Một đứa cuốc bộ đến trường, một đứa xách xe đuổi theo, vận tốc chênh lệch khá lớn, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào.
Giang nguyền rủa cặp giò chưa tới một mét của mình! Tại sao? Sao thằng kia lại đuổi theo nhanh thế này? Nó đã dậy từ rất rất sớm để tránh gặp mặt mà? Mới đi nửa đường, quay đi quay lại đã thấy chiếc xe quen thuộc của Dương đang lao vun vút về phía này rồi. Thật ra chưa kịp thấy người nhưng nó thấy quả đầu vàng của cậu ta. Trốn không kịp, chỉ còn nước vén váy lên rồi dùng hết sức bình sinh mà bỏ chạy thôi.
“Đứng lại! Giang! Mày đứng lại!!!”
Dương vì ai kia mà đạp muốn rụng rời hai chân, mồ hôi chảy dài trên gò má và cổ cậu, thậm chí lưng áo cũng đã ướt đẫm. Vậy mà nhỏ kia còn không biết điều, vừa thấy cậu ở ngã quẹo là bỏ chạy thục mạng.
“Mày ngủ với tao rồi không tính chịu trách nhiệm à? Đàn ông gì kì cục vậy?” Dương hét to.
Lời này vừa nói ra, dưới chân cô nàng nào đó lập tức loạng choạng. Giang đang hì hục chạy liền cưỡng ép bản thân dừng lại, quay ngoắt sang liếc cậu ta bằng cặp mắt toé lửa. Cái tên điên này! May mà trên đường không có ai qua lại.
“Mày nói bậy bạ gì vậy hả?”
Dương vừa đuổi tới nơi, trong lúc gấp gáp nên bóp mạnh thắng làm bánh xe trượt dài trên đường nhựa phát ra tiếng xèn xẹt.
Thấy chiếc xe nghiêng nghiêng suýt ngã, nó sợ hãi huơ tay về phía trước muốn đỡ Dương, tâm của nó thì thiếu thành thật, nhưng cơ thể lại phản xạ theo bản năng. May sao chân cậu ta đủ dài, gót chân đặt xuống đất liền lấy lại thăng bằng. Trên nền nhựa còn in hằn một vệt đen sì.
Trời hôm nay không nắng mà phủ nhiều mây xám, giống như tâm trạng khó diễn tả của nó lúc này vậy. U ám, dở dở ương ương.
“Lên xe đi.” Dương dựng thẳng xe, vừa thở hồng hộc vừa hất cằm ra lệnh, mặc kệ việc nó có thích hay không.
Nó cầm chặt mép váy, ngại đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Dương.
“Lên hay không? Không lên tao đi à.”
“Lên…” Thấy Dương chuẩn bị đi thật, nó lúng túng.
Dù đã ngồi yên trên chiếc Martin rồi, tay chân nó vẫn cứng ngắc vì lo lắng, lòng bàn tay thấm mồ hôi.
“Ngồi cho chắc vào.”
Giang ngờ nghệch nhìn sau lưng Dương, không hiểu tự nhiên sao lại bảo nó ngồi cho chắc.
Phía trước, thiếu niên thở dài với phản ứng chậm như sên của cô nàng, trực tiếp bắt lấy tay Giang rồi vòng qua eo mình.
Thời điểm Dương nắm lấy bàn tay bé xíu của nó, nó đã đứng tim rồi, ai ngờ cậu ta còn bạo hơn, bắt nó ôm eo! Ở nhà cả hai thân thiết đủ kiểu, từ ôm vai ôm eo hay đè nhau ra cào cấu, nhưng ở bên ngoài thể hiện yêu thương gì đó thì chưa từng. Vả lại, mối quan hệ của hai đứa bây giờ cũng không giống như trước, cảm giác tự nhiên sẽ khác đi…
Nó rụt tay lại, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí nắm vào hai bên áo sơ mi của Dương.
Dương điều chỉnh hơi thở xong mới càu nhàu tiếp: “Mày có thấy mày ác lắm không? Cưa được con trai nhà lành rồi thì thấy chán à?”
Con trai nhà lành? Ai cơ? Cậu ta á? Phì. Nó đưa tay vỗ một cái thật mạnh lên lưng Dương: “Bớt ảo tưởng đi cha.”
Cậu chàng bị đánh không kêu đau, ngược lại còn cười với nó: “Hung dữ như này mới đúng là mày. Sáng nay tự nhiên mày bỏ đi trước, báo hại tao chạy theo, còn chưa kịp ăn sáng.”
Nói tới đó, bụng cậu vô cùng phối hợp kêu lên vài tiếng ọt ọt. Nhìn đồng hồ hãy còn sớm, hai đứa tấp vào ven đường mua bánh mì và sữa đậu nành, rồi vào trường, ra trước ghế đá ngồi gặm.
Lúc này chỉ có lèo tèo vài đứa học sinh gương mẫu đi học sớm nên sân trường vắng hoe, cảm giác như thế giới chỉ có hai đứa nó vậy. Nó nhìn lá me bay, chợt nghĩ tới tương lai mù mịt phía trước, sầu não hỏi:
“Mấy tháng nữa là thi chuyển cấp, mày định học trường nào?”
Dương không đáp mà chăm chú cắn bánh mì, mi mắt hơi cụp xuống. Vấn đề này hãy còn sớm, nhưng khả năng rất lớn là lớp 11 cậu phải chuyển qua trường chuyên. Cậu không biết nên nói thế nào với Giang nữa, khi mà mối quan hệ của hai đứa chỉ mới tiến triển một chút. Lẽ ra cậu phải đi từ năm sau, nhưng qua một thời gian dài năn nỉ ỉ ôi và dùng mọi cách để làm nũng với mẹ, thì mẹ đồng ý cho cậu ở đây học. Vẫn nên giấu Giang thì hơn.
“Tao học không được tốt, chỉ giỏi mỗi môn Anh thôi, nên sợ rớt quá.”
Thấy nó rầu rĩ, Dương khều khều cằm nó:
“Lo xa quá đi cô nương, thi cuối kì xong rồi tính.”
“Ừa, đành vậy.”
Nó nhét miếng bánh mì cuối vào trong miệng, đứng lên phủi phủi mông, cảm giác niềm tin dâng trào. Được rồi, mùa thi này nó nhất định sẽ đạt điểm cao!
Tay trái cầm bịch sữa, tay phải cầm bọc ni lông cùng mảnh giấy gói bánh mì, nó giơ hai tay lên trời, trong lòng thầm nhủ tương lai sẽ tốt đẹp. Nhưng nhìn bầu trời u ám chẳng có chút nắng nào, nó lại nhụt chí. Aaaa! Nó không muốn học bài đâu!
“Làm gì sáng sớm lên cơn động kinh vậy con kia?” Cái Trinh xuất hiện âm thầm, nhìn nó khinh bỉ.
“Ặc. Mày tới hồi nào thế?” Giang giật mình.
Dương từ tốn đứng lên, cầm lấy cái bọc trên tay nó, xoay người hướng tới chỗ thùng rác, chừa lại không gian riêng cho hai cô bạn.
“Sao thằng Dương cứ là lạ nhỉ?”
Trinh rất nhạy cảm, vừa nhìn đã nhận ra gì đó. Nó ngoan ngoãn ghé tai cô bạn, kể lại sự tình tối hôm qua.
“Há? Hai đứa bây…?”
Giang đưa ngón trỏ lên môi, sụyt một tiếng. Nó tin tưởng cô bạn của mình sẽ không nhiều chuyện, cứ thế kể từng chi tiết nhỏ, cả cái vụ ngủ quên bên phòng Dương nữa.
Buổi học sáng êm đềm trôi, hai đứa ngồi trong lớp thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, rồi lại cúi đầu cặm cụi ghi chép. Không cần Trinh nói, cả lớp đã bắt đầu thấy ngây ngấy vì độ ngọt trong không khí.
“Hai đứa bây có thôi đi không?”
Một thanh niên FA lâu năm vô cùng tinh tế đã bắt được tín hiệu yêu đương từ hai đứa, lập tức gằn giọng.
Giang lè lưỡi, mau chóng cúi thấp đầu, nó không biết gì hết nha.
Rầm.
Tiếng đập bàn chợt vang lên làm cả đám thất hồn lạc phách, mặt mày căng thẳng.
“Mỗi lần đến tiết của tôi là anh chị lại làm việc riêng nhỉ? Lát nữa sinh hoạt chủ nhiệm, tôi xem cô Minh xử các anh chị thế nào!”
Lại là cô Vân! Tụi nó có thù kiếp trước với cô hay sao vậy trời? Từ sáng nay tâm trạng cô đã không tốt, cho nên vừa thấy một đứa nói chuyện là cô sôi máu liền. Cô quăng phấn xuống đất, đi một mạch ra ngoài, chẳng thèm dạy nữa. Đây đã là lần thứ hai trong tuần rồi!
Vắng bóng giáo viên, đám học sinh lại nhao nhao lên.
Thiên quay sang bên này, mắt sưng một cục nhưng vẫn ráng nhìn nó. Còn vì sao lại sưng? Nó biết chết liền!
“Bà thích thằng Dương lắm hả?”
Một câu hỏi, chí mạng, nó á khẩu tại chỗ. Ai đời lại đi hỏi thẳng thừng như vậy?
“Hai người đang quen nhau đúng không?” Thiên có vẻ là lạ, không kiềm chế được mà cao giọng.
Thành ra cả đám đều nghe rõ mồn một, chúng bạn quay sang nhìn nó, nhưng đa phần đều thích thú, chỉ có ánh mắt của Ngọc là đáng sợ hơn cả.
“Chuyện của hai đứa tao, bớt tò mò giùm.” Dương ngồi im một chỗ nhưng lời nói rất là có cân nặng.
Cả đám thấy tình hình căng quá nên tụm lại xì xào, dù sao tự dưng được nghỉ tiết nên bọn nó vui kinh khủng. Còn hai đứa kia quen nhau thì ai cũng biết, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Rõ ràng quá mà!
Thế nhưng giữa những con người sáng suốt luôn tồn tại vài cá thể tự cho là đúng, ví dụ như Ngọc. Cô nàng siết chặt nắm tay, rút điện thoại ra bấm để giữ bình tĩnh. Thiên thì không nói gì thêm, nhỏ giọng xin lỗi nó. Chẳng hiểu cậu ta xin lỗi vì cái gì? Nhưng mà trông tâm trạng của cậu chàng đột nhiên tuột dốc không phanh khiến nó như hiểu ra một chút…
Chẳng lẽ…?
Nô quây (no way)!!!
Không đời nào!!!
Chẳng lẽ thằng Thiên thích thằng Dương?
Giang mở to mắt nhìn Thiên, ánh mắt ngày thường vui vẻ tình cảm giờ trở nên sắc bén như gặp phải thiên địch.
Bắt gặp cái ánh mắt đằng đằng sát khí như thể sẵn sàng nhào lên sống chết với kẻ thù kia, Thiên lập tức rùng mình, dè dặt hỏi:
“Sao bà liếc tui?”
Cậu đã làm gì sai đâu chứ? Chẳng lẽ người mình thích có bạn trai, cậu phải căng cơ miệng ra và cười?
“Ông liệu hồn đó.” Giang giơ nắm tay lên, mắt mở to đe doạ.
Hành động nhỏ xíu này của Giang đã vô tình làm tổn thương trái tim yếu đuối của Thiên, cậu chàng sốc nặng, hai tay nắm chặt lại. Tại sao lại có vẻ ghét cậu vậy chứ? Mới hồi nãy còn tươi lắm mà?
Giang nằm dài ra bàn nhìn sang bên chỗ Dương, ánh mắt chăm chú, hoàn toàn lơ đẹp cục mỡ di động bên cạnh.
Ở bên này, lớp phó học tập cũng làm hành động tương tự, chống tay lên trán, liếc mắt đưa tình.
Trong không khí như toả ra hương vị ngọt ngào của tình yêu, hàng trăm bông hồng đua nhau nở rộ sau lưng hai đứa. Nhìn qua giống như mấy khung cảnh lãng mạn trong truyện tranh ấy, có thể tưởng tượng vậy.
Mà hạnh phúc đến rồi đi rất nhanh, chưa đầy 10 phút từ lúc cô Vân ra ngoài, cô chủ nhiệm của bọn nhỏ đã tìm tới. Vừa hay lúc này không có tiết dạy học nên cô có khá nhiều thời gian để “giáo huấn” bọn trẻ.
Cô chống tay xuống bàn, thở dài:
“Gần đây cô Vân gặp vài vấn đề không vui, mấy đứa ráng ngoan ngoãn đừng chọc cô ấy nữa. Dương nhớ thay cả lớp xin lỗi cô Vân. Mà sắp thi rồi, chúc mấy em may mắn. Thi tốt thì cô dẫn cả lớp đi xem phim.”
Dương nghe xong méo mặt, không hiểu tại sao cậu phải làm việc đó mà không phải lớp trưởng? Nếu cô tiếp tục tin tưởng cậu nhiều như vậy, lớp trưởng sẽ cảm thấy đây là thiên vị. Xem cái biểu cảm hung dữ của vị lớp trưởng yêu dấu bàn trên là hiểu. Mà, chuyện đã định thì cũng hết cách rồi.
Còn phần các thành viên khác, sau khi cô chủ nhiệm nói xong, cả bọn lập tức đứng lên nhảy múa la hét các kiểu.
“Uuuuu cô vạn tuế~~”
“Em yêu cô! Em yêu hoà bình thế giới!” Một thanh niên vui quá hoá rồ.
“Yayyyyy yayyy, cô ơi em muốn đi biển!”
“Trật tự!” Cô đập tay lên bàn, quát to, cốt để giữ cho bầy khỉ kia bớt tăng động.
Cô cũng hiểu tâm lý học sinh, ở tuổi đang dậy thì này, tụi nhỏ quậy phá một chút là chuyện bình thường. Nếu không quá quắt mà chỉ phạm mấy lỗi vặt vãnh, cô không muốn rầy la làm gì.
“Tiện đây cô cũng thông báo luôn, cuối năm cô muốn chụp kỉ yếu, mấy em đồng ý thì từ hôm nay, cuối tuần mỗi bạn đóng 5 ngàn để nhét heo.”
Người ta nói thời học sinh đẹp nhất là kỉ niệm cuối cấp, và ai cũng nên một lần trong đời chụp ảnh kỉ yếu cùng bạn bè. Tụi nhỏ vừa nghĩ tới việc chia xa là sụt sịt muốn khóc, tất nhiên đồng ý vô điều kiện.
Những kỉ niệm tuổi thanh xuân là những hồi ức đẹp nhất, đáng quý nhất mà khi trưởng thành, ta sẽ luôn hoài niệm.
* –
Tua nhanh đến một tuần sau, kết thúc kì thi.
Không ngoài dự đoán, Dương gần như được điểm tuyệt đối, cái Giang cũng nằm ở top đầu trong lớp.
Nói vậy thôi, chứ Giang biết bản thân mình học đến đâu. Thi mười môn thì có tám môn nó hỏi bài thằng Dương rồi, há há. Nó là chuyên gia quay cóp có kinh nghiệm lâu năm trong nghề mà. Dù lúc xếp chỗ thằng này có ngồi ở bàn cuối, nó ngồi ở bàn đầu, thì vẫn ra hiệu cho nhau được. À, tất nhiên là do khả năng đọc khẩu hình miệng của nó quá xuất sắc.
Hôm nay thi xong, được ngày nghỉ xả stress nên nó gọi điện thoại cho mẹ, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của cặp vợ chồng trẻ đẹp, mà một trong hai giao diện lại giống nó như đúc.
Mẹ cười bảo ngày mai sẽ về, nó khóc bù lu bù loa một trận. Không biết bố mẹ đi du lịch hay đi thăm bà thật mà đi lâu như thế, bỏ nó một mình, buồn chết đi được. Dù ở bên nhà thằng Dương cũng tiện cho việc học tập, tâm sự, nhưng không ở đâu bằng nhà hết.
Nó vừa kết thúc cuộc trò chuyện bằng video thì có tiếng gõ cửa, khỏi thấy cũng biết là ai. Cô chú rất ít khi tìm nó vì sợ phiền, sợ nó không thoải mái.
“Hello, tìm tao chi vậy?” Giang bận y nguyên bộ đồ ngủ kitty ra mở cửa.
“Mới 4h chiều mà mày bận đồ ngủ? Cởi ra rồi thay đồ khác, mai đi xem phim rồi, tao muốn mua áo.”
Dương đưa tay nhéo nhẹ má Giang, động tác vô cùng tự nhiên, trôi chảy như thể đã luyện tập hơn trăm lần. Mà đúng là vậy thật, tính từ hồi bé tới giờ, chắc cậu nhéo nhỏ này nhiều đến mức thành thói quen rồi.
Giang nhìn cái giường thân yêu, lại nhìn Dương đã ăn bận chỉnh tề, quần lửng màu đen với áo phông trắng form dài đơn giản, trông đối lập nhau, nhưng không hiểu sao đem dán lên người cậu ta lại chói mắt như vậy. Con lai Tây mà cứ thích mặc đồ style Hàn Quốc cơ. Đấu tranh tư tưởng giữa việc ngủ và ra ngoài với bạn giai xong, nó phẩy tay: “Ra ngoài chờ tao.”
Thế là hai đứa nhỏ vẫn ngồi trên con xe đạp Martin huyền thoại phi ra shop quần áo giá rẻ gần nhà để mua đồ. Mà mục đích chính hôm nay là đi mua áo đôi! Một trong những việc mà các cặp đều phải làm! Nhất định phải làm!
Chiều cao của Dương thật sự rất nổi bật, mới lớp 9 đã cao mét bảy rồi, về sau sợ là chân cậu ta dài bằng thân người của nó mất.
Thấy Dương chăm chú lựa quần áo, nó bực mình chạy lại chọt hông cậu ta một cái.
Cậu chàng đang chăm chú mà bị tấn công bất ngờ nên giật bắn cả người, suýt thì kêu ra tiếng. Quay đầu lại, thiếu niên cười cười: “Hôm bữa nhớ đứa nào bị đè ra chọc lét không?”
Nó xanh mặt, khoanh tay lại rồi gập người 90 độ: “Dạ em xin lỗi đại ca.”
“Ừ ngoan lắm, lại thử cái hoodie này xem.”
Dương tiện tay đem cái áo màu hồng pastel đưa cho nó, bên ngực trái của áo có thêu hình trái tim màu đen, chất vải cực mịn, nhìn đáng yêu ghê. Nhưng mà… tại sao lại lấy màu hồng?
“Mày bảo thích màu tím nhưng quần áo màu tím sến quá còn gì? Hồng pastel cho nó nữ tính.” Dương đọc hiểu được ánh mắt lấp lánh của ai đó.
“Con trai mặc màu hồng có hơi…”
“Vẻ đẹp trai nam tính của tao sẽ cứu vớt cái áo, yên tâm, tao mặc gì cũng đẹp cả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!