Chương 333
“Phùng Thiên Long, anh điên rồi à? Thả tôi
Lâm Khiết Vy vùng vẫy trong lòng Phùng Thiên Long, muốn thoát ra, nhưng tay bị anh ta giữ chặt không thể di chuyển, chỉ đành vung vẩy hai chân nhưng cũng chỉ vô ích, Phùng Thiên Long vốn khỏe mạnh, quấn chặt cô, bắp thịt căng cứng như thép.
Cô hoảng sợ nhìn vẻ mặt của Phùng Thiên Long, phát hiện vẻ mặt anh ta ủ rũ, mím chặt môi, đôi mắt đào hoa tràn đầy lửa nóng, trong lòng rất kiên định.
Phùng Thiên Long cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn cô, cười xấu xa, khàn giọng nói: “Đúng vậy, anh điên rồi, anh thích em đến phát điên
Đối với kế hoạch này hôm nay, anh ta vừa run vừa hồi hộp, hận không thể thức trắng đêm, vừa rồi khi mời Lâm Khiết Vy vào, anh ta còn hoảng sợ, nhưng hiện tại khi đã đến bước này, anh ta trấn định trở lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ, ngay cả bước đi cũng rất ổn định.
Đúng, có được cô, cưới cô rồi có con, quấn quít bên cô cả đời, đầy là suy nghĩ duy nhất của anh ta lúc này.
Lâm Khiết Vy sợ hãi: “Cho dù lấy được tôi thì có ích lợi gì? Tình cảm của tôi cũng không ở nơi này, anh chẳng qua chỉ lấy được cái xác của tôi thôi.”
Đôi mắt của Phùng Thiên Long hiện lên vẻ đau khổ, nhưng giọng điệu của anh ta rất chắc chắn: “Anh sẽ dành cả cuộc đời của mình cho em! Anh không tin anh quấn lấy em cả đời em cũng không mở lòng chút nào với
“Vậy thì có ý nghĩa gì? Anh tìm một người yêu anh, hạnh phúc cả đời không được à? Đừng có ngu ngốc nữa”
“Haha, em không phải anh, làm sao em biết được có ý nghĩa gì? Anh giam em bên cạnh anh, dù có khó có khổ hay là bất hạnh đi nữa anh đều chấp
Lâm Khiết Vy rùng mình, cảm thấy tuyệt vọng.
Con người này quá cứng đầu, khuyên anh ta thả mình ra cũng vô dụng.
Cô phải làm sao đây?
Cái khu nghỉ dưỡng này đến một bóng ma cũng không thấy, không ai có thể cứu được cô. Còn Hứa Tinh thì… đám thuộc hạ của Phùng Thiên Long muốn đối phó với đứa ngốc nghếch như cô gái mập này không cần tốn sức.
Cứng không được, vậy thử mềm?
Lâm Khiết Vy đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào uất ức nói: “Tôi rất tin tưởng anh và coi anh như một người bạn. Tôi không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Phùng Thiên Long, đừng làm tôi khó xử, được không? Bây giờ tôi rất sợ.”
Phùng Thiên Long hơi dừng lại, nhắn mày.
Cúi đầu nhìn Lâm Khiết Vy, nhìn vẻ mặt đáng thương đó của cô, trong lòng anh ta như có kim đâm, không khỏi mềm lòng. Ài, mình đúng là một tên khốn, rõ ràng thích cô ấy như thể, thế mà lại khiến cô ấy tổn thương.
Lâm Khiết Vy nhìn thấy anh ta do dự, lập tức tiếp tục cố gắng, nhẹ giọng dỗ dành: “Hai chúng ta không phải là không được, nhưng anh phải cho tôi thời gian, thích ai thì không thể đạt được trong một sớm một chiều, anh phải từ từ vun đắp mối quan hệ phải không? Anh nói anh thích tôi nhưng sao lại làm những điều khiến tôi buồn? Đây có thật là anh thích tôi không? Tình yêu là sự tôn trọng lẫn nhau chứ không phải ép mua ép bán”
Cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ son của cô khẽ đóng mở, giọng nói nhẹ nhàng, có vài giọt nước mắt lấp lánh đọng trên làn da tái nhợt, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, Phùng Thiên Long sửng sốt một lúc. Tim đột nhiên đau nhói, lòng thắt lại, lúc này hận không thể hôn sạch hết nước mắt của cô.
“Khiết Vy… anh xin lỗi.” Anh ta khẽ thì thầm, cánh tay nằm chặt hơi buông lỏng.
“Cho em thời gian, để em tìm hiểu anh một chút, rồi từ từ yêu anh, được không?” Giọng của Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng, sợ lại chọc giận anh ta, tiếp tục lo lắng nhìn anh ta.
Trong lòng Phùng Thiên Long dâng lên mâu thuẫn, giọng nói nhẹ nhàng và đấu tranh: “Em sẽ thích anh sao? Sẽ có ngày đó sao?” “Có, sẽ thích, anh phải tin vào chính mình” Lâm Khiết Vy vội vàng gật đầu, giọng nói có chút hoang mang: “Tôi thể này hơi khó chịu, anh có thể đặt tôi xuống trước không”
Phùng Thiên Long do dự một lúc, thở ra một hơi yếu ớt, chầm chậm đặt cô xuống đất, nhưng hai tay anh vẫn nằm lấy hai cổ tay của CÔ.
“Khiết Vy nhỏ bé, sẽ có một ngày em thật sự thích anh sao? Ở trước mặt em, anh hoài nghi chính mình, anh không còn có tự tin. Phùng Thiên Long nhìn Lâm Khiết Vy một cách ngây ngốc, cười
khổ, nào có dáng dấp Phùng thái tử độc đoán thường ngày ở bên ngoài.
Lâm Khiết Vy không dám thả lỏng, trong lòng ro ràng đang hồi hộp, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa: “Nếu như anh đối xử chân thành, từ từ tiếp xúc, tôi cũng không phải sắt đá, nhất định có ngày sẽ tin tướng dựa vào anh. Bây giờ anh để tôi đi đi.”
Phùng Thiên Long rũ mi xuống, nhìn đôi tay anh ta đang năm lấy tay cô, trong lòng hơi thả lỏng.
Bang!
Đột nhiên, cánh cửa đại sảnh bị bật mở, một vài người lo lắng
chạy vào, hét lên: “Cậu Phùng! Không hay rồi! Tề Việt nghe nói cậu ở đây, mang rất nhiều người đều xông tới, hắn muốn quyết chiến với cậu!”
“Cái gì!” Phùng Thiên Long đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, biến sắc, ánh mắt dữ ton: “Phái thêm người tới ngã tư ngăn cản cho tôi. Đừng để tên khốn kia quấy rầy việc tốt của tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!