Chương 317
Trong đầu lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, không nhịn được rùng mình.
Mẹ kiếp! Vẻ mặt hành xác gì đây? Là ai định nghĩa điều này cho anh ấy?
Anh mỗi ngày từ sáng đến tối lại giống như con quỷ đầu thai. Động một tí là ôm lấy cô, người đời đều bị mù sao.
Cuối cùng ăn xong cái bụng cũng trở nên tròn trịa, cảm thấy cuộc đời mãn nguyện rồi. Vỗ vỗ nhẹ bụng, Lâm Khiết Vy nheo mắt, vừa rồi xem qua mấy quyển ghi chép y học, giờ lại lướt qua nó một lần trong đầu từ đầu đến cuối. Chắc chắn nhớ hết rồi, cô mới nở nụ cười rạng rỡ.
Cửa phòng sách ở tầng một mở ra, Trần Kiệt từ bên trong bước ra, Lâm Khiết Vy lập tức đứng lên, chuẩn bị hỏi một chút tình hình của Mạc Lâm Kiêu.
Mà bác Trần phản ứng nhanh hơn nhiều, đi tới, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Tỉnh rồi sao?”
Trần Kiệt gật đầu: “Vừa mới tỉnh, chuẩn bị mang cơm lên đi “Ừm, được, ta lập tức đi sắp xếp.”
“Nam Cung Hào nói, chuẩn bị thêm chút đồ tầm bổ.”
“Biết rồi, biết rồi, sớm đã chuẩn bị xong rồi.”
Bác Trần vội vàng chạy vào bếp, động tác tháo vát lại nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống như những gì đáng ra ông ấy có ở tuổi của mình.
Trần Kiệt liếc nhìn Lâm Khiết Vy, chuyển ánh mắt thành cái nhìn ghét bỏ.
“Sức kh anh Kiêu sao rồi?”
Trần Kiệt nhớ đến những lời Nam Cung Hào dặn dò, không thể đề Lâm Khiết Vy biết được anh Kiêu bị nội thương, để tránh cô lặng lẽ thông báo cho người khác, thế là cáu kỉnh nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì vậy?”
Cho dù là bệnh gì, cô biết đều là vì có liên quan đến việc chiếc trực thăng cứu cô lúc buổi trưa.
“Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Lo chuyện của cô cho tốt đi, chuyện của anh Kiêu nhà chúng tôi, cô không cần tham gia nhiều như vậy, đi sang một bên!”
Trần Kiệt lườm Lâm Khiết Vy một cái, vẫy tay đuổi cô giống như là đuổi một con ruồi vậy.
Lâm Khiết Vy thực sự muốn đấm vào mặt Trần Kiệt một phát, đặc biệt là anh ta nói chuyện từ đầu đến cuối không có câu nào dễ nghe, hận không thế xé nát mới tốt.
Đảo đảo mất, Lâm Khiết Vy nở nụ cười, nhếch mép: “Bác Trần vừa rồi còn nhờ tôi muốn tôi chăm sóc tốt cho anh Kiêu, anh và bố anh rốt cuộc nên nghe ai? Nếu không đợi bác Trần ra đây, tôi sẽ lấy làm tiếc nói với ông ấy, nhiệm vụ ông ấy giao cho tôi tôi không thể hoàn thành được, vì anh không cho tôi làm.”
“Cô! Cô sao lại nhiều chuyện như vậy? Dám chia rẽ tình cảm cha con của chúng tôi, ăn nói hồ đồ, cô đợi xem tôi cho cô biết tay!”
Lâm Khiết Vy vênh cảm lên, không chút sợ hãi: “Có vẻ như, anh lợi hại hơn bác Trần, được, vậy tôi nghe lời anh. Bác Trần!”
“Được rồi được rồi! Gào cái gì mà gào?” Sắc mặt Trần Kiệt có chút thay đổi, rụt rè nhìn về hướng phòng bếp, lại liếc nhìn Lâm Khiết Vy một cách dữ tợn, bất lực nói: “Bố tôi là người thích sai khiến một cách mù quáng. Đã đế cô đi chăm sóc anh Kiêu, thì cô di di.”
Nếu chọc tức bố anh ta, không chừng ngày mai, ngày mai của ngày mai, và rất nhiều ngày sau đó, anh ta còn muốn tiếp tục cùng quản gia đi hái rau nữa, ây da, nghĩ đến hái rau đã kinh hãi cả người
rồi. Lâm Khiết Vy cười thầm: “Vậy sức khỏe của anh Kiều sao rồi?” Trần Kiệt sầm mặt lại: “Không biết. Cô tự đi xem đi.”
Bác Trần dan theo vài người giúp việc, nối đuôi nhau mang rất nhiều đồ ăn ngon từ phòng bếp vào, Trần Kiệt nhanh chóng mở cửa phòng sách ra, bác Trần dẫn từng người một đi vào,
Lâm Khiết Vy do dự, không lập tức cùng đi vào. Nghĩ đến cách cô đút cho anh ăn vào buổi trưa, cô cảm thấy vẫn nên là từ từ rồi vào, đợi anh ăn xong, cô vào thăm hỏi một chút, ừm, đây là ý kiến không tồi.
Nếu không thì, bây giờ cô di xem tivi một lúc?
Vừa định di chuyển đến phòng khác, chưa kịp bật tivi, nhìn thấy từng người từng người giúp việc đi ra, lại toàn bộ ra hết rồi, khiến cô kinh hoàng, từng món đồ ăn ngon cũng bị đem ra ngoài.
Bác Trần đi ra đứng ngoài cửa thở dài: “Hazz, như nào mới là tốt” Ngay sau đó Trần Kiệt cũng đi ra đứng bên cạnh bố anh ta, cũng là nghiêng đầu thở dài: “Một miếng cũng không ăn, sao gio?”
Sau đó, Nam Cung Hào sắc mặt tối đen cũng đi ra, phất tay áo khoác của anh ta: “Nói muốn yên tĩnh một mình, nói nhìn mặt tôi mất hết khẩu vị, Trần Kiệt, cậu nói xem cậu ta nói với tôi nhưng câu vô lương tâm như vậy, tôi có còn là một người đàn ông hoàn hảo nữa không?”
Trần Kiệt rất thành thật gật đầu: “Đúng, có chút già rồi.
Bác Trần nghiêm túc liếc nhìn Nam Cung Hào, nói thêm: “Có chút đen”
Trần Kiệt: “Có chút bẩn.”
Bác Trần: “Có chút hôi.”
Nam Cung Hào nhìn hai cha con họ, phất tay áo khoác, đau lòng rời đi.
Trần Kiệt: “Vậy hay là anh Kiêu muốn ăn gì, thì chuẩn bị cho anh ấy”
Bác Trần gật gật đầu. Trần Kiệt nhanh chóng chạy ra ngoài, anh ta đang vội chờ chơi trò chơi.
Bác Trần đưa mắt nhìn sang chỗ Lâm Khiết Vy trong phòng khách, cười nhẹ nhàng: “Cô Vy?”
“Dạ, bác Trần.”
“Cô Vy có bận gì không?”
“Không, không bận” Lâm Khiết Vy cảm thấy nụ cười của bác Trần, có chút kinh hãi.
“Vậy xem ra là cô Vy đang rảnh, bằng không…” Bác Trần nói, quay đầu nhìn về phòng sách, lại quay sang nhìn Lâm Khiết Vy, điều đó có nghĩa là, không thể tin được.
Lâm Khiết Vy cười khan, không chịu được ánh mắt tha thiết của bác Trần, thầm thở dài, đứng dậy: “Vậy tôi đi xem xem anh Kiêu như nào.”
“Vâng, vậy thì tốt rồi, vất vả cho cô Vy rồi.” Bác Trần nở nụ cười sâu thêm.
“Giường trong phòng sách rất to, đủ để hai người nghỉ ngơi đó, không cần chạy lên chạy xuống nữa.”
Lâm Khiết Vy suýt nữa vấp ngã.
Lượng thông tin trong lời nói của bác Trần quá nhiều rồi, thật đáng sợ.
“Bác Trần, tôi vào trong xem một chút.” Một lát nữa sẽ ra, tuyệt đối không ngủ lại.
Bác Trần gật gật đầu: “Cám ơn cô Vy đã chăm sóc cậu Kiêu nhà chúng tôi, tôi biết cô sợ trong đêm cậu Kiêu phát sốt, đêm nay vất vả cho cô Vy rồi.”
Lâm Khiết Vy há hốc mồm: “..”
Thôi, chẳng khác nào cái gì cũng là do cô nói. Trong ánh mắt mong đợi của bác Trần, Lâm Khiết Vy đi vào trong phòng, bác Trần đóng cánh cửa lại.
Bước vào cửa phòng khách không thấy ai, Lâm Khiết Vy đoán rång Mạc Lâm Kiêu đang ở bên trong nghỉ ngơi, vì vậy cô nhẹ nhàng bước vào trong phòng, đi qua phòng sách lớn, đến bên trong, mới là phòng anh nghỉ ngơi, kết quả đi vào nhìn thấy, o, sao lại không thấy Mạc Lâm Kiêu đâu?
Sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lâm Khiết Vy quay người, lập tức sững sờ,
Mạc Lâm Khiết chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhỏ quanh eo! Chiếc khăn tắm được quan lỏng lẻo, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!