuối cùng em cũng biết vì sao Quan Tâm Kỳ nói chúng ta giống nhau. Yên tâm đi, còn có em mà, em sẽ không để chị không có nơi để về.”
“Quan Tâm Kỳ?” Tô Vũ Khởi cũng cười lại: “Cám ơn em. Chị đâu có thảm đến mức ấy chứ? Có điều đúng là ở nhà em cũng rất tốt, nhìn cô bé kia tức giận thở phì phò, tự nhiên chị cũng dễ chịu hơn hẳn. Cái này có được gọi là sung sướиɠ trêи nỗi đau người khác không nhỉ?”
“Hihi, ai bảo cậu ấy gây chuyện với chị trước, giờ xem như trả thù đi. Cũng phải cho cậu ta một bài học thế nào là ác giả ác báo chứ.”
“Tân Lạc Ngữ!”
Vừa mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, không biết Quan Tâm Kỳ từ đâu vọt tới, thở hồng hộc bắt lấy tay Tân Lạc Ngữ: “Hai người đang đi đâu vậy?”
“Cậu lại lên cơn à!” Tân Lạc Ngữ bị cô làm cho giật mình: “Định hù chết người khác hả? Buông ra! Cậu nắm tôi làm gì!”
“Không buông, cậu theo tôi về!”
“Tụi tôi đang định về, không cần cậu mời.”
“Hả, ờ..”
Bao nhiêu nóng nảy của Quan Tâm Kỳ đều bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ngoan ngoãn buông tay ra, đảo mắt soi tới soi lui trêи người Tân Lạc Ngữ và Tô Vũ Khởi: “Hai người đến đây để gặp Cố Hàn Yên à?”
Tân Lạc Ngữ giẫm mạnh lên chân cô một cái, nháy nháy mắt. Quan Tâm Kỳ bị đau nhưng không thể nổi quạu, ức chế ngừng lại, sầm mặt nhìn Tân Lạc Ngữ.
“Thôi đừng phá rối nữa. Về thôi, tôi đói rồi. Có phải Kiều Hi đang ở nhà tôi không, có đem gì ngon ngon qua không?”
“Cậu về thì biết, cần gì phải hỏi tôi mấy chuyện này. Tôi ở đây sao cậu không thèm hỏi?”
“Cậu không nói thì thôi, tôi cần chắc?”
“Này cậu.”
Quan Tâm Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chết bầm, cậu có thể ngừng hò hét với tôi không?”
Đang nói chuyện bỗng nhiên bên cạnh có chiếc xe lướt ngang qua, Tô Vũ Khởi vô tình ngẩng mặt lên, cùng người ngồi bên lái phụ đối mắt nhìn nhau.
Là xe của Trần Sâm.
Tô Vũ Khởi nhìn thấy trong mắt Cố Hàn Yên là vui sướиɠ và kinh ngạc. Cô ấy chồm người tới, đặt hết hai tay lên cánh cửa kiếng để nhìn cho rõ có phải thực sự là cô hay không. Chỉ trong khoảnh khắc mấy giây ngắn ngủi Tô Vũ Khởi đã nhanh chóng có phản ứng, cô xoay lại ôm chầm lấy Tân Lạc Ngữ vẫn đang cãi vả với Quan Tâm Kỳ ở đằng sau, đưa lưng về mặt đường.
Quan Tâm Kỳ ngẩn ra, rống lên: “Tô Vũ Khởi! Cô làm gì thế!”
“Em đứng im nhé. Chỉ một lúc thôi.” Tân Lạc Ngữ cao hơn cô nên khi dựa vào, sẽ đúng lúc gối đầu lên vai. Tô Vũ Khởi tập trung ôm cô, nhắm mắt lại.
Trần Sâm không hề dừng xe lại, tăng tốc lái đi. Tân Lạc Ngữ không nói một lời, mặc cho Tô Vũ Khởi ôm nhưng Quan Tâm Kỳ ở bên cạnh thì không, hai mắt như phun lửa, trừng trừng nhìn cái ôm thân mật của hai người.
Chốc lát sau, Tô Vũ Khởi buông Tân Lạc Ngữ ra.
“Ổn rồi. Xin lỗi Tiểu Ngữ, đã làm em sợ rồi.”
“Không sao.” Tân Lạc Ngữ lắc đầu: “Chị ấy đi xa rồi, chị yên tâm đi.”
“Hai người nói ai đi?” Quan Tâm Kỳ không hiểu gì cả: “Tô Vũ Khởi, cô nhanh nói cho tôi biết, sao cô lại ôm cậu ấy!”
“Vì Cố Hàn Yên. Người trêи xe lúc nãy là Cố Hàn Yên.”
“Cố Hàn Yên? Cố Hàn Yên sắp kết…”
Quan Tâm Kỳ định nói ra chuyện Cố Hàn Yên kết hôn thì đột nhiên nhớ ra lời Kiều Hi căn dặn, lập tức im bặt: “Vậy chúng ta về nhanh đi, Kiều Hi đang nấu cơm ở nhà, về trễ cơm sẽ nguội hết.”
“Ừ.”
Ba người cùng nhau về nhà, trêи đường đi không nói gì nữa. Đến khi về đến trước cửa chung cư, Tân Lạc Ngữ bỗng nói ở nhà hết giấm, bảo hai người về trước để cô đi mua một mình.
Đương nhiên Quan Tâm Kỳ không đồng ý nhưng Tân Lạc Ngữ một hai không chịu để cho cô theo, không làm được gì khác đành theo Tô Vũ Khởi đi vào thang máy. Ngẫm nghĩ kiểu gì cũng không yên lòng, nên sau khi lên lầu cô lại trở xuống đi tìm Tân Lạc Ngữ.
Tìm ra Tân Lạc Ngữ không chút khó khăn nào, bởi vì cô ấy căn bản không hề ra ngoài mua giấm. Quan Tâm Kỳ nhìn thấy ở cạnh bồn hoa bên trái chung cư có một người đang úp mặt vào gối, không phải Tân Lạc Ngữ thì là ai.
“Lạc Ngữ?”
Quan Tân Kỳ thấy cô là lạ, vội hỏi: “Cậu làm sao vậy, không khoẻ ở đâu?”
Cô đi đến trước mặt Tân Lạc Ngữ rồi ngồi xổm xuống, kinh ngạc phát hiện Tân Lạc Ngữ đang khóc.
Dường như đã nhịn từ rất lâu rồi, hai mắt Tân Lạc Ngữ đỏ hoe, ôm đầu gối nức nở không ngừng, nước mắt ừng ực rơi xuống. Nhìn thấy Quan Tâm Kỳ đột nhiên xuất hiện, cô vừa khóc vừa quát: “Ai cho cậu đến đây, không phải đã bảo về trước rồi à!”
Quan Tâm Kỳ chưa từng thấy Tân Lạc Ngữ khóc. Trong ấn tượng của cô, Tân Lạc Ngữ là một cô gái mạnh mẽ. Bởi vậy khi nhìn thấy một mặt yếu ớt này, cô bỗng dưng không biết làm gì. Muốn đưa tay lau nước mắt cho Tân Lạc Ngữ nhưng lại không dám, ngập ngừng mãi mới mở miệng nói: “Tôi lo cho cậu nên mới xuống đây xem thế nào. Làm sao biết cậu đang khóc ở đây? Cậu đừng khóc nữa, có phải bị đau ở đâu không? Tôi dẫn cậu đi bác sĩ nhé?”
“Chỗ này của tôi khó chịu, cậu có thể nhìn ra được không!”
Tân Lạc Ngữ chỉ vào ngực mình: “Đã nói không cần cậu quan tâm đến tôi, ai cho cậu qua đây!”
“Cậu đừng vậy được không? Quá lắm sau này tôi không cãi nhau với cậu nữa. Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc làm tôi đau lòng.” Quan Tâm Kỳ ôm lấy Tân Lạc Ngữ: “Nếu cậu thật sự muốn khóc, tôi sẽ cho cậu mượn vai. Nhưng mà sau này không được lén khóc một mình nữa, nhìn cậu như vậy rất thương.”
“Ai cần cậu thương tôi!” Tân Lạc Ngữ không giãy dụa, dựa vào vai Quan Tâm Kỳ còn khóc to hơn trước. Trời đã tối nên không ngừng có người đổ về chung cư, lúc đi ngang qua ai cũng ngoái đầu nhìn lại hai cô gái đang ngồi chồm hỗm bên bồn hoa khóc rống lên, thật là kỳ lạ!
Quan Tâm Kỳ chờ cho tiếng khóc Tân Lạc Ngữ nhỏ dần mới đỡ cô dậy, lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt cho cô. Trong lúc vô tình ngón tay quệt phải vết sẹo trêи mu bàn tay, đau lòng nắm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve rồi hỏi: “Còn đau không?”
Tân Lạc Ngữ lắc đầu: “Đã lâu lắm rồi, sao còn đau được.”
“Tôi hỏi nơi này này.” Quan Tâm Kỳ chỉ vào tim Tân Lạc Ngữ: “Vừa rồi cậu nói chỗ này rất khó chịu.”
Tân Lạc Ngữ lặng im không nói, ánh mắt Quan Tâm Kỳ ôn hoà cẩn thận đưa tay lên xoa mặt cô, gỡ vài cọng tóc dính bết lên mặt vì nước mắt: “Tôi sẽ bảo vệ cậu.. từ xưa đến giờ chưa từng có ai cho tôi cảm giác giống cậu. Cậu là người đầu tiên. Lạc Ngữ, tôi thật sự rất muốn biết quá khứ của cậu đã xảy ra chuyện gì.. Nếu chuyện đã qua làm cậu cảm thấy đau khổ như vậy thì cậu nên quên đi. Vui là vui, không vui là không vui, cậu đừng làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi rất khó chịu.”
“Tôi không sao. Vì thấy hai người họ khổ sở nên không nhịn khóc được. Ai biết cậu sẽ thấy đâu, ngại chết được.”
Tân Lạc Ngữ che mặt: “Cậu đừng nhìn tôi nữa, đi về trước đi, tôi ổn rồi.”
“Có điên mới tin.” Quan Tâm Kỳ bĩu môi: “Hay là tức cảnh sinh tình? Cậu thích Tô Vũ Khởi?”
“Quan Tâm Kỳ, trong đầu cậu cả ngày ngoài cái này ra thì không nghĩ được gì khác à?” Người vừa rồi vẫn đang đầm đìa nước mắt bỗng nhiên hét mình thật to, làm Quan Tâm Kỳ chấn động đến sững sờ: “Có cần la to vậy không, tôi nói gì sai mà cậu tức giận dữ vậy?”
“Tôi kệ cậu! Tôi về đây. Cậu không muốn về thì tiếp tục đứng đây hứng gió đi! Bình thường là ăn no không có việc gì làm mới rảnh rỗi lo chuyện người khác, còn cậu là đói đến phát rồ!”
Tân Lạc Ngữ không thèm ngoảnh mặt cứ thế đi mất, mặc kệ Quan Tâm Kỳ đứng ở bên ngoài. Cô bất mãn lườm người đang đi một cái, con bé chết tiệt này, chỉ có lúc khóc nhìn còn dễ thương chút đỉnh, bình thường trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Hàn Yên, em đang nghĩ gì vậy?”
Vòng tay rắn rỏi và mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy cô. Cố Hàn Yên lấy lại tinh thần: “Không có gì, tự nhiên thấy thời gian trôi nhanh quá nên lắm lúc không thích ứng kịp, chỉ là kết hôn thôi, cần gì vội vàng như thế?”
“Chỉ là kết hôn thôi?”
Trần Sâm phì cười: “Cố tiểu thư của anh ơi, bạn gái người ta vừa nghe bạn trai cầu hôn đã sướиɠ rơn rồi, sao đến em lại phát biểu cái gì mà ‘chỉ là kết hôn thôi’? Cái này đúng là tổn thương trái tim người nghe, chẳng lẽ anh không đủ hấp dẫn nên em không muốn gả cho anh?”
“Em không có ý này.” Cố Hàn Yên không quen để hắn ôm eo của mình nên muốn đẩy tay hắn ra, nhưng dừng một nhịp lại bỏ qua: “Em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Anh biết em chưa thích ứng kịp với chuyện đột nhiên chuyển đổi thân phận này, ngay cả anh cũng vậy mà. Nhưng mà em xem, tuổi tác chúng ta đều không còn nhỏ, cha mẹ hai bên đều nóng lòng ôm cháu lắm rồi, nếu còn trì hoãn thì mấy ông bà sẽ phát điên thôi. Em đừng lo, làm cô dâu của anh, anh sẽ không để em chịu bất kỳ buồn tủi nào, dù là những ngày tháng sống chung sau này cũng thế. Với lại bây giờ chỉ là thử áo cưới thôi, đã kết hôn đâu, em thoải mái một chút đi. Phụ nữ đẹp nhất không phải lúc trở thành cô dâu sao?”
Cố Hàn Yên im lặng, đã có lúc cô từng cho rằng thời điểm người phụ nữ xinh đẹp nhất là lúc trở thành cô dâu. Cô cũng từng vì tương lai của bản thân mà ước ao mong chờ, nhưng có tưởng tượng thế nào cô cũng không ngờ kết quả lại ra thế này. Đứng trước cái gương to kề sát đất, Trần Sâm mặc bộ vest màu đen ôm cô vào lòng. Đen trắng phối hợp trông có vẻ tươi tắn trang nhã làm sao nhưng trong lòng cô không có chút mảy may vui sướиɠ nào, ngược lại bắt đầu nảy sinh cảm giác khủng hoảng đối với tương lai không rõ phía trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp nhất không phải lúc làm cô dâu của người khác, mà là lúc được ở bên cạnh người cô ấy yêu thương nhất. Chỉ có ở bên cạnh người đó, cô gái ấy mới bộc lộ được dáng vẻ xinh đẹp hạnh phúc nhất của mình.
“Hàn Yên, hai đứa con còn chưa xong sao?”
Màn che màu tím sau lưng bị kéo ra một góc, lộ vào hai cái đầu. Là Hàn Tuệ và Lý Dĩnh, mẹ của Trần Sâm. Lần này đến đây còn có cha của Trần Sâm, Trần Thư Hóa.
Thấy hai người đang ôm nhau ở trước gương, Trần Thư Hóa cười to lên: “Tôi nói rồi mà, hai đứa nhóc này làm gì mà chậm chạp như vậy, hóa ra thay quần áo xong còn bắt đầu thân mật, có phải vui quá nên quên béng luôn bốn ông bà già này không?”
“Ba, ba nói gì vậy, con và Hàn Yên có ngọt ngào thế nào cũng không quên mọi người. Con chỉ đang giảng giải cho Hàn Yên biết, để cô ấy yên tâm giao nửa đời sau cho con thôi.”
Hàn Tuệ cười đến nỗi không ngậm được mồm: “Chị Lý chị xem chị xem, tôi đã nói con trai nhà chị chu đáo đâu ra đó vô cùng mà. Làm gì cũng suy nghĩ đến con gái nhà chúng tôi, chị dạy con khéo thật đó, ở nhà chắc chắn cũng rất hiếu thảo đúng không. Hai anh chị thật là có phúc quá, có đứa con để người ta thương như thế! Hàn Yên, con không cần sợ, gả cho Tiểu Trần chỉ có hưởng phúc thôi, làm gì có chuyện tủi thân!”
Ánh mắt có phần chê trách của Lý Dĩnh đảo trêи người Cố Hàn Yên một vòng, miễn cưỡng gật gật đầu: “Đúng là đẹp.”
Ban đầu nghe con trai nói sớm có người trong lòng, đeo đuổi rất lâu mới thành công thì bà rất vui vẻ. Nhưng sau khi nghe ngóng điều kiện gia đình Cố Hàn Yên xong lại thất vọng không thôi, gia cảnh bình thường, không tính là tốt nhưng cũng không quá kém. Sau khi gặp mặt cô thì thấy bề ngoài cũng ổn, lời nói cử chỉ lễ độ, con trai lại thích nên đành thuận theo. Ít nhất cô gái này là con một, không bị vướng mắc dây mơ rễ má anh chị em này nọ.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ tất cả những yếu tố này, vả lại tuổi cả hai không còn nhỏ nên bà bàn bạc với Trần Thư Hóa, đồng ý cho hai người kết hôn. Đợi đến khi Cố Hàn Yên tới nhà nhiều lần, bà mới dần dần chấp nhận cô con dâu tương lai này.
“Hai người các con thử áo cưới thôi đã mất cả một buổi sáng rồi, chọn được chưa? Mẹ cảm thấy bộ này rất đẹp, hai đứa con nghĩ thế nào?”
Trần Sâm buông Cố Hàn Yên ra, kéo mở cà vạt: “Con thấy bộ này cũng được, Hàn Yên, em thích không?”
Cố Hàn Yên đứng im, miễn cưỡng cười đáp: “Anh thích là được mà.”
Hàn Tuệ sầm mặt lại, kéo cô qua một bên: “Chọn áo cưới là việc hai người phải cùng đồng lòng, sao con cứ mặc kệ như vậy? Đã sắp kết hôn đến nơi rồi, con còn trưng ra vẻ mặt thế này là sao? Để ba mẹ Trần Sâm thấy được còn tưởng con kiêu ngạo! Mẹ thừa nhận mẹ bắt con cưới Trần Sâm có một nửa lý do vì ba con và mẹ. Nhưng mà Tiểu Trần đối với con thật sự rất tốt, chuyện ấy con không thể phủ nhận, sau này con sẽ biết gả cho nó là một quyết định sáng suốt thế nào! Những thời khắc này là dành cho con trải qua, chứ không phải cho mẹ và cha con!”
“Mẹ, con chỉ để cho anh ấy tự do quyết định, mẹ có cần phải phản ứng mạnh vậy không?” Mặt Cố Hàn Yên không chút cảm xúc nào, gỡ khoăn voan trêи đầu xuống: “Con đã đồng ý kết hôn rồi, con sẽ tuân thủ hứa hẹn. Mẹ kè kè theo con một đường, đến giờ này vẫn sợ con chạy trốn sao?”
“Không phải mẹ có ý này..” Giọng nói Hàn Tuệ nhũn dần, làm ra vẻ tận tình khuyên nhủ: “Hàn Yên, con là con gái của mẹ, là miếng thịt cắt ra trêи người mẹ, mẹ là mẹ ruột của con, có thể làm ra chuyện gì hại con hay sao? Tất cả vì muốn tốt cho con thôi, bây giờ con có thể không hiểu, không cam tâm, nhưng sau này con sẽ hiểu được lòng mẹ, hiểu được tất cả dụng ý của mẹ. Mẹ biết mẹ có nói nhiều hơn nữa thì trong lòng con vẫn như có khối u mụn nhọt, con đối với mẹ có cái nhìn như thế nào mẹ hiểu chứ. Nhưng mẹ cũng không thể bởi vì vậy mà mặc kệ không hỏi không quan tâm gì con! Mẹ nói cho cùng, vẫn hy vọng có người yêu con thật lòng, cùng con đi hết một đời một kiếp. Lỡ như sau này ba con không còn ở đây, mẹ, mẹ chỉ sợ mẹ cũng không sống được một mình..”
“Mẹ! Mẹ nói nhăng nói cuội gì vậy!” Cố Hàn Yên nhíu mày, nắm chặt tay bà, nghẹn ngào nói: “Con biết, con biết mẹ muốn tốt cho con.. Nhưng mà con chưa sẵn sàng, mẹ cho con thời gian để con có thể điều chỉnh tâm trạng thật tốt được không? Ba sẽ khỏe thôi, mẹ cũng sẽ khỏe mạnh, cả nhà mình sau này sẽ sống thật hạnh phúc… Mẹ đừng nói những lời này nữa được không..”
“Được được, mẹ không nói. Là mẹ không đúng, đang ngày vui lại nói toàn chuyện buồn. Con và Tiểu Trần phải chọn trang phục thật đẹp đó, kết hôn là chuyện cả đời, không thể qua loa cho xong. Mẹ qua xem ba con thế nào rồi.”
Cố Hàn Yên gật đầu, chờ bà kéo lại rèm cửa đi ra ngoài, cô nắm chặt tay, cố gượng ép ra nụ cười trêи mặt. Phải, cô phải nên điều chỉnh tâm trạng của mình, dù nói thế nào đi nữa Trần Sâm cũng là người vô tội. Cô không thể sau khi phụ lòng một người lại tiếp tục tổn thương một người khác.
“Lão Cố, ông ở đây làm gì vậy, con gái thử áo cưới ông cũng không tới xem, còn ngồi ở đây nữa!”
“Bà và ba mẹ Tiểu Trần không phải đều đang ngắm sao, tôi đến đó biết chen vào chỗ nào.” Cố Hữu Quyền vẫn ngồi im trêи ghế: “Tôi nghĩ thế nào cũng thấy không yên lòng, con gái từ đầu có yêu Trần Sâm đâu? Sao tự nhiên bỗng dưng chấp nhận nó? Tôi xem thái độ nó cũng chẳng giống gì như vui vẻ vì sắp lấy chồng? Có phải bà nói gì với nó không?”
“Ông xem tôi là cái loại gì vậy?” Hàn Tuệ liếc một cái: “Tôi có thể lấy hạnh phúc của con gái mình để đùa giỡn sao? Vì Tiểu Trần kiên trì nên cuối cùng mới chờ được ngày mây tan, thấy được trăng sáng. Hai đứa nó mới gọi là xứng lứa vừa đôi, Tô Vũ Khởi kia làm sao so được.”
“Hai đứa nó kết hôn thì liên quan gì đến Vũ Khởi mà kéo người ta vào? Bà không nói tôi cũng quên mất, sao lâu rồi tôi không thấy Vũ Khởi, nó bận rộn quá à? Con bé ấy thân thiết với Hàn Yên lắm mà, bây giờ Hàn Yên kết hôn, không lẽ nó không biết, sao không đến đây xem.”
“À, à, nhà nó có chuyện nên về quê rồi.”
“Trong nhà con bé ấy làm sao, hay xảy ra chuyện gì trọng đại? Nếu không phải vậy sao có thể một đi không trở lại? Hàn Yên có gọi điện thoại hỏi thăm người ta không?”
Hàn Tuệ sầm mặt nói: “Này, tôi nói ông nhé, cần gì quan tâm con bé ấy làm gì, con gái ông kết hôn quan trọng hay nó quan trọng? Sao nào, chẳng lẽ ông xem trọng nó?”
Cố Hàn Yên vừa nghe đã giận: “Bà toàn nói lời thừa! Nói đùa cũng phải có ý thức chứ, sao muốn thích nói gì thì nói được! Bà là càng già càng không nên nết! Tôi chỉ cảm thấy cô bé ấy tốt, hỏi một chút thì sao? Hay tâm lý bà bị khiếm khuyết chỗ nào!”
“Này, tâm lý ai bị khiếm khuyết. Tôi chỉ trêu ông một chút thôi, còn ông thì sao?” Hàn Tuê cầm cốc trà lên uống hai ngụm: “Được rồi được rồi, không nói cho ông biết, có nói ông cũng không hiểu. Có thời gian rảnh thì lo chuẩn bị cho hôn lễ con gái thật tốt đi. Cha mẹ người ta cũng ở đây, ông không thể không làm gì được, ít ra cũng phải giao tiếp chứ. Tiểu Trần đối với Hàn Yên rất tốt, tôi rất hài lòng đứa con rể tương lai này. Ông đừng có ngồi đồng ở đây, giúp được cái gì thì giúp cái đó, mặt mày cũng phải rạng rỡ vui mừng vì gả con gái chứ! Tâm nguyện cả đời của chúng ta coi như đã xong, sau này chỉ còn ngồi chờ hưởng phước thôi.”
“Bởi vì con gái kết hôn là chuyện lớn nên tôi mới không yên lòng. Tôi không tin nổi vì sao hai đứa nó lại tiến triển nhanh đến thế, sao tự nhiên Hàn Yên lại chấp nhận, tôi hỏi nó nhưng nó cũng nói là bản thân tự nguyện..”
“Tôi cũng không hiểu Tiểu Trần đã làm gì mà ông ngứa mắt dữ vậy? Con gái đồng ý kết hôn là chuyện rất tốt rồi, chẳng lẽ ông muốn nó tàn phai nhan sắc không còn ai thèm phải ở nhà suốt đời với ông sao? Làm đàn ông, chỉ cần ra ngoài biết ăn nói làm được việc, ở nhà có hiếu với bố mẹ ông bà thì đã xứng đáng làm chỗ dựa rồi. Đời tôi chính là vì vào tay ông nên mới không tốt đẹp gì.”
Cố Hữu Quyền khịt mũi: “Biết ăn nói thì tốt, nhưng nếu quá biết ăn nói tôi sẽ không yên tâm. Bà xem bà bị nó dụ dỗ ra cái dạng gì rồi, bây giờ chỉ ước gì nó biến thành con trai ruột của bà chứ gì? Tôi chỉ sợ đây là vẻ bề ngoài mà thôi, về sau chẳng biết tốt xấu thế nào.”
“Ông đừng có mở miệng toàn nói những chuyện xui xẻo được không? Người ta ra vẻ bề ngoài lúc nào, lúc ông nằm viện ai là người chạy ngược chạy xuôi?”
“Vâng vâng vâng, tôi biết tôi nợ ân nó, nhưng tôi cũng đã mời nó một bữa biểu đạt thành ý cảm tạ rồi. Đâu đến mức vì báo đáp mà bán luôn con gái chứ?”
Hàn Tuệ giơ tay lên nhéo mạnh vào tay ông một cái: “Ngậm cái miệng thúi của ông lại, bây giờ hai bên gia đình gặp cũng đã gặp rồi, ngày cưới cũng đã định, đến lúc chọn áo cưới ông vẫn còn nói xiên nói xẹo là sao. Tôi cho ông biết, ông đừng có làm xấu mặt đó, con gái đang rất vui vẻ chuẩn bị làm cô dâu, ông phá chuyện tốt của nó thì tôi không để yên đâu.”
“Tôi mặc kệ, bà thích quản lắm đúng không? Chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà bà muốn quản cũng được, nhưng chuyện kết hôn của con thì không được. Nếu con gái đồng ý thì tôi không ý kiến, nhưng nếu thằng nhóc này ngày sau đối xử không tốt với Hàn Yên, tôi sẽ không tha cho nó.”
“Cô chú, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
Trần Sâm mặc bộ vest thẳng tắp, nắm tay Cố Hàn Yên đứng trước mặt hai người: “Cô chú nhìn xem được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!