Chương 136: Chồng cô rất tinh mắt
Hoắc Minh Dương dường như rất vui, biểu tình không cứng ngắc như trước.
“Cô thấy tôi và Thanh Nhi có chuyện gì sao?” Anh hỏi ngược lại, không biết ánh mắt của Diệp Tĩnh Gia có vấn đề không.
Diệp Tĩnh Gia không có tự tin chống lại Hoắc Minh Dương, như thế chẳng khác nào trứng chọi đá. Một khi xảy ra tranh chấp thì cục đá vẫn luôn hơn trứng gà: “Tôi chỉ đề nghị…” “Cảm ơn đề nghị của cô, nhưng mà chồng cô rất tinh mắt.” Lời nói của Hoắc Minh Dương làm trong lòng Diệp Tĩnh Gia ấm áp hơn, có thứ gì đó như được giải tỏa, anh ta là chồng cô…
“Tôi…được…” Đàn ông như Hoắc Minh Dương muốn loại phụ nữ nào chẳng có, ở nhà họ Hoắc lâu vậy, cô cũng chưa từng thấy anh ta ở cùng phụ nữ khác, dù là Tô Thanh Anh, anh cũng có chừng mực.
Cơ bản không cố ý lấy lòng, thì anh cùng người đàn ông khác không giống nhau.
“Được, tôi đã biết.” Diêp Tĩnh Gia cũng cảm thấy cô không tin Hoắc Minh Dương là điều không nên: “Tôi ra ngoài trước, không phiền anh làm việc, anh có muốn ăn gì không, tôi giúp anh chuẩn bị.” Miệng nhỏ cô đóng mở, môi cô như đang bôi gì đó, dưới ánh sáng lập lòe của ánh đèn lại lấp lánh, nhìn thật mê người: “Không vội, cô lại đây đã.” Hoắc Minh Dương nói xong liền ngồi xuống, chờ cô lại ngồi.
Diệp Tĩnh Gia đi từng bước đến gần, không biết Hoắc Minh Dương đang định làm gì: “Tôi đây, anh muốn gì… Cô còn chưa nói xong đã bị Hoắc Minh Dướng kéo lòng ngực, hung hăng áp vào bờ môi của Diệp Tĩnh Gia.
Cô đã quen với việc bất thình lình xảy ra đụng chạm thân mật với Hoắc Minh Dương, dường như cô cũng không chán ghét: “Ưm…” “Sao cô lại phát run như vậy?” Qua một lúc, Diệp Tĩnh Gia mất đi trực giác, Hoắc Minh Dương bỗng buông cô ra, cảm giác cô đang căng thẳng, thì chê cười.
Diệp Tĩnh Gia nghĩ đến Diệp Bách Niên, hiện tại là cơ hội, cô phải giữ chặt để có thể có thai, nền càng hôn sâu hơn, hung hăng đem chính bản thân đặt vào lòng của Hoặc Minh Dương.
Anh cũng không cự tuyệt cô, ngược lại rất thích Diệp Tĩnh Gia đụng chạm như vậy, chỉ là bản thân anh không ý thức được điều này.
Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại đã là 3 giờ sáng hôm sau.
Tối hôm qua là 7 giờ, hiện tại 3 giờ sáng…Người đàn ông bên cạnh cô còn đang ngủ say, cảm giác của cô đã khác, đang ở trong ngực anh, tưởng rằng không ngủ được, dần dần cô ngủ lại.
Ngày hôm sau, trái ngược với sự sảng khoái của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia lại có chút thẹn thùng: “Hai người đêm ôm qua có chuyện gì vậy?” Mẹ Hoắc trêu chọc, tối hôm qua cả hai đều không ăn cơm chiều.
Hoắc Minh Dương không làm đến nửa đêm, điều này không bình thường chút nào, như vậy có một chuyện tối qua mà bà không biết: “Chuyện tốt gì, nói mẹ nghe xem nào, khi nào mẹ có thể ôm cháu?” Đang ăn cơm, bà không quên nói với Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, hiện tại việc đại sự hàng đầu là tạo cơ hội cho Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia ở chung với nhau, nhanh chóng có con là tốt nhất.
“Ăn cơm.” Anh nhìn dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia hận không thể chui xuống bàn, nên lên tiếng giải vây.
Hôm nay, Đinh Thanh Uyển không xuống ăn cơm vì sợ gặp Hoắc Minh Dương lại xấu hổ, cho nên viện cớ không thoải mái.
Diệp Tĩnh Gia có thể hiểu được, cô còn nghĩ bữa ăn hôm nay cô sẽ không kiềm được mà nhìn Thanh Nhi vài lần, một cô gái đẹp như vậy, sao lại thích người như chồng mình.
“Mẹ, Minh Vũ trở lại sao?” Hoắc Minh Dương không biết đi đâu, từ hôm qua đến giờ cũng chưa nhìn thấy Hoắc Minh Vũ.
“Đừng nói nữa, mẹ xem như không có đứa con trai này.” Không nhắc chuyện này thì thôi, nhắc đến lại làm mẹ Hoắc tức giận, Hoắc Minh Vũ đã làm bà tức giận, cái gì cũng được, sao cứ phải gây chuyện phiền phức cho bà: “Chuyện khác nhắc tới, con xem biểu hiện của Minh Vũ mấy ngày qua đi.” “Được rồi, mẹ đứng nó nó, nếu không phải mẹ ép nó cùng Từ Thanh Lam chia tay thì sẽ như vậy sao.” Hoắc Minh Vũ thích Từ Thanh Lam thế nào, Hoắc Minh Dương hiểu rõ nhất.
Hiện tại, thấy em trai lại thành ra bộ dạng kia, Hoäc Minh Dương rất đau lòng.
Vốn là cùng một mẹ, nhưng Hoắc Minh Vũ rất quan trọng với Hoắc Minh Dương, quan trọng tới mức làm anh không thể không để ý.
“Chuyện khác mẹ không nói tới, nhưng nhìn Thanh Nhi đi, có gì không xứng với Hoắc Minh Vũ, sao nó lại không biết quý trọng.” Một câu đều là Thanh Nhi tốt, Diệp Tĩnh Gia cũng không thể ăn cơm nổi, cô ta thổ lộ với chồng mình ngay trước mặt mình, sao cô chịu được chứ.
“Đừng nói nữa, mẹ, nếu Đinh Thanh Uyển muốn gả đến nhà họ Hoắc cũng được, nhưng sau đó phải cùng Hoắc Minh Vũ dọn ra ngoài, đừng ở trước mặt con làm loạn.” Hoắc Minh Dương nói xong cũng không nghĩ đến mẹ Hoắc, mặc kệ ai tiếp thu hay không.
“Con không thể vì em trai mà nghĩ lại sao?” “Chính là vì nó, nếu không con sợ sau này nó sẽ hối hận.” Hoắc Minh Dương nhìn mẹ Hoắc, không có ý nhượng bộ.
Ở nhà họ Hoắc, mỗi một khoản tiền đều do Hoắc Minh Dương bỏ ra không ít sức lực, mẹ Hoắc dù bất mãn nhưng cũng không còn cách nào: “Con cứ tự xem mà làm” Ăn cơm, nhẹ nhàng thờ ra, hiện tại Hoắc Minh Dương quá đáng sợ, cũng không biết Thanh Nhi chọc giận anh ta thế nào mà ra như vậy.
“Được rồi, con ngoan một chút, đừng chọc mẹ không vui, việc này nói sau, dù sao con bé chịu hay không chịu gả cho Hoắc Minh Vũ cũng chưa biết.” Mẹ Hoắc nói lời này, có ý hiện tại Đinh Thanh Uyển không hứng thú với Hoắc Minh Vũ.
“Được, mẹ thấy tốt là được, không cần đem những chuyện này nói nữa.” Xem ra anh thật sự không vui, Diệp Tĩnh Gia không dám nói câu nào.
Hoắc Minh Vũ không về, trong lòng Diệp Tĩnh Gia lo lắng, không biết Từ Thanh Lam thế nào rồi, bỗng nhiên cáu với cô, còn bị công chúng gièm pha, không biết cô ấy ra Sao rồi.
“Diệp Tĩnh Gia, có bao giờ nghĩ tôi thích gì điều gì nhất không?” Hoắc Minh Dương bỗng dưng hỏi, Diệp Tĩnh Gia hết hồn: “Anh nói gì?” Dường như không hiểu Hoắc Minh Dương nói gì, Diệp Tính Gia nhìn Hoắc Minh Dương với ánh mắt nghỉ ngờ.
“Ngoan, chỉ cần cô ngoan một chút, tôi sẽ cảm thấy thích cô.” Dứt lời, Diệp Tĩnh Gia đỏ mặt, cô không ngờ Hoắc Minh Dương nói thích: “Không nên nói thì không cần nói, không nên hỏi thì không cần hỏi, đó chính là ngoan” Trong lòng cô cảm thấy mất mát, anh nói Ị vậy chẳng khác nào xem cô không vừa mắt: “Đã biết.” Những lời này như sáo rỗng, nói thì dễ, nhưng thực sự không cần vậy, chỉ là anh muốn cô ngoan một chút.
Diệp Tĩnh Gia không dám bắt bẻ Hoắc Minh Dương, nên nhanh chóng nói một câu, nếu không mẹ Hoäc cũng không nghĩ được.
“Con với Diệp Tĩnh Gia làm gì rồi, dọa sợ cháu mẹ.” Bà rất vui, ngóng trông Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng có em bé, coi như cũng có thể không có lỗi với ông bà tổ tiên nhà họ Hoäc: “Dạ, dạ, dạ con sẽ cố gắng.” Diệp Tĩnh Gia đồng ý, nhưng rất khó thực hiện, dù nói thế nào đi nữa thì Hoắc Minh Dương không làm cô yên tâm được.
“Diệp Tĩnh Gia, lát nữa cùng tôi đến công ty” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia, anh định tự đi, nhưng chân anh cũng chưa tốt hơn.
Ngày hôm qua nhìn bản báo cáo, gần đây anh ở bệnh viện nên nhân viên quá nhàn nhã, lười làm việc.
“Được, tôi cùng anh ra ngoài dạo.” Diệp Tĩnh Gia đồng ý, biết nên làm gì và lam sao cho Hoäc Minh Dương vui vẻ, đó là việc mà cô tin tưởng mình có thể: “Tôi chuẩn bị cho anh, để xem tí nữa mặc gì.” Diệp Tĩnh Gia vui vẻ đi chuẩn bị đồ, cô muốn chuẩn bị tốt để không làm mất mặt Hoắc Minh Dương.
Đây là kinh nghiệm của cô khi ở nhà họ Hoắc lâu nay. “Được, ngoan” Hoắc Minh Dương nhìn thoáng qua người trong gương, một bên mặt của Diệp Tĩnh Gia ở trong gương phản chiếu lại góc nhìn của Hoắc Minh Dương, mẹ Hoắc kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Dương: “Sao con nhìn mẹ như vậy?” “Gần đây ở chung với cô ấy cũng rất tốt.” Anh cảm thấy ở chung với Diệp Tĩnh Gia rất tốt, anh cũng cảm thấy vui vì điều này: “Tốt, con biết mẹ muốn nói gì, nhưng cũng đừng nghĩ lung tung được chứ?”
Anh không muốn mẹ can thiệp quá sâu vào chuyện Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương nói cho có lệ với mẹ Hoắc. “Sao lại nói chuyện với mẹ như thế, mới đó đã không kiên nhãn rồi.” Bà là mẹ, cô thật sự không hiểu được mối quan hệ giữa Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương là gì, cũng không rõ Hoắc Minh Dương đối xử với Diệp Tĩnh Gia như thế nào, nhưng con dâu này cũng rất tốt, có danh có tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!