“Chúc mừng cô, cô làm mẹ rồi, cô mang thai đã hơn hai tháng.”
Cố Hàn Yên siết tờ kết quả trong tay, ngồi trêи ghế đá trước cửa bệnh viện, đau đớn từ lòng bàn chân truyền thẳng lên mắt. Bên cạnh cô người đến người đi, tiếng bước chân giẫm lên sỏi lạo xạo không ngừng truyền đến bên tai rồi dần dần biến thành những âm thanh ong ong vô nghĩa. Mắt cô không còn nhìn thấy gì, lỗ tai không nhận rõ âm thanh, mũi không ngửi được mùi, miệng cũng không thể nói, giống như có một cái hộp trong suốt to lớn hoàn toàn bao bọc lấy cô, khiến cô hoàn toàn cô lập giữa dòng người huyên náo.
Mang thai… Vì sao lại đúng vào lúc này…
Bàn tay hết nắm lại mở, rồi từ từ lần mò đến bụng của mình, nhẹ nhàng xoa lên. Nơi đó đang cất giấu một sinh mệnh bé nhỏ lặng lẽ bước vào từ lúc nào cô chẳng hay, không biết giới tính, không biết mặt mũi, là đứa con tương lai của cô.
Cô phải dùng tâm trạng gì để nghênh đón đứa bé sẽ ra đời sau tám tháng này bây giờ? Cô nên lấy thái độ gì để dùng một cơ thể đã lâu không quý trọng gánh chịu cùng lúc tính mạng của hai con người. Đầu óc Cố Hàn Yên rối tung rối mù, nghĩ không ra một con đường sáng.
“Hàn Yên!”
Trương Mạn chạy đến trước mặt Cố Hàn Yên, ngồi xuống nắm chặt lấy tay cô: “Tại sao lại chạy ra đây ngồi, kết quả kiểm tra thế nào?”
“Em…mang thai…”
“Hả!?”
Trương Mạn kinh ngạc đến mức há hốc mồm, tâm trạng cũng theo đó trở nên phức tạp. Đối với chuyện Cố Hàn Yên mang thai, rốt cuộc cô nên chúc mừng hay sầu lo? Hai người họ kết hôn đã lâu, cũng đã nên có một đứa con rồi. Nhưng chiếu theo mâu thuẫn của Trần Sâm và Cố Hàn Yên hiện tại, đứa bé này xuất hiện là vô cùng không thích hợp.
“Hàn Yên, em..tính thế nào? Có muốn đứa bé này không?”
Cố Hàn Yên uể oải lắc đầu: “Em cũng không biết nên làm gì nữa, bây giờ đến suy nghĩ em cũng không có sức. Chị biết không, em thật sự cảm thấy em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.. mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá…”
Lòng cô như muốn nổ tung vì quá đau đớn, nước mắt chua xót nhưng không rơi xuống được giọt nào. Tuyến lệ giống như bị tắc nghẽn, đem tất cả chua cay đều nghẹn vào trong máu rồi chảy ngược vào tim, làm cho cô không sao thở nổi.
Người đó là người đã sinh ra cô, là người đã nuôi cô khôn lớn nhưng lại dùng thủ đoạn hèn hạ từng bước gài cô vào cuộc hôn nhân này, để cô rơi vào hoàn cảnh tiến không được lùi không xong, thử hỏi làm sao cô còn có thể tin tưởng bà nữa! Tất cả những gì bà nói tất cả những gì bà làm cho đến hiện tại, khi đến tai Cố Hàn Yên đều là giả! Đây chính là những điều mà bà nói vì muốn tốt cho cô sao, đây chính là những điều mà bà nói cô phải vì cha của mình sao, đây chính là cái hạnh phúc mà bà định nghĩa đó sao!!!
Cố Hàn Yên không thể hiểu được, thực sự không thể hiểu, đây là cách thức thể hiện yêu thương của mẹ đối với cô sao? Tàn nhẫn, ích kỷ, lừa dối!
“Ngoan, đừng buồn nữa, còn có chị ở đây.” Trương Mạn đau lòng đỡ cô ôm vào lòng, chỉ thấy Cố Hàn Yên gầy còm chỉ còn da với xương, thân thể như vậy làm sao đủ khả năng sinh con? Không cần đứa bé kia đến dằn vặt cô, chỉ tự mình cô thôi cũng đã đủ để hành hạ bản thân lao tâm lao lực đến chết rồi.
“Trước mắt em theo chị về nhà, chuyện này chúng ta sẽ từ từ ngẫm nghĩ cẩn thận được không?”
Điện thoại trong túi reo vang không ngừng, Cố Hàn Yên tắt điện thoại, được Trương Mạn đỡ đứng lên. Chẳng qua chỉ ngắn ngủi một ngày, bản chất cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô cảm thấy mình chẳng khác nào một vai hề, cho rằng chỉ cần nhượng bộ thì có thể làm những người bên cạnh không còn khó xử và đau khổ nữa. Quay đầu nhìn lại, tất cả thực chất chỉ là một câu chuyện cười, chỉ trách bản thân cô quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần thuận theo thì có thể kết thúc hết thảy! Thậm chí cô bắt đầu hối hận, tại sao cô lại nghe được ba mẹ nói chuyện, tại sao cô lại biết được sự thật Hàn Tuệ đang giấu diếm làm gì, nếu từ đầu đến cuối đều là lời nói dối của Hàn Tuệ, vậy tình yêu lúc trước mà cô đã hy sinh, Tô Vũ Khởi mà cô đã lạc mất, còn có cuộc sống mà cô dễ dàng cho qua, hiện tại nó có ý nghĩa gì….
—————————-
Ầm!
“Bà nói cái gì!? Bà nói lại tôi nghe lần nữa tất cả những gì bà vừa nói, lặp lại lần nữa!!!!!
Cố Hữu Quyền tức giận ném chén trà xuống đất làm mảnh vỡ bay tung tóe khắp nơi. Ông như một con hổ dữ trong cơn tức giận, vỗ mạnh lên bàn, đỏ mặt rít gào với Hàn Tuệ: “Vì bắt Hàn Yên kết hôn mà bà lừa nó nói tôi bị ung thư? Hàn Tuệ ơi là Hàn Tuệ, bà rốt cuộc có phải là một người mẹ hay không! Bà có thật phải giết chết con gái của bà, trù chết chồng bà bà mới vui sướиɠ hay không!!!”
Hàn Tuệ co rúm sợ hãi vì cơn tức giận của ông, kết hôn mấy chục năm, Cố Hữu Quyền chưa từng nóng giận đến mức độ này. Bà tự biết bản thân đuối lý nên ngồi im trêи ghế sofa: “Ông nóng nảy vậy làm gì, tôi cũng đâu muốn ông bị bệnh thật sự. Lúc ông sinh bệnh, tôi cũng gấp đến rơi nước mắt! Nhưng nếu tôi không nói vậy, Hàn Yên có thể đồng ý kết hôn với Trần Sâm sao?”
“Trần Sâm Trần Sâm, Trần Sâm cho bà cái gì tốt đến mức mà bà phải bán luôn con gái!” Lông mày Cố Hữu Quyền nhíu chặt vào nhau: “Tôi đã nói rồi, nếu con không đồng ý thì thôi, trêи thế giới này đâu phải chỉ có nó là đàn ông tốt, quan trọng là con gái phải yêu. Kết hôn là chuyện cả đời người, bà lại buộc con tự bán chính mình! Khổ thân tôi ban đầu còn tưởng con thật lòng bị Trần Sâm cảm động nên mới vui vẻ lấy nó! Bà có biết hạnh phúc cả đời này của nó đều bị bà hủy hoại trong tay rồi không!”
“Con gái yêu con gái yêu, ông mở miệng là chỉ quan tâm con gái yêu ai, ông có biết người con gái yêu là ai hay không, còn nhắm mắt nhắm mũi ồn ào với tôi!” Hàn Tuệ rối lên, thở hổn hển gân cổ cãi tay đôi với Cố Hữu Quyền: “Nếu tôi để tự nó thì xem như phá hỏng đời nó luôn! Ông có biết con gái ông biến thành đồng tính luyến ái không, nó yêu Tô Vũ Khởi! Nếu không phải hồi xưa tôi theo chân nó, thấy nó ở quán cà phê hôn môi Tô Vũ Khởi thì tôi cũng không biết nó thích một người phụ nữ!!! Ông nói đi, giỏi thì nói đi, muốn tôi đồng ý để nó ở chung với Tô Vũ Khởi hay thế nào, nếu vậy còn ra cái dạng gì, nếu người khác biết thì không biết người ta sẽ nói đến mức độ nào nữa!”
“Cái gì? Hàn Yên yêu Vũ Khởi?” Cố Hữu Quyền ngây ngẩn cả người: “Bà đừng có nói mò!”
“Tôi nói mò cái gì, là chính xác trăm phần trăm! Nếu không phải vì vậy tôi đánh đuổi Tô Vũ Khởi làm gì, đều là do con hồ ly đó dạy bậy Hàn Yên! Trần Sâm thì làm sao, cho dù có thêm tật xấu thì nó cũng là đàn ông, phụ nữ chỉ có thể kết hôn với đàn ông, chẳng lẽ kết hôn với phụ nữ được hả, ông nói xem? Nếu tôi dung túng nó mới là hại nó!”
“Đây đều là suy nghĩ của bà, bà có từng nghĩ đến cảm nhận của Hàn Yên chưa!? Bà lấy lương tâm của bà ra suy nghĩ thật kỹ đi, từ đầu đến cuối bà có cho con gái cơ hội lên tiếng chưa! Bà cảm thấy con sai, nhưng bà có nói cho con biết chỗ nào sai không? Bà cảm thấy bà đúng nên bà chỉ đứng trêи lập trường của bà để nói con thôi đúng không? Từ đầu đến cuối bà chỉ bắt con làm theo ý bà thôi!”
Cố Hữu Quyền nhìn bà chằm chằm: “Cho dù con yêu sai người, thì cũng phải từ từ chỉ đường dẫn lối cho con! Con gái là người, không phải đồ vật, con gái là máu thịt trêи người bà nên bà nhẫn tâm nghĩ muốn dằn vặt con thế nào cũng được sao! Con gái kết hôn lâu rồi, nó sống như thế nào tôi đều nhìn rất rõ, nếu không phải vì những lời nói dối của bà, con đâu cần miễn cưỡng vui cười trước mặt chúng ta! Bà như vậy gọi là đê tiện! Vì một chút tiền dơ bẩn của nhà họ Trần mà bán đi hạnh phúc cả đời của con gái mình, vậy mà vẫn còn vỗ ngực xưng tên nói tất cả vì Hàn Yên! Nếu bà thật lòng muốn tốt cho con gái, thì sẽ không lấy chuyện tôi bị bệnh nan y ra để lừa con gả cho người mình không yêu rồi! Hàn Tuệ ơi là Hàn Tuệ, chúng ta đã trải qua nửa đời người, nhưng đây là chuyện khùng điên nhất bà từng làm! Sau này bà nhất định sẽ hối hận!”
Cố Hữu Quyền nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi, Hàn Tuệ gọi hai tiếng ông cũng không quay lại, bà đỏ mặt tía tai ngồi lại ghế sofa. Nhìn thấy những mảnh vỡ trêи mặt đất, sợ lúc nữa Trần Sâm hoặc Cố Hàn Yên quay về nên cầm chổi lên quét nhà, sau đó lấy cây lau nhà lau chùi sạch sẽ.
Bà vốn định giấu diếm chuyện này vĩnh viễn, không ngờ Cố Hữu Quyền lại lén lút đi kiểm tra, còn gặp phải bạn học cũ của mình! Trong lòng Hàn Tuệ thấy rất ấm ức, bà muốn con gái có một cuộc sống bình thường, làm một người bình thường thôi mà, chẳng lẽ xoay chuyển tư tưởng bất bình thường của con gái là sai sao? Cố Hữu Quyền tức giận, chỉ trích bà ích kỷ, nhưng bà tính toán dựa trêи điều kiện gia đình tốt đẹp của Trần Sâm cũng là vì suy nghĩ cho con gái cơ mà. Dù thế nào đi nữa, hắn mới là người sống cùng con gái cả đời, bà chẳng qua hy vọng có thể gả con gái cho gia đình nào tốt một chút, giảm thiểu đau khổ về sau, chẳng lẽ bà sai lầm sao? Bà nói dối lừa gạt con, là vì không muốn con gái tiếp tục hồ đồ. Nếu con gái thật lòng yêu Tô Vũ Khởi không buông tay được thì cớ gì còn đồng ý nghe lời bà lấy Trần Sâm cơ chứ?
Kết quả tính ngược tính xuôi thế nào, bản thân lại bị cho ra ngoài rìa. Hàn Tuệ vốn bên nào cũng muốn mọi chuyện êm xuôi, một bên muốn vui vẻ với chồng con, một bên muốn gia đình con gái hoà hợp, giờ mọi chuyện thành ra thế này trong lòng hết sức khó chịu. Vợ chồng cãi vã là chuyện hết sức bình thường, mới ban đầu muốn định giúp hai đứa con làm hoà, giờ thì biến thành cả chồng và con đều về một phe, hợp lực giận dỗi bà.
Ngày hôm đó nhìn thấy con gái mang theo gương mặt trắng bệch lao ra từ nhà tắm, bà gọi kiểu gì cũng không được. Sau đó bà lo lắng, gọi điện thoại liên tiếp nhưng cô không bắt máy, gửi tin nhắn không trả lời, cũng không quay trở về nhà! Chẳng biết cái con nhóc chết tiệt kia còn muốn phản kháng đến khi nào?
Trong giấc mộng, Cố Hàn Yên bất an nhíu chặt mày.
Cô mơ thấy mình lạc bên trong một con đường tối tăm mù mịt, không thể tìm được đường ra. Dưới chân là một đầm lầy đầy bùn đất, bên cạnh không có một ai, chỉ có sự vắng lặng kinh hoàng. Cố Hàn Yên đạp lên rất nhiều hòn đá, cẩn thận đi từng bước một.
Những hòn đá kia có lớn có nhỏ, có cao có thấp, rải rác chất chồng dưới chân cô. Cố Hàn Yên khụy chân xuống, vịn tay vào vài hòn đá để phòng ngừa mình sơ ý vấp ngã vào bùn lầy, cố gắng đi qua con đường gập ghềnh phía trước. Những hòn đá nhọn cứa thẳng vào tay cô, lạnh lẽo ngấm sâu vào lòng.
Bên tai cô gió thổi vù vù, trong không gian trống trải thỉnh thoảng có vài tiếng kêu thổn thức làm cô bắt đầu không ngừng run rẩy trong cơn gió lạnh. Sợ hãi và bất lực cùng lúc dâng lên trong lòng, môi run run nhưng không biết gọi ai cầu cứu.
Cánh tay đang quờ quạng không ngừng bỗng nhiên được ai đó nắm lấy rồi kéo vào chiếc ôm ấm áp và mềm mại, chủ nhân của cái ôm này có mùi hương rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cô tưởng rằng mình đang mơ.
“Ai đó?”
“Là người chị luôn nhung nhớ.”
Giọng nói dịu dàng khe khẽ bên tai, tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủn nhưng vẫn đủ làm cô rơi nước mắt. Bởi vì một lời động viên chẳng được tính là động viên này mà tất cả sợ hãi đều hoá thành tro vụn.
Vũ Khởi……
Cô giơ tay ôm Tô Vũ Khởi thật chặt, lo sợ người này lại biến mất lần nữa, mà Tô Vũ Khởi cũng ôm ngược lại cô như thế. Hai đôi môi lạc nhau đã lâu như tìm được chỗ dựa vào, quấn quýt không một kẽ hở. Hai người ở trong gió nép sát vào nhau thật gần, hấp thụ hơi thở của nhau. Cố Hàn Yên không muốn chia lìa Tô Vũ Khởi thêm một phút giây nào nữa, cô đã tìm kiếm quá lâu trong sa mạc hạn hán rồi, Tô Vũ Khởi chính là ốc đảo sau cùng của cuộc đời cô. Cố Hàn Yên dùng lưỡi cạy mở hàm răng đang đóng chặt, nỗ lực muốn lại gần Tô Vũ Khởi.
Tất cả những khó khăn đều bởi vì sự xuất hiện của người này mà không còn là gì cả. Cô không còn sợ đêm đen, không còn sợ gió lớn, chỉ cần người này ở bên cạnh, Cố Hàn Yên sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì, thậm chí là giấc ngủ ngàn thu… Cô đồng ý vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, chỉ cần người này mãi mãi bầu bạn bên cô…
“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư?”
Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói thật to đánh thức cô dậy, Cố Hàn Yên vô cùng không tình nguyện mở mắt ra, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua tấm pha lê chiếu thẳng vào mắt. Cô vẫn còn trong trạng thái không tỉnh táo nhìn đảo qua nữ y tá mặc đồng phục màu trắng trước mặt, sửng sốt vài giây mới nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Bây giờ là ba rưỡi chiều, cô đang ngồi ở hành lang tầng ba bệnh viện, không có đêm đen, không có đầm lầy, và không có Tô Vũ Khởi.
“Cố tiểu thư, đến lượt cô rồi, mời cô vào phòng.”
“Vâng.”
Cố Hàn Yên gật đầu, lau đi nước mắt rồi đứng dậy đi vào.
Giúp cô kiểm tra là một bác sĩ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, sau khi tỉ mỉ khám thai cho Cố Hàn Yên xong, bà mỉm cười nói: “Theo kết quả kiểm tra, em bé đang phát triển rất tốt, sau này cô chỉ cần cẩn thận những điểm như không vận động mạnh, không hút thuốc uống rượu thì em bé sẽ hoàn toàn khỏe mạnh…”
“Bây giờ phá thai còn kịp không?”
“Cái gì?”
Đương nhiên bác sĩ không theo kịp phản ứng của cô, bà bị câu hỏi đột ngột này của Cố Hàn Yên làm cho giật mình trợn tròn hai mắt, chẳng biết bản thân có nghe lầm hay không, một người mẹ trẻ mới vừa đăng ký khám thai lại chuyển qua muốn phá là thế nào?
“Cô nói cô muốn phá thai?”
Cố Hàn Yên gật đầu, theo bản năng lấy tay xoa bụng mình, thì thầm nói: “Đứa bé này, nếu sinh ra sẽ chỉ chịu thiệt thòi mà thôi…”
“Cô đã nghĩ thật kỹ chưa?” Bác sĩ thấy vẻ cô đơn hiu quạnh trêи gương mặt cô, bà gỡ mắt kiếng trêи mũi xuống, vẻ mặt hiền hòa nhìn Cố Hàn Yên, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Cô gái trẻ à, bây giờ trong bụng cô là một hình hài nhỏ bé đang dần dần lớn lên. Bất luận quan hệ cha mẹ nó ra làm sao, gia đình như thế nào, chắc chắn nó vẫn muốn bước ra để nhìn xem thế giới bên ngoài. Cô phải nhớ kỹ, cho dù cô có sinh hay không sinh đứa bé này, cô đã là một người mẹ.”
Rồi giống như nghĩ đến điều gì đó, bà thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, thất thần nhìn ngoài cửa sổ: “Lúc trẻ tôi cũng giống như cô, lúc biết mình mang thai, bởi vì cha của đứa bé mà hận đứa con trong bụng mình. Tôi cảm thấy lẽ ra nó không nên đến thế giới này nên muốn xóa bỏ nó. Nhưng sau đó tôi bắt đầu hối hận, tôi nghĩ, tôi có quyền gì để cướp đoạt mạng sống của một sinh linh? Cho dù thế nào, đứa bé là vô tội. Sau này tôi lại có hai đứa con, nhưng dù thế nào cũng không bù đắp được tiếc nuối trong lòng năm xưa. Con gái à, là một người mẹ, chúng ta phải nhìn thật rõ mong muốn chân chính trong lòng mình, đừng để đến lúc mất đi mới hiểu được hối hận. Đây là trách nhiệm của cô, dù cô có trốn cũng trốn không khỏi. Hoặc xem như miễn cưỡng tránh được, thì cũng sẽ có ngày hối hận…”
Cố Hàn Yên ngơ ngác nhìn người phụ nữ tóc hoa râm trước mặt mình, bà ấy dường như biết tất cả mọi chuyện của cô nên mới có thể nói ra những lời mang đầy ý nghĩa như thế. Bởi vì giấc mơ mãnh liệt kia mà mọi kϊƈɦ động trong lòng trở nên lắng dịu, Cố Hàn Yên bắt đầu tự hỏi bản thân, cho dù cô bỏ đứa bé này đi, vậy thì khoảng cách giữa cô và Tô Vũ Khởi có gần lại được sao?
Một câu chuyện đã kết thúc thì không cách nào viết lại, đây chính là sự tàn nhẫn của năm tháng. Thậm chí cho dù cô có muốn làm lại, hai cô cũng không cách nào làm lại từ đầu. Cô siết chặt nắm đấm, rất rất lâu rồi lại từ từ mở ra, đặt tay lên bụng mình rồi nhẹ nhàng vuốt. Ở nơi đó có một trái tim nho nhỏ đang lặng lẽ đập nhịp, là trách nhiệm mà cô muốn trốn tránh.
Cô có quyền gì để cướp đi cuộc sống của một sinh linh vô tội? Nó chẳng qua chỉ muốn mở mắt để nhìn thế giới này, một thế giới đầy ắp những điều thần kỳ theo định nghĩa của riêng nó… Hay giống như vị bác sĩ kia đã nói, cho dù cô sinh hay không sinh đứa bé này, cô đã là một người mẹ rồi.
Đó là trách nhiệm mà cô nên làm, chào đón đứa bé sinh ra, sau đó chăm sóc con mình thật khỏe mạnh, cho nó một tương lai tươi sáng.
Tâm tình tích tụ đã lâu đột nhiên thư giãn không ít, Cố Hàn Yên mê man đứng dậy, theo ánh mắt ân cần của bác sĩ từ từ đi khỏi phòng khám.
Thông qua ô cửa thủy tinh trong suốt, Cố Hàn Viên nhìn thấy vườn hoa xanh mướt phía dưới bệnh viện. Ở đó có vài bệnh nhân chầm chậm đi lại trêи đường, còn có vài đứa bé mặc trang phục bệnh nhân chơi đùa bên cạnh. Tại thế giới không ngừng diễn ra quá trình sinh lão bệnh tử này, mỗi một ngày đều là kết thúc của người này và là khởi đầu mới của người kia.
Nhớ cái ngày tối trời cô và người ấy nói lời yêu nhau, gió cũng dịu dàng hơn, cả nước mưa cũng như chất chứa tràn đầy tình cảm dịu ngọt. Lá cây ngô đồng vàng úa theo gió buông lơi, để lại là những mảnh vụn hạnh phúc.
Những giọt nước mắt lại rơi xuống lần nữa, ướt đôi gò má rồi nhỏ xuống cằm, cuốn trôi lớp mặt nạ trêи mặt Cố Hàn Yên, cũng trôi đi những hoài niệm sau cùng.
Trong lòng có một tiếng nói vang lên, đã đến lúc nói lời cáo biệt cuối cùng.
Từ trong bệnh viện đi ra, Cố Hàn Yên nhìn thấy trêи lối bộ hành có hai bóng người quen thuộc.
Một là Trương Mạn đang có vẻ lo lắng, một là Trần Sâm mang theo gương mặt tiều tụy đã nhiều ngày không thấy.
Trêи mặt hắn râu ria xồm xoàm, mọc lổm chổm trêи cằm, cặp mắt lõm xuống, quầng mắt đen thui, đôi mắt nheo lại không có tí tinh thần nào. Đến khi nhìn thấy Cố Hàn Yên xuất hiện, vẻ mệt mỏi đã lâu trêи mặt mới có vẻ vui sướиɠ.
“Hàn Yên…..”
Trần Sâm vội vã bước tới, đến cách cô vài bước thì dừng lại. Ánh mắt hắn bồi hồi trêи bụng Cố Hàn Yên, giọng nói nghẹn ngào đã biểu lộ tất cả tâm sự trong lòng:
“Trương Mạn nói cho anh biết… em…. Hàn Yên… anh…”
Hắn lắp ba lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, trêи mặt là vẻ hổ thẹn và khổ sở: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh thật sự biết mình sai rồi.. Hàn Yên… anh thật sự rất nhớ…hai người..”
“Hàn Yên, xin lỗi… Chị lo lắng em sẽ làm chuyện điên rồ. Dù sao đứa bé kia cũng là một sinh linh…”
Nhìn vẻ áy náy trêи mặt Trương Mạn, Cố Hàn Yên đã hiểu tất cả.
Xem ra Trương Mạn đã nói cho hắn biết rồi. Trêи mặt Cố Hàn Yên cũng chẳng có vẻ nổi giận gì, cô lặng lẽ nắm thật chặt quai đeo túi xách rồi nở một nụ cười ấm áp với Trần Sâm.
“Chúc mừng, anh làm cha rồi.”
Cô nhìn thấy trong mắt Trần Sâm lóe lên vẻ hốt hoảng kinh ngạc, rồi lập tức xông tới vừa kϊƈɦ động vừa mừng như điên.
Nụ cười trêи mặt Cố Hàn Yên vẫn không biến mất, cô ngẩng mặt lên không trung nhìn từng tia sáng chói lòa, nhắm hai mắt lại, trong đầu tự dưng nhớ đến ca khúc đã từng cùng người ấy nghe qua. Giai điệu u sầu giống như còn văng vẳng bên tai.
Nâng ly cà phê lạnh ngắt rời khỏi lót cốc
Giấu cảm xúc vào sâu trong đáy lòng
Gắng hết sức để mọi chuyện quay về như trước
Hy vọng ấy vẫn hiện rõ trêи gương mặt tôi
Hóa ra đẹp nhất không phải những ngày mưa
Mà là khoảnh khắc cùng em trú mưa dưới mái nhà
Những hình ảnh trong ký ức
Quẩn quanh trong giấc mơ không còn ngọt ngào nữa
Em nói rằng hãy dần buông tình yêu xuống sẽ đi được xa hơn
Cần chi phải thay đổi khoảng thời gian đã đánh mất rồi
Em dùng đầu ngón tay để ngăn tôi nói lời từ biệt
Tưởng tượng em vẫn ở cạnh bên, trước khi đánh mất em hoàn toàn
Em nói rằng hãy dần buông tình yêu xuống sẽ đi được xa hơn
Có lẽ số mệnh chỉ cho chúng ta gặp được nhau
Và yêu nhau trong những ngày thu ấy
Rồi thu qua mới phát hiện những mảnh vỡ hạnh phúc
Làm sao mới nhặt lại được?
Có cơn gió chợt lướt qua mặt cô, thổi bay vài sợi tóc trêи trán. Cố Hàn Yên ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng trong gió, sạch sẽ tinh khiết, không lẫn một chút tạp chất nào, cảm giác như lần đầu tiên bản thân có khả năng nhận biết mùi vị vậy.
Duyên đến duyên đi rồi duyên hết, mộng tàn mộng khởi mộng cũng tan. Không ai có thể sống và hồi tưởng quá khứ vĩnh viễn, cũng không ai có đủ tư cách ngăn cản tương lai mãi mãi không bao giờ đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!