Chương 348
Lâm Khiết Vy nháy mắt mấy cái, còn đang cảm thấy mình là nhìn lầm rồi, lại nhìn mấy lần, quả thật là bản thỏa thuận kết hôn.
Trong đầu từng đợt âm thanh nổ ầm ầm, cô kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Lâm Kiêu.
“Bản thỏa thuận… kết hôn sao? Anh không có nhầm chứ?”
“Trong lúc em ngủ, tôi đã nghĩ ra cái này” Giọng anh bình thản, ý nói cái này chính là không có sai.
Trên mặt Lâm Khiết Vy vẫn đầy vẻ hoang mang như cũ, ngơ ngác nhìn mỹ nam gương mặt đúng là tuyệt sắc, nhưng không thể chạm tới trước mắt.
Mạc Lâm Kiêu âm thầm bật cười, tiến tới, chỉ vào hợp đồng, thấp giọng nói. “Em nhìn kỹ một chút các điều khoản trong đây, tôi cảm thấy có thể thương lượng thêm.
“Sau khi kết hôn, tôi sẽ không ngăn cản tự do của em, sẽ không bắt em chỉ ở nhà làm một phu nhân, em vẫn có thể giống như bình thường đến bệnh viện làm, dĩ nhiên, làm nhà thuốc bán lẻ cũng không sao”
“Sau khi ký bản thỏa thuận kết hôn, em có thể trực tiếp lấy
được ba mươi phần trăm cổ phần của tôi, bất luận tương lai phát sinh bất kỳ chuyện gì, cổ phần đều thuộc về em” “Sau khi kết hôn, tiền tiêu vặt mỗi tháng là một triệu, những thứ đã trải qua sự đồng ý của tôi thì sẽ giúp em thanh toán”
“Một khi tôi chết… Em là người thừa kế di sản duy nhất của tôi.”
Bên tại Lâm Khiết Vy quanh quẩn giọng đàn ông từ tính, không nhanh không chậm, nhưng giờ phút này cảm thấy đầu lớn
hơn, mở to mắt, mờ mịt nhìn ngón tay trắng nõn của anh, chỉ điều khoản, cả người như rơi vào trong mơ.
Mạc Lâm Kiêu tình cờ giương mắt nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ cô ngơ ngác, cảm thấy cô nhất định là đang vô cùng ngạc nhiên cùng mừng rỡ, sợ tới mức choáng váng, anh thật âm thầm dở khóc dở cười.
“Cái giá em phải trả cho cuộc hôn nhân này, chỉ có một thôi, em phải chung thủy với tôi. Em cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy… Anh nhất định là hồ đồ rồi.”
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa tay sờ lên trán Mạc Lâm Kiêu, dò xét nhiệt độ một chút, trán không nóng a, không lên cơn sốt a.
Mạc Lâm Kiêu bị móng vuốt của cô sờ tới, soát một cái trên trán hiện lên vạch đen, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm trong lòng bàn tay của anh, vuốt ve.
“Lâm Khiết Vy, em đừng giả bộ ngu ngốc với tôi, bây giờ tôi đang cùng em nói chuyện quan trọng.”
Tay Lâm Khiết Vy giống như bị anh sờ liền nóng lên, soạt một cái thu hồi lại móng vuốt, hoảng sợ nhìn anh, không hiểu nói: “Anh không ổn! Tuyệt đối có vấn đề: Tại sao đột nhiên anh lại làm như vậy? Có phải có âm mưu gì hay không?”
Mấy ngày nay tốc độ biến sắc mặt của anh rất nhanh, trước sau tương phản quá lớn, để cho người không thể không hoài nghi a.
“Âm mưu?” Mạc Lâm Kiêu có chút im lặng: “Em như vậy, đáng giá để tôi đùa bỡn âm mưu sao?”
“Nói cũng phải a… Vậy tại sao anh làm cái bản thỏa thuận này?”
“Rất rõ ràng, vì kết hôn”
Lâm Khiết Vy mắt to xoay chuyển, nhìn Mạc Lâm Kiêu một chút, lại liếc liếc bản thỏa thuận, nhanh chóng suy tính.
Cuộc sống làm tình nhân của anh mới bao lâu, làm sao đột nhiên lại nhảy cấp rồi, tự nhiên lại muốn kết hôn?
“Anh… Có phải gặp phải chuyện gia tộc ép cưới hay không, cần một người vợ trên danh nghĩa làm bia đỡ đạn, cần một cuộc
hôn nhân giả tới chặn lại miệng của người khác?”
Mạc Lâm Kiêu cần chặt răng: “…”
Địa vị cùng quyền thế bây giờ của anh, ai dám ép buộc anh, mà anh từ khi nào lại cần cái gì gọi là bia đỡ đạn?
Trong đầu cô đang nghĩ cái gì không biết.
“Đều không phải. Là thuần túy kết hôn, trải qua cái loại mà cả một đời cùng nhau, sinh con dưỡng cái.”
Nấc cụt!
Lâm Khiết Vy bị cả kinh run run một cái.
Cả đời… Thật lâu sao. Bây giờ khi cô làm tình nhân của anh cô đã hận rằng sao ngày mai không phải là ngày kết thúc, mà cái gọi là kết hôn, thật ra chính là làm tình nhân kéo dài vô kỳ hạn nha!
“Như vậy bản thỏa thuận.”
“Là vì bảo đảm quyền lợi của em, cho em một liều thuốc an thần”
Lâm Khiết Vy gãi đầu một cái: “Nhưng vì cái gì lại là tôi? Kết hôn, anh nên tìm một người xứng đôi với anh, là danh môn thùy mị.”
Mạc Lâm Kiêu nheo cặp mắt lại, mím lại môi mỏng, cứng họng.
Quả đấm đặt ở trên đầu gối siết thật chặt.
Anh cũng không thể nói, tôi nhìn em ăn như lang thôn hổ yết đều cảm thấy thuận mắt, đụng vào em chỉ một chút liền điên cuồng muốn ngủ với em, nghĩ đến em cùng đàn ông khác liếc mắt đưa tình liền muốn giết người.
Vậy Mạc Lâm Kiêu anh, mặt mũi cậu chủ Kiêu của anh ở nơi nào?
Con ngươi cô sáng ngời một mực nhìn chằm chằm vào anh, Mạc Lâm Kiêu bất đắc dĩ nói: “Lười chọn. Em… Coi như thích hợp. Được rồi, em lại không mất cái gì, mau ký đi”
Trên đời này, phụ nữ muốn muốn gả cho anh có vô số, nếu thả cơ hội này ra ngoài, còn không phải muốn tranh nhanh đến bể đầu, còn cô thì ở đây hỏi này hỏi kia.
Lâm Khiết Vy đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, có cảm giác áp lực như núi, đem hiệp nghị trong tay lại lật một cái, buông xuống.
“Tôi không muốn ký bản thỏa thuận này”
“Tại sao?”
“Tôi không nghĩ sẽ kết hôn, tuổi tác của tôi còn nhỏ, huống chi kết hôn cái gì, cho tới bây giờ tôi chưa từng cân nhắc qua. Nếu anh gấp gáp, không bằng đi hỏi người khác một chút?”
Nghe được câu nói sau cùng kia của cô, sắc mặt Mạc Lâm Kiêu bỗng nhiên tối sầm.
“Em muốn tôi đi hỏi người khác? Em hy vọng tôi cưới người khác sao?”
Từng chữ, nhả ra từ trong kẽ răng, ánh mắt âm trầm.
Lâm Khiết Vy sợ run rẩy, ý chí cầu sinh mãnh liệt xông lên đầu, nháy mắt, run lẩy bẩy nói: “Tôi, tôi không phải muốn để cho anh đi hỏi người khác, chỉ là cảm thấy chuyện này tới quá độn ngột, có chút khó tiếp nhận…”
Sắc mặt anh hơi tốt lên một chút.
Lỗ tại Lâm Khiết Vy khẽ run, vội vàng tiếp tục nói: “Điều kiện của anh tốt như vậy, loại chuyện này tôi thấy mình không xứng với anh.”
“Em biết vậy là tốt. Cho nên nhận lấy ân huệ này, rồi ký nhanh lên đi”
Lâm Khiết Vy liếc mắt: “Tôi muốn cân nhắc một chút.”
Mặt Mạc Lâm Kiêu căng thẳng, nhìn chằm chằm cô, thấy cô đang sợ hãi, anh mới lạnh lùng hỏi: “Mấy ngày?”
“Cái gì?”
“Cân nhắc mấy ngày?”
Có thể nói cả đời không? Hoặc là mười năm tám năm? Nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc lãnh ngạnh, cô không dám tìm chỗ chết: “Một tuần?”
“Một ngày
“A? Không được, quá ngắn, ba ngày.”
“Được, vậy ba ngày. Ba ngày sau em phải cho tôi câu trả lời.”
Nhìn dáng vẻ anh nhất định phải có được câu trả lời của cô, thật giống như ba ngày sau cô nhất định sẽ đáp ứng anh vậy.
“Không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước.”
Lâm Khiết Vy hốt hoảng đứng lên, muốn nhanh chóng chạy trốn, cổ tay lại bị anh bắt lấy, một đôi mắt sắc bén Mạc Lâm Kiêu trở nên u ám, hung tợn nói:
“Mấy cái người họ Phùng cùng họ Tề gì đó đều là những tên đàn ông hoang dã, em tốt nhất nên cách xa bọn họ, nếu không thì đừng trách tôi đối với bọn họ không hạ thủ lưu tình.”
Lâm Khiết Vy qua loa gật đầu một cái, chạy ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài mới ý thức được, hai tên đàn ông hoang dã trong miệng người nào đó là ai.
Mạc Lâm Kiêu cầm bản thỏa thuận lên lật nhìn một chút, đáy mắt hiện lên sự kiên định.
Muốn cướp phụ nữ với anh sao? Vậy thì nhìn một chút, ai sẽ cướp được cô dâu về trước.
Bác Trần gõ cửa đi vào, khó xử đưa thuốc bắc tới: “Thuốc chữa trị nội thương…”
Ai, đoán rằng cậu Kiêu lại không uống.
Không nghĩ tới, Mạc Lâm Kiêu nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Bác Trần cả kinh nhìn chén không, hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.
Lâm Khiết Vy trở lại phòng mình, trằn trọc trở mình, trắng
đêm khó ngủ. “Để cho Nam Cung Hào ngồi ở ghế phó lái.” Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu u oán từ trên xe hơi thu hồi lại, lạnh lùng nói.
“Gì?” Trần Kiệt mở cửa xe mới bước được nửa cái chân vào, trợn mắt hốc mồm.
“Cậu cùng Nam Cung Hào đổi chỗ một chút.”
Trần Kiệt đi tới bên kia của xe, trên mặt là đầy vẻ thất sủng ai oán, Nam Cung Hào chạy tới, ngồi ở bên cạnh Trần Kiệt, có mấy phần đắc ý, “Ai nha, chỗ ngồi dành riêng cho thằng nhóc Trần Kiệt này cuối cùng đã bị tôi làm ban.” Vừa nói, vừa ác ý di
di cái mông.
“Cậu Kiêu, cậu là có lời gì muốn nói với tôi sao?” Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn rũ mắt xuống nhìn điện thoại di động, sâu kín nói: “Đột nhiên không muốn chết sớm như vậy.”
Nam Cung Hào cắn chặt hàm răng, ánh mắt khế nhúc nhích. Mạc Lâm Kiêu giương mắt, trong con ngươi tràn ngập sương mù nhìn về quang cảnh phía ngoài cửa sổ: “Có thể nhiều thêm mấy năm cũng tốt, tối thiểu cưới được vợ, lưu lại đứa bé. Nam Cung Hào, đem tất cả bản lĩnh của anh đều lấy ra đây, nhất
định phải giúp tôi chống đỡ qua một kiếp này, được không?” Nam Cung Hào cơ hồ thật muốn khóc: “Tôi biết, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
“Từ hôm nay trở đi, anh tới ở viện nghiên cứu đi” Nam Cung Hào nghĩ đến việc nên mua cho cậu ấy cái ti vi
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!