Chương 90
“Còn biết trở về hả?”
Một tiếng chất vấn lạnh như băng, lao thẳng đến, thiếu chút nữa đã làm cho Lâm Khiết Vy sợ đến lảo đảo, chỉ có thể khó khăn thả chậm tốc độ bước lên lầu, không tình nguyện quay người về phía anh.
Lúc này Mạc Lâm Kiêu mới rất chậm rãi ngẩng mặt lên, trên ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt chim ưng giống như đao kiếm, thẳng tắp đâm về cô.
“Còn biết mình là ai không?”
Lâm Khiết Vy nuốt nước bọt, nhanh chóng gật gật đầu: “Biết.”
Nói một chút.”
Lâm Khiết Vy cắn môi một cái, khó khăn nhỏ giọng nói: “Tôi là người tình của anh Kiêu.”
Mấy chữ này, mang theo khuất nhục vô tận, con mắt cũng đã cay cay.
Mạc Lâm Kiêu cười lạnh, mở miệng, lạnh lùng nói: “Xem ra cô còn biết! Cô là người ngủ với Mạc Lâm Kiêu tôi! Cầm tiền của tôi, thì phải bảo đảm thể xác tinh thần sạch sẽ! Cho dù cô không muốn đến nhường nào, nhưng cô đã ký hiệp ước, cũng chỉ có thể là đồ chơi của một mình Mạc Lâm Kiêu tôi! Tôi không muốn người phụ nữ của tôi có mùi của người đàn ông khác! Bẩn!”
Lời nói lạnh lùng vô tình, giống như là từng nhát dao sắc nhọn, cứa vào tim cô, khiến cho cả người cô đều là vết thương. Lâm Khiết Vy kìm nén nước mắt, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo thật chặt.
Khó khăn mới có thể trả lời: “Tôi biết, anh Kiêu.”
Mạc Lâm Kiêu vẫn còn đang nổi nóng, đập bản hiệp ước lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đi, chép bản hiệp nghị này mười lần! Tốt nhất có thể khắc sâu vào lòng!”
Sau khi nói xong, anh lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi lên lầu. Ngay cả bóng lưng tuấn mỹ kia cũng chứa ý lạnh thấu xương.
Nghe được tiếng Mạc Lâm Kiêu lên lầu đóng cửa, nước mắt của Lâm Khiết Vy mới rơi xuống, tay run run, cầm bản hiệp nghị, mấy chữ phía trên rất chói mắt.
Cô cầm tờ giấy ra bàn ăn rồi bắt đầu đặt bút chép.
Mạc Lâm Kiêu, mỗi chữ mỗi câu, đâm thẳng lòng người, đả thương người vô hình, hung hăng giẫm nát tôn nghiêm của cô, để cho cô thấy rõ ràng. Đúng vậy, chẳng qua là sự thật tàn khốc, người ta đã bỏ tiền bao cô, còn muốn ông chủ bao nuôi người ta đối xử tốt với cô như thế nào nữa? Đây là chính con đường mà cô lựa chọn, cho dù có uất ức đi nữa thì cũng phải tiếp tục bước.
Bác Trần nhìn lên lầu một cái, đi đến phòng ăn, thở dài.
“Cô Vy, cô đừng buồn, hôm nay thật sự cô đã làm không đúng, không thể trách cậu Kiêu tức giận.”
Lâm Khiết Vy cười thảm: “Cháu không sao, bác Trần. Chẳng qua cháu chỉ là cô gái được anh ta mua bằng tiền, anh ta nói cái gì chính là cái đó.”
“Cậu Kiêu đặc biệt kết thúc công việc sớm, nhanh chóng chạy về, còn bảo tôi thông báo cho cô, bảo cô ra sân bay đón cậu ấy, kết quả liên lạc thế nào cũng không được. Chắc hẳn cậu Kiêu đã rất thất vọng, tý nữa lúc cô đi đưa bản chép phạt thì hãy dỗ cậu ấy một chút.”
Còn có một câu, bác Trần đã giấu, ông không nói ra.
Tính tình của cậu Kiêu rất không tốt, xem ra trước mắt, anh chỉ hiền lành với cô, hơn nữa còn rất muốn cô dỗ dành. Bàn tay cầm bút của Lâm Khiết Vy dừng một chút.
Anh sớm kết thúc công việc để trở về? Còn dặn cô ra sân bay đón ư? Anh về sớm như thế, chắc không phải là vì cô nhỉ?
Tuyệt đối là không!
Nghe điện thoại ư? Ổ đúng rồi, trước khi anh đi công tác, hình như anh có nói qua với cô, dặn cô ra sân bay đón, biểu hiện cho tốt một chút. Nhưng cô cũng đâu cố ý không nghe chứ, cô ở trong phòng phẫu thuật, điện thoại cũng ở trong tủ chứa đồ, ai có thể nghĩ tới một ca phẫu thuật cũng sẽ mất bảy, tám tiếng chứ.
Nhận tiền tài của người ta thì phải hết lòng trung thành. Đạo lý này cũng không phải là cô không hiểu, bây giờ cô chính là người ký hiệp ước với anh, đương nhiên cô sẽ nói được làm được, thân thể chỉ thuộc về một mình ông chủ bao nuôi là anh, mặc dù cô học hành không tốt lắm, nhưng rất có trách nhiệm, cô vẫn có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp!
Vì sao hết lần này đến lần khác Mạc Lâm Kiêu toàn nói ra những lời khó nghe như vậy ở trước mặt mọi người chứ. Chỉ bởi vì cô ăn chung một bữa cơm với Hạ Dịch Sâm ư? Chẳng lẽ ăn cơm
với bạn bè cũng không được?
Haiz, không chịu được, buồn bã cười một tiếng. Vị trí của cô trong lòng Mạc Lâm Kiêu, chỉ là vật, giống như cái bàn để viết, cái ghế để ngồi, bút trong tay, giống nhau! Đều chỉ là đồ vật mà thôi!
Trong phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu, anh đang đi qua đi lại ở hành lang nhỏ của phòng khách, lửa giận hừng hực.
Uống cho anh thức đêm tăng ca làm việc, chỉ vì muốn trở về sớm, muốn giúp cô giải quyết tiền chữa bệnh cho em trai, bận bịu như con quay, ngay cả nghỉ ngơi cũng gấp rút, gắng sức làm xong để sớm trở về, kết quả như thế nào đây?
Cô không nghe máy, không đi đón anh, lại đi hẹn hò với người đàn ông tên Hạ Dịch Sâm kia!
Coi Mạc Lâm Kiêu anh là người chết à? Đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười. Trước đó còn thống cảm cho cô vất vả để chữa bệnh cho em trai, có khó khăn cỡ nào. Còn sợ cô gặp nguy hiểm, điện thoại cũng không dám tắt máy, vì cô, còn phái người chiếm dụng khu vực xung quanh bệnh viện để giám sát, kết quả anh nhìn thấy cái gi?
Cô cùng cái tên Hạ Dịch Sâm kia, anh anh em em ăn uống vui vẻ! Mì hoành thánh ăn rất ngon đúng không? Món ngon trong nhà đều là chuẩn bị cho chó sao!
Càng nghĩ càng tức, cầm điện thoại lên, lần nữa nhìn thấy hình ảnh vệ sĩ gửi đến, Lâm Khiết Vy hơi tựa vào ngực Hạ Dịch Sâm, hiện ra khuôn mặt nhỏ hạnh phúc ngọt ngào đối diện anh ta, quả đúng là bức tranh nam thanh nữ tú! Huyệt thái dương tức giận đến mức giật giật, đôi mắt thâm thúy kia dường như muốn phun ra lửa. Dùng sức giơ tay lên, bộp một tiếng, điện thoại mới lần nữa bỏ mình.
Mạc Lâm Kiêu mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh ban đêm thổi vào trong phòng.
Vì sao anh lại tức giận như vậy chứ?
Là bởi vì cô gái kia đã khiêu khích tôn nghiêm của anh, vi phạm tới người có nguyên tắc như anh.
Đúng, chính là như vậy.
Kẻ địch phái gian tế đến, ỷ vào có thể giải độc cho anh, đã vọng tưởng muốn làm cho anh trời rung đất chuyển ư? Mơ tưởng!
Lâm Khiết Vy chép trọn vẹn gần hai tiếng mới coi như chép xong, cổ tay đã mệt mỏi giã rời, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, đã trễ thế như vậy, chắc là tối nay cô không cần giao cho Mạc Lâm Kiêu đâu nhỉ?
“Quá muộn, hay là để đến sáng mai cháu sẽ giao cho anh Kiêu nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!