Chương 284
Nếu bị ai đó phát hiện ra cô và Tạ Nguyên Thần đang nằm cùng nhau, cô thực sự sẽ chết chắc!
Trước hết, Mạc Lâm Kiêu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Với tính cách sạch sẽ lại chú trọng tiểu tiết như anh ấy thì không lột da cô mới lạ đó, có lẽ lúc đó cô thật sự sẽ giống Trần Kiệt nói, chết thể nào cũng không biết.
Trong lòng hoảng sợ, Lâm Khiết Vy nhìn xung quanh, tiện tay nhặt một chiếc móc áo bằng gỗ lên và nói với người đàn ông lực lưỡng: “Ai thuê các anh? Tôi có thể cho các anh nhiều tiền hơn! Tôi gia giá gấp đôi! Chỉ cần hôm nay các anh cho tôi đi!”
Hai người đàn ông lực lưỡng làm như không nghe thấy cô nói, vẻ mặt vẫn không thay đổi, xem ra sự cám dỗ của đồng tiền không thể lay chuyển được họ.
“Mạc Lâm Kiêu! Các anh có biết Mạc Lâm Kiêu không! Tôi là người phụ nữ của anh ấy! Nếu hôm nay các anh dám âm mưu hại tôi, vậy thì cậu Kiêu sẽ không bỏ qua cho các anh đâu! Thả tôi ra, cậu Kiêu sẽ cho các người rất nhiều tiền, các anh cứ ra giá đi”
Ở thành phố này, không ai là không sợ Mạc Lâm Kiêu, người bình thường thậm chí không dám nhắc đến tên anh trước nơi đông người, vì sợ rằng như vậy sẽ mạo phạm đến anh. Tai tiếng của cậu Kiêu không ai không biết.
Không ngờ, cô đã đem cả Mạc Lâm Kiêu ra làm lá chắn mà hai người đàn ông này vẫn không hề động đậy.
Trái tim của Lâm Khiết Vy co rút kịch liệt.
Họ thậm chí còn không sợ Mạc Lâm Kiêu?
Rốt cuộc là ai phái họ đến đây?
Người đàn ông cường tráng đang tiến đến gần cô đột nhiên vươn tay nắm chặt móc áo, chỉ thấy bắp thịt trên cẳng tay phồng lên, dùng sức kéo lại. Móc áo trong tay Lâm Khiết Vy bị giật ra, người đàn ông cầm lấy móc áo tùy ý ném vào góc, hừ lạnh một cái, ép đến trước mặt cô.
Tạ Nguyên Thần bị lột trần, người đàn ông mở miệng anh ta rồi nhét vào một viên thuốc.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Khiết Vy đã hiểu họ muốn làm gì. Cô không cần nghĩ cũng có thể đoán những viên thuốc đó có tác dụng gì.
Lâm Khiết Vy nào có cam tâm đưa tay cho người ta trói, cố đấm đá vào người đàn ông, giống như một con mèo bị nhổ lông, nhưng người đàn ông trực tiếp kẹp cổ cô, siết chặt các ngón tay, Lâm Khiết Vy thở không nổi, cổ cô như sắp gãy, khuôn mặt tím hồng.
Người đàn ông cũng lấy ra một viên định đưa vào miệng Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy nghiến răng, không mở miệng.
Lúc này, người đàn ông còn lại đã ném Tạ Nguyên Thần lên tấm chiếu tatami, thấy Lâm Khiết Vy vẫn chưa bị xử lý, anh ta cau mày không vui bước tới, đưa tay đập vào gáy Lâm Khiết Vy. Sau gáy Lâm Khiết Vy đột nhiên đau nhức, mắt cô tối sầm trong giây lát, sau đó cơ thể liền mềm nhũn.
Trước khi bất tỉnh, dường như cô nghe thấy lời nói của người đàn ông: “Một trong hai người uống thuốc là được rồi. Khi Tạ Nguyên Thần phát dục thì còn để cô ta đi sao?”
Hứa Tịnh đang ăn bữa trưa đơn giản tại trạm y tá thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hỏi mình:
“Cô y tá này, xin hỏi cô Lâm Khiết Vy có ở đó không?”
“Hả? Khiết Vy?”
Hứa Tịnh ngẩng đầu lên, phát hiện ba người mặc vest đen đang đứng trước mặt mình, trang phục đều giống nhau, nhìn thoáng qua liền tưởng rằng mình nhìn thấy đám xã hội đen.
“Các anh có quan hệ gì với Khiết Vy?”
“Chúng tôi đến đưa bữa trưa cho cô Lâm”
Nói xong, hai người kia cầm lên hai hộp cơm nhiều tầng rất tinh tế. Hứa Tịnh trong chốc lát hai mắt phát sáng, da thịt mập mạp đều run lên kích động: “Ôi ôi, nhiều quá vậy! Chắc hẳn đều là đồ ăn ngon? Nào nào, tất cả đặt ở đây, cứ giao cho tôi là được.”
Cô và Lâm Khiết Vy thân thiết như vậy, đồ ăn ngon của Lâm Khiết Vy cũng coi như là của cô.
Đang buồn vì bữa trưa giống như nhai đá thì liền có đồ ăn ngon dâng tới miệng.
Hai vệ sĩ đặt hai hộp cơm lớn lên bàn y tá: “Tất cả đều là hộp cơm cách nhiệt, mời cô Lâm ăn trong lúc còn nóng”
Trong mắt Hứa Tịnh chỉ có những hộp cơm đó, cô gật đầu lia lịa: “Được rồi, được rồi, khi nào cô ấy trở lại, tôi sẽ bảo cô ấy ăn càng sớm càng tốt.”
Vệ sĩ đã quay người chuẩn bị rời đi, khi nghe thấy lời này liền đột nhiên quay lại hỏi: “Cô Lâm không có ở đây sao?”
Hứa Tịnh ngơ ngác nhìn lên, chớp mắt mấy cái: “Không có ở đây” “Cô ấy đã đi đâu?”
“Cô ấy không nói, chắc là có chuyện, chưa tan làm cô ấy đã đi rồi.” Mấy vệ sĩ nhìn nhau, một người liền lấy điện thoại di động ra bẩm gọi.
Lúc này, Trần Kiệt đang đi theo Mạc Lâm Kiêu trong một cuộc họp tại Bất động sản Mạc Thiên, tất cả các lãnh đạo có liên quan đều đang xem bảng cát bố trí. Vì Mạc Lâm Kiêu đến muộn nên đương nhiên cuộc họp bị kéo dài.
Điện thoại trong túi Trần Kiệt rung lên, anh lấy điện thoại ra, kết nối rồi bước ra ngoài.
“Nói.”
“Anh Kiệt, bác Trần yêu cầu chúng tôi giao đồ ăn đến cho cô Lâm, nhưng cô ấy không ở bệnh viện. Người ta nói rằng cô ấy đã ra ngoài trước khi tan làm.”
“Ra ngoài rồi? Vệ sĩ đón cô ấy không biết sao?”
“Tôi không biết, anh ấy đang ở cùng chúng tôi”
“Xem ra người phụ nữ này bí mật chạy ra ngoài, chết tiệt, không biết làm ra chuyện gì rồi.”
“Anh Trần, vậy chúng tôi phải làm gì?”
“Để bữa ăn ở đó, các anh có thể về.”
“Tôi hiểu rồi, anh Trần.”
Cúp điện thoại, lại nhìn Hứa Tinh, khuôn mặt các vệ sĩ không hỏi co giật.
Trong thời gian ngắn như vậy, Hứa Tịnh đã mở hết các hộp cơm ra, hơn nữa còn đã ăn sạch!
Hai bên má vẫn còn dính nước rau.
Một vệ sĩ không khỏi nói: “Cô gái này, đây là những món ăn đặc biệt chuẩn bị cho cô Lâm.”
Chứ không phải để cô ăn!
Vẻ mặt Hứa Tịnh như thể đây là điều đương nhiên vậy: “Đúng vậy, tôi biết, tôi và Lâm Khiết Vy là bạn thân nhất. Của tôi chính là của cô ấy, của cô ấy chính là của tôi. Ngoại trừ chồng và bàn chải đánh răng ra thì thứ gì chúng tôi cũng dùng chung”
“Nhưng.”
Theo như cách ăn uống ngấu nghiên một lượng lớn thức ăn của cô thì khi cô ấy quay trở lại, làm gì còn gì để ăn?
Hứa Tịnh phun ra một miếng xương: “Vị thật tươi ngon, làm rất tốt, đầu bếp này không phải loại tầm thường. Bữa trưa ngày mai có giao nữa không?”
Các vệ sĩ đều đen mặt, lẳng lặng xoay người nhanh chóng biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!