Liên tục nhốt mình trong nhà hơn ba ngày, Giang mới tỉnh táo được một chút. Dù nó có đau khổ quằn quại thì thằng Dương vẫn phải đi. Chi bằng dùng thời gian chán nản nằm ở nhà để ra ngoài cùng cậu ta nhiều hơn?
Nghĩ là làm, Giang mở rèm, đưa đầu ra ngoài cửa sổ gọi: “Dươngggg ơiiiii!”
Rèm cửa bên kia được nâng lên sau ba tiếng gọi dài, Dương vuốt quả đầu vàng rối tung rối bù của mình, giọng ngái ngủ: “Mày lên cơn gì nữa vậy?”
“Đi du lịch hem? Tao muốn đi Dallas quá.”
“Đà Lạt? Để tao nói chuyện với ba mẹ đã.”
Dương biết cô nàng ắt hẳn rất đau lòng nhưng vẫn đang cố gắng vượt qua chuyện này. Thế nên, bản thân cậu cũng phải phấn chấn lên chứ nhỉ?
Thế là hai gia đình nhanh chóng bắt tay vào làm tour du lịch mùa hè cho đôi bạn trẻ. À thì, chuyện hai đứa quen nhau chẳng phải bí mật gì nữa rồi.
Ngắn ngủi trong vòng ba ngày ở Đà Lạt, Giang chụp không biết bao nhiêu là hình kỉ niệm. Riêng chợ hoa cũng lên tới trăm tấm có mặt thằng Dương chứ chẳng đùa.
Thấy máy ảnh lần thứ n chỉa vào mình, Dương chịu không nổi gõ đầu cô nàng:
“Chụp cảnh không chụp mà cứ lia vào tao, mày đi du lịch kiểu gì vậy?”
Giang lè lưỡi tinh nghịch, cầm máy ảnh trên tay, thơ thẩn nhìn về phía xa. Gió lạnh thổi mái tóc dài của nó lay động, lúc ấy, trông nó dịu dàng lắm. Giữa những màu hoa sặc sỡ, Giang như hóa thân thành một tinh linh, ngây thơ và trong sáng vô cùng.
Dương đưa điện thoại lên, đang định chụp lén thì nhỏ đột nhiên quay mặt về phía cậu.
Tạch.
Dù là vô tình, nhưng lại may mắn trở thành một bức ảnh nghệ thuật. Cậu rốt cuộc phát hiện khuôn mặt nhìn nghiêng của nó thì ra đốn tim kinh khủng. Ấn nút, cài đặt ảnh nền liền.
“Mày chụp ảnh dìm tao à?”
Giang nhạy cảm phát hiện,vội nhảy tới muốn giật điện thoại cậu, nhưng kết quả vẫn như những lần trước, vô dụng thôi. Còn nhớ hôm Dương nhặt được bra của nó chứ? Cũng chỉ giỏi ỷ vào chiều cao vượt trội của bản thân để bắt nạt nó!
“Xóa đi! Xóa đi mà!”
Không còn cách nào khác tốt hơn là năn nỉ ỉ ôi hếtttt. Cái thằng quỷ này toàn thích đăng ảnh dìm nó, còn bảo cái gì mà thú vui tao nhã… Mẹ ơi!
“Tao xóa rồi, yên tâm.” Dương giả vờ nhấn nhấn lên màn hình, xong nhanh tay cất điện thoại vào túi.
Nghĩ gì mà bảo cậu xóa tấm ảnh đẹp đẽ ấy chứ? Cái khoảnh khắc cô nàng quay đầu về phía cậu, tim cậu như ngừng đập đến nơi luôn.
Muốn quên đi sự thật đau lòng là bọn họ sắp chia xa nên hai đứa mua chút đồ kỉ niệm để có lúc còn nhớ nhau.
Ngày tiễn Dương và gia đình cậu ra sân bay, lòng nó chết lặng, nhưng không hiểu sao lại chẳng khóc nổi. Không sao. Nó nắm chặt dây túi xách, tự nhủ mình vẫn ổn.
Dương ôm siết Giang thật lâu, sau đó xoa đầu cô nàng.
“Chờ tao.”
“Sến súa quá mày ạ, nhưng tao sẽ chờ mày về vậy, dù sao cũng ế chỏng chơ ra.” Nó che lấp sự xúc động sau nụ cười gượng gạo.
Giang đưa ngón tay út ra trước mặt: “Hứa lần nữa đi.”
Dương chần chờ, trong mắt thoáng qua sự giãy dụa, nhưng cuối cũng vẫn đưa ngón út ra móc ngoéo với nhỏ. Chỉ có cậu biết, lần này đi, sợ là bà ngoại không dễ dàng cho cậu về Việt Nam.
“Nhớ giữ liên lạc. Tao đi đây.”
Giang như mất hết sức lực, cả người rã rời đứng nhìn theo bóng lưng Dương. Đừng quay đầu lại, nếu cậu quay đầu lại, sẽ thấy nó khóc mất.
“Khóc cái gì mà khóc, có phải thằng Dương đi luôn đâu?”
Bố yêu dấu bực mình đưa khăn giấy cho nó, không hiểu sao lại vì thằng nhóc kia mà rơi nước mắt. Mới tí tuổi đầu đã nặng tình như vậy rồi!
Giang thở dài, theo ba mẹ lên xe. Giờ thì chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Ngày mai khi thức dậy nó vẫn phải sống, phải đến trường.
Thanh xuân của nó thiếu đi hình bóng quen thuộc của một người, cho nên không còn trọn vẹn nữa. Nụ cười ngập nắng của cậu, suốt đời này nó cũng không muốn quên.
Deep tí thôi chứ thật ra nó định gào to: Hoàng Phi Dương, nếu còn tiếp tục thất hứa, bà đây tuyệt giao với mày luôn.
-*-
Còn chừng một tháng nữa mới hết hè mà nữ đại hiệp trong lớp a.k.a bạn thân nó về quê mất rồi. Vì không có người ra ngoài cùng, Giang đã sớm quyết định đi làm thêm để đỡ mốc meo.
Ngay buổi sáng từ sân bay về, cái Trinh cũng đã nhắn tin bảo nó sang phụ quán cafe Mộc ở gần trường. Quán ấy mới mở không lâu, đang còn tuyển nhân viên nữ thì phải.
Mẹ chẳng ngăn cấm nó đi làm thêm, còn bảo cho cục c*t của mẹ ra đời sớm để nếm mùi. Bố thì bảo sẽ len lén cung cấp “mân nì” cho xài, tiền lương cứ lấy mà mua thêm đồ. Nó hí hửng mặc quần jean dài cho lịch sự rồi chơi luôn áo sơ mi trắng vào như đi xin việc ở công ty ấy.
Bình thường không để ý, đến lúc nhìn rồi mới phát hiện quán cafe này đúng như tên, thật sự rất mộc mạc. Trước cửa quán có bóng mát nên chủ tiệm đặt vài ba cái bàn gỗ tròn, hiện mới 7h hơn cũng đã đông khách.
Nó đưa mắt nhìn, nắng sớm quệt lên cửa kính sắc tím của hoa phong lan và sắc xanh của cây lá, hòa vào một chỗ xanh xanh tím tím nhìn đẹp lắm.
Nó ngẩn ra thật lâu làm bao nhiêu người nhìn, ngại quá phải chạy gấp. Không giống ở ngoài kia là bàn gỗ, bên trong là bàn lót kính thủy tinh, ghế nệm như các tiệm khác, chỉ là trang trí trên tường giản dị hơn nhiều. Nói sao nhỉ? Vừa có cảm giác thân thiện với thiên nhiên vừa toát ra cái cảm giác mà chúng bạn hay diễn tả, là vintage.
Nó đi lại chỗ quầy thì thấy một chị gái tóc đỏ cực kì xinh đang sắp xếp đồ đạc, thấy nó, chị ấy mỉm cười:
“Em muốn uống gì?”
“Dạ, cà phê sữa. Mà chị ơi, em tới tính hỏi vụ quán mình tuyển nhân viên ấy. Trinh kêu em qua đây hỏi thử…”
Chị gái vừa nghe tới tên Trinh thì à một tiếng rồi tiếp: “Bạn bé Trinh hả? Em ngồi chơi rồi đợi chị chút.”
Giang gật đầu làm theo, lát sau, chị gái đặt đồ uống lên bàn rồi ngồi xuống đối diện.
“Em uống đi, chị pha hơi nhạt tí, có gì không vừa miệng thì nói chị.”
“Dạ. Em cảm ơn.”
Giang ngồi khép hai chân vào nhau, vừa ngại vừa lo. Thấy thế, chị gái cười: “Em cứ tự nhiên đi. Chị tên Hằng, quán chị có một nhân viên nam rồi, bữa chị định bảo bé Trinh nữa mà em nó về quê chơi mất tiêu.”
Hằng là chị họ của Trinh, mắt to, mũi cao, môi dày vừa phải, nhìn cứ như mấy bà đi thi the face ấy, nhiều khi còn đẹp sắc sảo hơn nhiều.
Vì đang là hè nên chị Hằng muốn nó làm cả ngày, ca sáng lúc 6h và ca chiều lúc 15h, buổi trưa được nghỉ khoảng bốn tiếng lận. Thỏa thuận xong, chị bảo nó nghỉ ngơi gì đi rồi chiều làm luôn để chị còn dạy pha chế. Tốt thế chứ, cả tiền ly cà phê trên bàn cũng được bà ấy free cho.
Vừa bàn xong, chị Hằng định chào tạm biệt nó thì ngoài cửa có khách đi vào. Nó cũng chẳng muốn để ý lắm đâu nếu khuôn mặt kia không gây shock!
“Thiên hả em, hôm nay sao đi làm trễ vậy em?”
Đúng vậy! Ông nội ơi! Sao lại là thằng Thiên chứ? Nhà mày giàu mày còn đi làm thêm cái *bíp* gì hả?
Cuộc đời thiệt là nghiệt ngã quá mà! Giang nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ đụng mặt Thiên ở chỗ này. Ôi, nhớ cái hôm trước khi đi, thằng Dương cứ liên tục làm nũng với nó, bảo nó nhất định phải tránh xa thật xa cậu bạn mũm mĩm này, nhưng xui rồi đây!
Hằng thấy thằng nhóc không trả lời mình mà cứ nhìn chằm chằm bé Giang thì hơi tò mò:
“Hai đứa quen nhau hả?”
“Dạ. Là bạn cùng lớp, Trinh không nói hả chị?” Thiên cười, hai má phúng phính hơi căng ra, trông càng ngày càng yêu.
Nhìn kĩ thì Thiên khá trắng, do là công tử nhà giàu nên da cũng auto mịn, mỗi tội béo quá.
Hằng chớp chớp mắt: “Ừ, nếu vậy chiều em giúp chị dạy bé Giang pha chế nha. Hai đứa nói chuyện đi, chị ra đằng sau xíu.”
Chị gái đi rồi, Thiên mới ngồi xuống đối diện nó, mới hơn tháng mà trông cậu ta ốm đi rất nhiều. Những người thừa cân rất nhạy cảm về vấn đề lên xuống kí, vậy nên nó không dám hỏi gì hết. Nó đang không hiểu sao thằng Dương cứ nằng nặc đòi nó tránh bạn trẻ này ra? Thắc mắc vậy thôi, chứ nó cực nghe lời, liền tìm cớ đi về gấp.
“Tui về trước nha, nhà có công việc rồi.”
Giang đứng lên, vẫy tay với thằng Thiên xong là chạy biến.
Nhìn hành động của nhỏ, Thiên chỉ có thể cúi đầu thở dài. Cậu nhớ từ lúc hai người ấy công khai tình cảm, bản thân cậu chưa từng thể hiện thái độ, cũng không làm gì quá đà, vì sao thời gian gần đây người ta cứ trốn tránh?
-*-
Từ lúc lên máy bay đến khi hạ cánh an toàn, Dương không thể ngừng nghĩ về con nhỏ ngu ngơ kia. Ở một mình thì kiểu gì cũng sẽ gây chuyện cho xem… Cậu đi mà không diệt trừ được tình địch, thật rắc rối.
Đưa tay lên vỗ trán, Dương chờ thủ tục hoàn tất liền kéo va li đi nhanh ra ngoài, cậu phải liên lạc với Giang gấp. Mà một đám người ngồi bên ngoài chờ đón người thân khi thấy cậu lại nhịn không được quay ra nhìn chằm chằm.
Con lai tóc vàng như cậu vô cùng nổi bật, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng long lanh làm người ta không thể rời mắt. Dáng người cậu rất cao, chân dài thật dài, tỉ lệ cơ thể đáng ao ước của bao bạn trẻ, chỉ thiếu chút cơ nữa thôi là hoàn hảo.
Đến đón Dương là người bà đã lâu không gặp và một cô gái trạc tuổi cậu. Ngoại hình thì miễn bình luận, cậu vốn chẳng để ý lắm.
“Raiden!”
Bà ngoại tiến đến ôm cậu vào lòng, vui vẻ cười nói. Cái tên Raiden này rất lạ tai, hơn nữa bình thường vì ít khi dùng đến tiếng Nga nên bây giờ cậu có chút không quen.
“Ngoại.”
“Có nhớ ngoại không? Đây, chào Lale đi con.”
“Chào cậu, Lale.” Dương nhìn cô gái bên cạnh, lịch sự cúi đầu chào.
Từ khi xuống máy bay, Anna thấy thằng bé cứ là lạ thế nào, bình thường niềm nở lắm mà? Bà cũng không muốn đưa con về Nga, vì gia đình bà có chút… Chẳng lẽ vì chuyện này mà thằng bé không vui sao?
“Đi thôi, bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con ở nhà rồi.”
Bà ngoại cậu đốc thúc mọi người lên xe, bà vẫn còn trẻ trung lắm, nói liên tục. Lâu rồi mới thấy cháu trai cơ mà.
Dương thì bà nói cái chi cũng vâng dạ, lễ phép, ngoan ngoãn, gia giáo… nếu không muốn nói là cứng nhắc.
Lale và Dương ngồi ghế sau không tránh khỏi sự ngượng ngập.
“À, cậu còn nhớ mình không?”
Dương đang tựa đầu vào cửa xe, khép hờ mắt, nghe tiếng Lale thì nhìn sang. Trong trí nhớ của cậu vốn không có đứa trẻ nào khác ngoài Giang. Hoặc là do ấn tượng mạnh khi bị xô ngã gãy răng cửa, nên giờ cậu chỉ nhớ mình nhỏ thôi. Nhưng nói thẳng thì có hơi…
Lale cũng hiểu, khẽ cười:
“Đúng là cậu không nhớ rồi, lúc bé mình từng sang nhà cậu chơi vài lần.”
Không chỉ vài lần, mà trước khi Raiden chuyển đi, cả hai đã từng rất thân. Thật sự rất kì diệu khi những kí ức lúc bốn năm tuổi cô vẫn còn nhớ rõ ràng. Raiden trưởng thành rồi, trổ mã rất đẹp trai.
“Xin lỗi, cũng lâu quá rồi nên có nhiều thứ không nhớ rõ nữa.”
Ấy vậy mà Dương vẫn nhớ như in cái lúc Giang cắn cậu bật máu vì giành đồ chơi đấy. Đất nước này vốn mất cân bằng giới tính, số lượng con gái nhiều hơn hẳn con trai, nên Dương chạy sang đây chẳng khác gì sói lạc giữa bầy cừu. À nhầm, cừu lạc giữa bầy sói.
Cậu rút điện thoại ra kiểm tra, nhưng tin nhắn gửi đi vài phút trước vẫn chưa thấy hồi âm. Năm phút rồi đấy!
“Lại làm trò gì rồi!” Dương lầm bầm.
“Sao vậy Raiden?” Lale cười cười, thùy mị và nết na đến đáng sợ.
“Không có gì.”
Dương không thích người mới quen gọi thẳng tên cậu, nhưng mặc kệ vậy, quan trọng là tin nhắn cơ.
Ting.
Đúng lúc thật.
[Tới nơi rồi hả? Sao sao? Thấy bên đó có gì hay không? À mày ơi toi rồi, tao xin đi làm thêm mà lỡ làm chung tiệm với thằng Thiên.]
Dương đọc xong, cảm giác bất lực mãnh liệt trỗi dậy. Đã dặn là tránh cái tên kia ra mà!
[Nghỉ việc ngay, bố không cho phép!!!! *icon phẫn nộ*]
[Nhưng quán cafe của chị họ cái Trinh, làm sao xin nghỉ kì cục vậy được? Mà giờ tao phải chuẩn bị đi học pha đồ uống rồi, tí nữa sẽ nhắn sau nha.]
[Khoan, ai dạy mày?]
[Chị Hằng, hehe.]
[Rồi, tốt, đi đi, tối ổn định rồi tao gọi cho.]
“Có chuyện gì vui à?” Lale nhạy cảm phát hiện tâm trạng Raiden thay đổi.
“Ừm, là bạn gái nhắn tin.”
Dương thẳng thừng trả lời, tránh để sau này có nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra. Nếu là chị gái nào đó dạy Giang thì cậu không lo.
Bên kia, Giang chắp hai tay trước điện thoại, áy náy nói:
“Tao xin lỗi, tao mà bảo thằng Thiên dạy chắc mày mọc cánh bay về chém tao mất.”
Nói xong lập tức bỏ vào túi quần, chăm chỉ đi học pha chế. Thiên có tay nghề hơn nó nghĩ nhiều lắm, ôi giồi ôi giỏi khỏi chê luôn. Pha soda việt quất đỉnh của đỉnh, vừa đủ ngọt, lại còn thơm.
“Ở nhà ông hay làm lắm hử?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!