Chương 359: Chuyện khó nhất Nghĩ đến việc một thời gian sau sẽ phải đổi sang một phương thức mới nhưng bây giờ anh đang lo lắng về vấn đề khác. “Anh cũng không biết phải nói gì với em. Nếu em cần gì thì cứ nói với anh.” Thực sự là rất mệt mỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ thì không phải lo lắng điêu gì nhưng bây giờ lại phải lo lắng đủ thứ.
Có rất nhiều thứ đang dần trở nên không rõ ràng và cũng không thể cổ nhìn rõ. “Em thấy mệt mỏi, em không ăn nữa, anh mau đi nghỉ ngơi đi, em muốn ở lại một mình” Cô bắt đầu xua đuổi anh đi, không hiểu sao cô cảm thấy cáu kỉnh trong người.
Giống như có chuyện gì đó đang rối tung lên, cô băn khoăn không biết có phải mình đã quên điều gì hay là làm chưa tốt cái gì không.
“Đừng suy nghĩ lung tung. Nếu có chuyện gì thì phải nhanh nói cho anh biết. Nếu không có việc gì thì em cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Hà Vân Phi cần phải giữ cho bụng của mình không phình quá to, Hoắc Minh Dương thật sự không có biện pháp gì, bây giờ cô không còn là người phụ nữ đơn thuần như trước kia nữa, ngày càng có nhiều vấn đề cô muốn giữ trong lòng.
Trong một thời gian dài cô ấy đã không thể đạt được những gì mình mong muốn và bây giờ cô ấy không biết phải làm gì.
“Anh mong em ăn nhiều hơn, chăm sóc em không vất vả chút nào” Thực sự là rất vất vả, rất khó kiên trì, làm việc gì cũng khổ cực, nhưng việc chăm sóc cho Vân Phi là chuyện anh cảm thấy vui vẻ nhất, mọi vất vả mệt nhọc đều tan biến hết.
Anh muốn cho cô ăn thêm một chút, Cố Vân Phi thì không muốn ăn, trong lúc hai người đang giằng co thì một giọng nói vang lên.
“Cậu chủ, mợ chủ, có khách của cậu mợ tới đây. Giúp việc bước vào nói.
Trên mặt cô giúp việc lộ ra vẻ rất vui, không giống như là một người không quen biết đi tới, “Ai tới đây mà em vui vẻ như vậy.
“Bác sĩ Trung, đương nhiên bác sĩ Trung tới đây.” Cô rất vui, tâm trạng rất tốt khi nhìn thấy Lữ Hoàng Trung.
“Tại sao em lại thích bác sĩ Trung như vậy? Có cái gì mà chị không biết sao?” Trong khoảng thời gian này bọn họ đã chăm sóc Hà Vân Phi và có quan hệ rất tốt với Hà Vân Phi.
Hà Vân Phi không giống như mợ hai, mợ hai suốt ngày bày ra bộ dạng tiểu thư không thèm quan tâm ai, ánh mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, bọn họ vẫn thích mợ cả hơn.
“Đừng trêu ghẹo em, anh ấy đẹp trai như vậy làm em không thể không nhìn” Trước mặt Hoắc Minh Dương thì cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng chỉ cân Hà Vân Phi hỏi thì cái gì bọn họ cũng dám nói.
Nói xong cô nhận ra sắc mặt của Hoắc Minh Dương không tốt vậy nên cô nhanh chóng ngậm miệng lại rồi nhìn Hoắc Minh Dương vài lân.
“Em không cần để ý đến anh ấy, anh ấy là nghe em nói Lục Tư Thần đẹp trai, có người tự thấy rằng mình rất đẹp trai nhưng bình thường lại không có người khen ngợi cho nên mới không vui, em không cần quan tâm anh ấy: Hà Vân Phi thẳng thắn vạch trần biểu hiện lạnh lùng giả dõi trên gương mặt của Hoắc Minh Dương.
Thực ra anh có rất nhiều thứ khiến cho cô mê mẩn.
Người đàn ông này chắc chắn không kém hơn bất kì ai, thậm chí còn tốt hơn tất cả mọi người. Cô đã nhìn trúng người đàn ông này, trong mắt chỉ có thể nhìn ra ưu điểm của anh, “Hơn nữa sao em không nói thật đi, rõ ràng là cậu chủ đẹp trai hơn: “May em có mắt nhìn, mau để bọn họ vào đi, đừng để họ phải đợi lâu bên ngoài” Hoắc Minh Dương nhận được câu trả lời vừa lòng liền vội vàng đuổi cái bóng đèn kia đi.
Khi giúp việc rời đi, anh mới nghiêng người qua và nhìn Hà Vân Phi với ánh mắt tự mãn.
Dường như mới phát hiện ra điều gì đó khó tin.
“Nói đi, em lại nói anh nghe lần nữa, lại khen anh lần nữa” Vẻ mặt anh tràn đầy đắc ý nhìn Hà Vân Phi, tựa hồ không biết nên nói cái gì.
Trước đây thì không cảm thấy gì nhưng bây giờ cho dù có làm gì đi nữa cũng cảm thấy không biết làm sao cho đúng.
“Hiện tại em rất mệt, em muốn đi ngủ. Khi nào Lữ Hoàng Trung đến thì anh cứ bảo anh ấy trực tiếp khám bệnh cho em” Hà Vân Phi nói xong liền nằm xuống giường, chắc đến 80% hôm nay Lữ Hoàng Trung sẽ mang đến thông tin về Diệp Thiến Nhi, cô rất vui vẻ chờ đợi.
“Nhìn em đi, sao lại mang bộ dạng xinh đẹp như vậy chứ, Lữ Hoàng Trung đến nên em vui như vậy sao?” Anh có chút tức giận, không phải ghen tị mà là nghĩ tới người sắp tới, anh cố nén tính tình không để mình bộc phát ra.
“Thật sự không có chuyện gì, anh mau đi sang một bên đi, em còn có chuyện muốn nói!” Mỗi lần Hoắc Minh Dương lộ ra vẻ mặt này thì Hà Vân Phi đều rất không vui.
Khi cô thấy Lữ Hoàng Trung bước vào và nhìn tới những người đứng sau lưng anh, Hà Vân Phi chỉ cảm thấy vui mừng.
“Sao lại về sớm như vậy” Cô rất vui, bọn họ trở về vào lúc này là một chuyện rất tốt đối với cô.
“Đương nhiên, em nhớ chị rất nhiều, vì vậy điều đầu tiên em làm khi trở về là tới gặp chị.” Diệp Thiến Nhi nói những lời này đều là thật tâm, nói xong cô cẩn thận nhìn Hà Vân Phi tiều tụy nằm trên giường, mặc dù nước da của Vân Phi không được tốt lắm nhưng Thiến Nhi cảm thấy cô đã béo hơn một chút.
“Chị, đứa nhỏ được bao nhiêu tuần rồi?” Hoắc Minh Dương chủ động bước sang một bên, sau nhiều ngày như vậy hiếm khi anh thấy Vân Phi vui vẻ như vậy.
“Hai người cứ ngồi xuống nói chuyện đi. Cần gì cứ nói với tôi. Tôi đi ra ngoài trước.” Anh biết có một số chuyện không tiện nói nếu anh ở đây cho nên anh ra bên ngoài chờ.
Nói xong anh liền thấy Hà Vân Phi gật đầu, dường như cô rất hài lòng với biểu hiện của Hoắc Minh Dương, anh cũng biết mình nên làm gì và không nên làm gì, mọi chuyện đều là muốn theo chiều hướng tốt.
“Đứa nhỏ còn nhỏ cũng chưa được bao lâu, em không cần lo lắng chuyện này, thế nào, em có đói bụng không, muốn ăn cái gì không?” Hà Vân Phi quan tâm nắm lấy tay Diệp Thiến Nhi quan tâm hỏi thăm.
Cô ấy lo lắng cho Diệp Thiến Nhi không kém những người khác.
Cô hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác khi nhìn thấy Diệp Thiến Nhi trở về lần này.
“Lần này em định ở đây bao lâu!” Diệp Bách Nhiên sắp được ra tù, đó cũng coi như là một chuyện tốt, không biết đến lúc đó Diệp Thiến Nhi có ở lại với Diệp Bách Nhiên hay không.
“Lần này trở về em cũng không định rời đi. Chị cũng biết sức khỏe của bố em đấy. Em muốn cùng bà ấy ở cạnh ông càng nhiều càng tốt.” Sau chuyến đi này Diệp Thiến Nhi đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô ấy muốn ở bên chăm sóc Diệp Bách Nhiên nhiều hơn, không muốn đi nhiều nữa.
“Chỉ cần em nghĩ như vậy là tốt rồi.
Thực sự chị cũng không vì chuyện gì khác, chủ yếu là do sức khỏe gần đây của bố em hơi kém, em cũng biết đấy.
Hãy cố gắng chăm sóc khi bố mẹ còn đang ở bên, đừng có như chị, đến lúc hối hận thì cũng đã quá muộn” Điều đáng tiếc nhất đối với cô trong nhiều năm qua là cô rất ít vê nhà sau khi kết hôn khi Hà Thúy Mai còn sống.
Cô còn chưa kịp làm tròn chữ hiếu thì bố mẹ cô đã mất.
“Chị ơi, chị đừng suy nghĩ nhiều.
Em cũng biết hết rồi. Chị không việc gì phải lo. Chị đừng lo, em có thể lo lắng hết mọi chuyện” Sau đó hai người trò chuyện một lúc.
Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đã ở cửa.
Hai người đang hút thuốc lá, một hồi lâu cũng không nói với nhau lời nào, cảm thấy trải qua một thời gian như vậy quan hệ cũng đã thay đổi không còn đơn giản như trước, trước kia dù có chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung thậm chí nói chuyện cũng ít đi rất nhiều.
“Gần đây có khỏe không?” Hai người đã lâu không liên lạc, nói chuyện cũng có chút xa lạ, bởi vì quan hệ giữa Vân Phi và bé Hiền mà quan hệ giữa hai người cũng tràn đầy nguy cơ.
“Tốt lắm, cậu không cần phải lo lắng cho tôi, mọi chuyện đều rất thuận lợi, tôi hy vọng sau này cậu có thể chăm sóc Vân Phi thật tốt” Anh muốn nhanh chóng cắt bỏ mối quan hệ với Hà Vân Phi vì sợ có bất kỳ rắc rối nào.
Bây giờ anh đã không cảm thấy dao động vì bất cứ điều gì, anh đã bỏ được cảm giác ngăn trở bởi mối quan hệ giữa Lữ Hoàng Trung và Hà Vân Phi.
Dù sao thì nếu không có Lữ Hoàng Trung thì sẽ không có Hà Vân Phi bây giờ.
“Cậu có thể cho tôi biết bé Hiền là con của ai không?” Câu hỏi này luôn là cái gai trong mắt Hoắc Minh Dương, anh rất muốn biết người đàn ông đó là ai? Tại sao Hà Vân Phi lại muốn che giấu nó.
“Cậu có muốn biết người đó là ai không? Cậu hoàn toàn không cảm nhận được sao?” Không biết có phải do EQ của Hoắc Minh Dương quá thấp không mà chuyện đơn giản như vậy anh cũng không thể nghĩ ra.
Lời nói của Lữ Hoàng Trung khiến anh cảm thấy có chút vui mừng không thể giải thích được, một số việc anh hẳn là không biết nhưng cuối cùng lại không phải không chịu đựng được như anh tưởng tượng.
Anh đã từng có những suy nghĩ đáng sợ nhất, nếu không xảy ra những chuyện đáng sợ như trong suy nghĩ thì không cần phải lo lắng.
“Vậy cậu nhất định biết người đó là ai, nói cho tôi biếy đi” Anh khẩn trương muốn biết câu trả lời, có một số bí mật sắp sửa được tiết lộ.
Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương rất đơn giản, không muốn suy nghĩ đến nhiều vấn đề, thậm chí anh còn bắt đầu tự hỏi liệu bé Hiền có phải là con của mình không.
Khi nghĩ đến khả năng này, lòng anh cảm thấy rất vui vẻ.
“Xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết, vẫn phải do cô ấy muốn nói cho anh biết bí mật này” Anh đã đồng ý với Tĩnh Gia rồi, không thể nói cho Hoắc Minh Dương biết đứa trẻ này là con của ai.
Hiện tại chỉ có thể ủy khuất bé Hiền.
“Thật sự không thể nói cho tôi biết sao? Tôi rất lo lắng về vấn đề này, hiện tại tôi muốn biết gấp. Hỏi xong anh mới nhìn vẻ mặt của Lữ Hoàng Trung, anh cảm thấy có chút bí mật cũng đã đến lúc phải công khai.
Anh thản nhiên bấm phím điện thoại, ngay sau đó đã nhận được tin nhắn trả lời, “Vâng thưa anh Dương, tôi sẽ giúp anh điều tra.” Vân Phi trở về đã lâu như vậy anh cũng không điều tra ra cái gì, hiện tại anh mới thật sự nghĩ lại, cũng đã đến lúc anh nên điều tra kỹ càng những năm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao Lữ Hoàng Trung lại không muốn nói ra và Vân Phi cũng không nguyện ý nhắc tới.
“Ừm, tôi hi vọng cậu sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt. Nhiều năm như vậy, Vân Phi quả thực sống cũng không dễ dàng. Tôi hi vọng cậu có thể hiểu cô ấy, đừng quá quan tâm đến con trai của cô ấy: Thành thật mà nói thì ngay cả bản thân Lữ Hoàng Trung cũng cảm thấy tốt hơn là nên nói cho Hoắc Minh Dương bí mật này.
Nhưng mà Vân Phi không muốn nói.
Anh không thể bắt Cố Vân Phi nói, cũng không thể nói cho Hoắc Minh Dương vấn đề này.
Chỉ có thể không nói bất cứ điều gì, như thể không có gì xảy ra.
“Quên đi, nếu cậu không nói thì không cần nói. Tôi không muốn ép buộc gì cả. Cậu cũng phải lo lắng cho cuộc đời mình. Cậu thực sự rất vất vả để chăm sóc Vân Phi trong những năm qua” Hoắc Minh Dương thay đổi vẻ mặt rồi nở một nụ cười, anh nghĩ phải cùng Lữ Hoàng Trung nói rõ ràng.
Lữ Hoàng Trung rất khó thực hiện những gì mà anh muốn, nhưng đây không phải là vấn đề.
Điều quan trọng là bây giờ Hoắc Minh Dương cũng không thể thay đổi mọi chuyện huống chi là thay đổi suy nghĩ của Lữ Hoàng Trung.
Nói gì cũng không có tác dụng, chỉ cần anh muốn điều tra thì nhất định sẽ có cách biết đứa nhỏ là ai.
Bên kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!