Lãnh Hoành Dục dựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt được đeo kính râm đen che đi sự nguy hiểm khó lường của anh. Bộ dáng lười biếng của anh cứ thoải mái ngồi nhâm nhi ly rượu vang sóng sánh.
Dáng người cao gầy, vạm vỡ. Hôm nay Lãnh Hoành Dục để thân trần tư thế nhàn nhã dựa lưng vào ghế.
Anh cứ ngồi im ở đó một lúc lâu..
Di động đặt ở bàn gỗ reo hò lên . Anh nhích thân thể to lớn. Cầm di động trên tay nhấc nút nghe.
- Adaaaa. Dục em vừa về nước sau không đến tìm người ta? Anh có nhớ em không? Tối nay em muốn gặp anh đó.. người ta rất nhớ anh..
Người phụ nữ nhẹ giọng. Lời nói mang theo vài phần nịnh nọt..
Lãnh Hoành Dục không cười, duy chỉ đôi mắt ánh lên tia căm ghét.
- Nói đủ chưa? - Anh lên giọng, nữ nhân đầu dây bên kia có chút sợ hãi. Cô ta cũng không dám làm bừa mà nhỏ giọng nói tiếp..
- Nếu anh bận thì hẹn anh khi khác nhé!! - Cô ta cười đầy xảo hiểm. Cánh tay siết chặt thành nắm đấm nhưng khoé môi lại vương lên nụ cười nhẹ nhàng.
Lãnh Hoành Dục lạnh nhạt nói.
- Về sau tôi không muốn thấy cô nữa. - Nói xong anh liền cúp máy..
Để lại bao nỗi bực tức cho đầu dây bên kia..
Đặt di động xuống bàn. Lãnh Hoành Dục có chút không vui nên cầm ly rượu có thứ chất màu đỏ đưa lên miệng uống cạn..
Đến khi ngụm rượu trôi vào dạ dày, anh mới hài lòng buông ly xuống.
Nhưng ánh mắt lại có chút mơ hồ. Lãnh Hoành Dục lắc nhẹ đầu.
Anh không nằm mơ...Tô Niên của anh sao lại ăn mặc gợi cảm đến thế?
Đem thân trên trần đứng dậy, cơ bụng sáu múi lộ rõ.. Anh nhíu mày không vui...
Ở Đảo Hạ Sơn này, ngoài leo núi ra thì còn có một nơi rất hấp dẫn. Đó là biển..
Cũng không muốn từ chối cô nên anh đã đồng ý. Nhưng bây giờ anh rất hối hận...
Dám đem cơ thể mỹ vị đó cho người ngoài nhìn?? Chết tiệt, anh muốn móc mắt mấy tên đàn ông đang nhìn cô đầy sự mờ ám..
Ở biển lớn. Mấy người phụ nữ trẻ tuổi đều bị nhan sắc của anh chinh phục. Mấy cô gái nhìn đến chảy cả nước bọt trên khoé miệng..
Tô Niên mặc bộ binkini màu đen quyến rũ. Đôi chân trần chậm rãi di chuyển.. cô lại không ngờ có sự lạnh lẽo từ đôi mắt thâm sâu khó lường kia..
Tô Niên nhảy xuống biển, dòng nước mát lạnh chạy lên người..
Cô bật dậy từ nước lên, đem thân thể ướt sũng đứng dậy..
Anh muốn đem cô về phòng. Nào ngờ chính bản thân mình cũng không thoát được đám nữ mê trai này..
Họ không ngừng bao quanh lấy anh, hể anh định bước đi thì có người níu lại. Cứ như vậy mặt mày Lãnh Hoành Dục trầm xuống.
- Anh ơi. Cho em xin số điện thoại của anh được không ạ? - Uy Hoa mạnh dạn lên tiếng.
- Aaaa. Anh có phải là Chủ tịch tập đoàn Lãnh thị không ạ? Tôi có thấy anh ở trên tivi đó.
- Anh có bạn gái chưa? Anh có thể tìm hiểu tôi thử xem nào..
Cô đưa mắt nhìn về chỗ đông người đó. Nội tâm nổi lên sự khó chịu cùng bực dọc.
Cô cũng không chịu thua. Cứ cười hết nam nhân này đến nam nhân khác. Lại khiến ánh mắt Lãnh Hoành Dục nỗi lên trận sát khí mãnh liệt.
- Anh.. Aaa.
Bị bàn tay của Lãnh Hoành Dục đẩy sang một bên. Cô gái trẻ ngã xuống đất cát..
Cô gái khóc rồng với mấy nữ nhân kia.
- Anh ta lạnh lùng quá đi..Anh ta còn đẩy mình nữa.
- Có thể cô không phải mẫu người phụ nữ mà anh ấy thích.
Tô Niên...gan em càng ngày càng lớn đó..
Đôi chân dừng lại trước mặt cô, hùng hổ bế xốc ngược cô lên. Bất ngờ hơn cô là mấy người nữ nhân kia..
- Anh ta có vợ rồi..Nhưng nhìn không giống...adaaa chúng ta hết cơ hội rồi.
Anh vừa đi vừa bế, cùng dùng giọng nói có phần răn đe kìm chế sự giận dữ của mình.
- Em gan lắm. Dám ăn mặc như thế để câu dẫn đàn ông.. - Anh mặt lạnh nói
- Anh cũng đâu khác gì tôi. Cũng để thân trần cho người ta nhìn..hứ..
Hai người này...ghen ghê quá..
- Được rồi. Một lát tôi sẽ cho em nhìn hay chạm thoải mái. Muốn chạm chỗ nào thì ý em.. - Anh nói nhưng ánh mắt loé lên tia gian tà.
- Không...cần.. - Cô đỏ mặt nói.
- Thứ đồ mỏng manh này. Chỉ có thể mặc trước mặt anh. Nghe rõ chưa?