Chương 374: Cãi nhau ”
Vậy thì sao? Trong tình yêu, cô là kẻ thứ ba, nếu như không phải cô nhân cơ hội xen vào chuyện của tôi và Minh Vũ, thì tên của tôi phải được viết trên giấy đăng ký kết hôn kia mới đúng. Một tờ giấy đăng ký kết hôn thì có thể thể hiện cái gì chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, đã kết hôn thì cũng có thể ly hôn, hơn nữa người Minh Vũ yêu lại là tôi.” Nói đến đây, Từ Thanh Lam không còn ý muốn nói chuyện với Đinh Thanh Uyển nữa, cô ta cũng không muốn day dưa vô ích với Đinh Thanh Uyển nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Cô Đinh, nếu như cô gọi cho tôi đến đây chỉ để nói những lời vô ích này, thì thật xin lỗi quá, tôi có có việc phải đi trước đây.” Nói xong, Từ Thanh Lam đứng dậy chuẩn bị xách túi rời đi.
Đinh Thanh Uyển muốn ngăn cô ta lại, không cho cô ta đi, cô ta còn chưa nói xong mà.
Đinh Thanh Uyển cũng đứng dậy, muốn đi tới để ngăn Từ Thanh Lam lại, ai biết được khi cô ta đi ngăn Từ Thanh Lam lại, thì không cẩn thận mà giẫm dưa vô ích với Đinh Thanh Uyển nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Cô Đinh, nếu như cô gọi cho tôi đến đây chỉ để nói những lời vô ích này, thì thật xin lỗi quá, tôi có có việc phải đi trước đây.” Nói xong, Từ Thanh Lam đứng dậy chuẩn bị xách túi rời đi.
Đinh Thanh Uyển muốn ngăn cô ta lại, không cho cô ta đi, cô ta còn chưa nói xong mà.
Đinh Thanh Uyển cũng đứng dậy, muốn đi tới để ngăn Từ Thanh Lam lại, ai biết được khi cô ta đi ngăn Từ Thanh Lam lại, thì không cẩn thận mà giẫm phải vũng nước đọng trên gạch lát sàn.
Mặt sàn vốn đã rất trơn, nay cộng thêm vũng nước, Đinh Thanh Uyển vừa chạy qua thì liền vô tình trượt chân ngã xuống đất.
Với tiếng “bụp” đó, mọi người trong nhà hàng đều nhìn lại, còn Từ Thanh Lam cũng giữ bình tĩnh quay lại nhìn Đinh Thanh Uyển.
Khoảnh khắc Đinh Thanh Uyển ngã xuống đất, cô ta nghĩ đến đứa con trong bụng của mình, thì muốn đặt hai tay xuống dưới để bảo vệ bụng của mình.
Đáng tiếc là đã quá muộn, vào lúc cô ta ngã xuống đất, rõ ràng Đỉnh Thanh Uyển đã cảm thấy bụng đau nhói, trong bụng bị mất một thứ gì đó.
Đinh Thanh Uyển không dám tưởng tượng mà trợn mắt nhìn dòng máu đang chảy liên tục không ngớt từ thân dưới, trong lòng một bầu trời như đổ sụp xuống một cách đột ngột.
Vào lúc này, cô ta hối hận biết bao khi tự mình đi ngăn cản Từ Thanh Lam, và cô ta hận Từ Thanh Lam biết bao nhiêu.
Mọi người trong nhà hàng cũng giật mình trước vũng máu chảy ra từ thân dưới của Đinh Thanh Uyển, chủ nhà hàng nhanh chóng phản ứng.
Liền kêu lên: “Mau gọi 120, người đâu mau tới đây giúp một tay đi!” Mọi người cũng phản ứng lại, người thì gọi điện thoại, người thì kêu cứu, nhà hàng bỗng trở nên hỗn loạn.
Cũng thật tình cờ, hôm nay Hoắc Minh Vũ có hẹn một vài khách hàng đến nhà hàng dùng bữa.
Vừa tới cửa nhà hàng, thì nhìn thấy bên trong rất lộn xộn, liền kéo một người lại hỏi: “Bên trong có chuyện gì vậy?” Người bị kéo lại kia là người ra ngoài tìm người giúp đỡ, bị người khác kẹo lại thì vội vàng nói: “Bên trong có một người phụ nữ đang mang thai bị ngã, chảy rất nhiều máu”.
Khi Hoắc Minh Vũ nghe thấy lời này, anh ta vốn là người không thích lo chuyện bao đồng nhưng nay lại ma sai quỷ khiến mà đi vào nhà hàng, cũng không thèm quan tâm đến mấy khách hàng ở phía sau.
Sau khi bước vào, Hoắc Minh Vũ nhìn thấy Từ Thanh Lam đang đứng ngây ra trong đám đông, thì trong lòng có dự cảm không lành.
Vượt qua vô số chướng ngại của trùng trùng người, cuối cùng Hoắc Minh Vũ cũng đến được trước mặt Từ Thanh Lam, cũng nhìn thấy được thai phụ đang chảy máu kia.
Đinh Thanh Uyển nhìn thấy bóng hình của Hoắc Minh Vũ, thì không kìm được nước mắt: “Minh Vũ, con của chúng ta, hãy cứu con của chúng ta! Hoắc Minh Vũ cau mày đi tới bên cạnh Đinh Thanh Uyển, định đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng lại kéo tay áo của anh ta không buông.
Đinh Thanh Uyển nắm lấy tay áo của Hoắc Minh Vũ như thể đang nắm lấy ngọn rơm cứu mạng, cô ta nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Lam một cách hung dữ: “Minh Vũ, Minh Vũ, con, con của em, con của chúng ta, là do Từ Thanh Lam hại đấy”
Hoắc Minh Vũ thấy dù sống chết thế nào thì Đinh Thanh Uyển cũng không để anh ta đưa tới bệnh viện, còn nói Từ Thanh Lam đã hại cô ta, anh ta liền cau mày hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là cô ta, Từ Thanh Lam đã đẩy em, là cô ta đã đẩy ngã em, con của chúng ta là do cô ta hại, con của em không còn nữa rồi”
Trong lòng Đinh Thanh Uyển tràn đầy nỗi hận đối với Từ Thanh Lam, con của cô ta không còn nữa, cho dù có phải Từ Thanh Lam đã đẩy hay không, thì chỉ cần cô ta một mực cho là Từ Thanh Lam đã hại cô ta, thì nhà họ Hoắc, mẹ Hoắc sẽ không buông tha cho Từ Thanh Lam.
Những gì cô ta không đạt được, thì cũng sẽ không bao giờ để Từ Thanh Lam có được.
“Không phải tôi đẩy cô ta” Nhưng Từ Thanh Lam lại bị lời nói của Đinh Thanh Uyển làm kinh ngạc, cô ta nhìn Hoắc Minh Vũ, cô ta muốn biết rằng Hoắc Minh Vũ có tin mình hay không.
Nhưng Hoắc Minh Vũ thậm chí không thèm nhìn Từ Thanh Lam, mà đưa Đinh Thanh Uyển rời đi.
Từ Thanh Lam thất thần đứng ở nơi đó, nhìn Hoắc Minh Vũ cẩn thận bế Đinh Thanh Uyển lên xe.
Đinh Thanh Uyển nghiêng đầu vào phía Hoắc Minh Vũ không nhìn thấy mà mỉm cười với Từ Thanh Lam.
Những thứ của cô ta mãi mãi là của cô ta, trừ khi cô ta không muốn nữa.
Ngay cả khi Hoắc Minh Vũ biết chuyện lần trước cô ta đã kêu người đi nhục mạ Từ Thanh Lam, nên bây giờ mới không không đứng về phía cô ta.
Cô ta mới là vợ của anh ta, dù không nhìn mặt cô ta thì anh ta cũng phải niệm tình đưa con của anh ta còn đang nằm trong bụng của cô ta.
Từ Thanh Lam biết Đinh Thanh Uyển không phải là loại người tốt đẹp gì cả, nhưng cô ta không ngờ rằng Đinh Thanh Uyển lại làm ra mấy chuyện trái lương tâm như vậy chỉ để vu oan cho cô ta.
Ngay khi đám người Hoắc Minh Vũ rời đi, thì những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không ngờ người phụ nữ này xấu xa đến vậy, đã cướp chồng người khác rồi, mà còn đẩy người ta nữa, hịa người †a sảy cả thai”
“Người ác độc như vậy, còn không xấu hổ mà đứng lại ở đây, thật không hổ thẹn” “Đúng vậy, mau cút ngay đi! Đừng tưởng rằng tôi không quen biết cô, cô chính là Từ Thanh Lam đã phạm tội giết người hai năm trước, bây giờ vừa mới được ra tù thì lại đi hại người rồi”
“Loại người như cô sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.” Từ Thanh Lam nghe thấy mấy lời của những người đó, thì trong lòng sớm đã cảm thấy bối rối, đầu óc chỉ toàn là cảnh Hoắc Minh Vũ ôm Đinh Thanh Uyển rời đi, và cả ánh mắt đắc thăng mà Đinh Thanh Uyển đã nhìn cô ta.
Hóa ra mục đích Đinh Thanh Uyển gọi Từ Thanh Lam ra là tự mình trượt chân ngã, sau đó đổ lỗi cho cô ta, để gây ra mâu thuẫn giữa cô ta và Hoắc Minh Vũ.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Lam muốn đuổi theo ra ngoài, đi tìm Đinh Thanh Uyển và Hoắc Minh Vũ.
Chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng với anh ta, cô ta không thể chịu oan ức vô duyên vô cớ như vậy được.
Người rất nhiều, cũng không không biết ai đã đẩy Từ Thanh Lam xuống trong khi cô ta rời đi, vì không đề phòng nên cô ta đã bị đẩy ngã xuống đất, cũng không biết ai đã cố tình giãm chân lên tay cô ta.
Sức lực rất lớn, như thể người đó vừa lấy cô ta ra để trút hận vậy, đợi đến khi chiếc chân đó thả ra, thì trên tay Từ Thanh Lam đã có rất nhiều dấu chân đỏ rực.
Lúc này Từ Thanh Lam không thể nghĩ nhiều như vậy được nữa, bất kể là ai đã đẩy cô ta xuống đất hay đã giẫm lên cô ta, thì bây giờ cô ta chỉ muốn nói với Hoắc Minh Vũ rằng cô ta không hề đẩy Đinh Thanh Uyển.
Thật không dễ để leo ra khỏi đám người, Từ Thanh Lam đứng dậy phủi phủi nhẹ bụi đất trên người, rồi nhanh chóng chạy đến bên đường lớn, chặn một một chiếc xe lại: “Mau, bác tài, đến bệnh viện.” Đi thẳng một đường mà không bị cản trở, Từ Thanh Lam lấy trong túi ra 700 nghìn đưa cho tài xế rồi xuống xe.
Nhìn về phía cửa bệnh viện, Từ Thanh Lam có phần hơi nản lòng.
Nhưng sau đó cô ta nhanh chóng chạy vào bệnh viện, đi đến quầy lễ tân và hỏi Đinh Thanh Uyển hiện tại đang ở đâu: “Cho hỏi, người tên là Đinh Thanh Uyển bây giờ đang ở đâu?” Giọng cô pha chút vẻ hơi bất an.
“Cô Uyển sao? Cô ấy hiện đang ở phòng mổ VỊP trên tầng cao nhất” Ngay khi lễ tân nói xong, thì Từ Thanh Lam liền vội vàng đi tới cửa thang máy, rồi ấn mạnh.
Mãi đến khi thang máy xuống tới, thì cô ta mới ngừng nhấn nút.
Vào thời gian này thì không có bao nhiêu người cả, Từ Thanh Lam không mất nhiều thời gian để lên đến tầng cao nhất.
Tìm cả nửa ngày, cuối cùng Từ Thanh Lam cũng tìm được Hoắc Minh Vũ.
Ngoại trừ Hoắc Minh Vũ ra, những thành viên khác của nhà họ Hoắc đều đã đến, và tất nhiên còn có cả bố mẹ của Đinh Thanh Uyển.
Từ Thanh Lam nhìn dòng ba chữ “đang phẫu thuật” sáng lên, thì trong lòng chùng xuống.
Tuy rằng cô không gây ra sự việc này, nhưng đứa trẻ trong bụng Đinh Thanh Uyển là con của Hoắc Minh Vũ đấy! Lúc đầu đứa con của họ không thể ra đời được, bây giờ Từ Thanh Lam nghĩ về điều đó thì rất hối hận.
“Chính là cô đã đẩy con gái tôi” Bà Đinh nhìn thấy Từ Thanh Lam đang đứng ở góc tường yên lặng quan sát, thì nổi giận trong lòng lại chợt nổi lên: “Đều là do kẻ sao chổi xui xẻo nhà cô, nếu không phải vì như vậy, con gái tôi…con gái của tôi cũng sẽ không sảy thai ”.
Khi Bố Đinh nói, thì giọng ông ta trở nên nghẹn ngào.
Đo là con gái bảo bối của ông ta, lúc đầu cô ta nói muốn gả vào nhà họ Hoắc, ông ta cũng không thèm suy nghĩ mà đã dùng đến mảnh đất đó, để nhà họ Hoắc đồng ý chuyện hôn sự này.
Cuối cùng, con gái ông ta mang thai đứa con của nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ này hại chết.
“Tôi…tôi không có…thực sự không phải tôi” Từ Thanh Lam bất lực giải thích, cô ta biết bây giờ có nói gì, thì họ cũng không tin.
Đột nhiên Hoắc Minh Vũ nhìn Từ Thanh Lam với vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ta còn chưa quên việc Từ Thanh Lam đã thuê hung thủ giết người, nếu như không phải vì Hà Vân Phi đã trở về, thì anh ta đã khiến cô ta phải trả giá.
Hà Vân Phi khá bình tĩnh, cô chỉ nhìn Từ Thanh Lam một cái rồi lại tiếp tục xem tập tài liệu đang cầm trên tay.
Mặc dù Tô Thanh Anh đã chuẩn bị cho việc này lâu như vậy, nhưng để đề phòng bất tắc, thì phải làm cho không còn kẽ hở nào.
Nhưng còn đứa trẻ Đại Bảo, lại được lặng lẽ đưa đến nhà mẹ mình, và không quan tâm đến những người khác.
“Cô còn không thấy xấu hổ mà vác mặt về đây à, sao bây giờ lại trút giận lên con trai của nhà tôi vậy?” Bà Hoắc nhìn Từ Thanh Lam, sắc mặt không có vẻ tốt lắm.
Nếu không phải vì con trai bà ta thích cô ta, thì bà ta đã sớm khiến Từ Thanh Lam biến mất ở Giang Ninh rồi.
Bỏ qua cho Từ Thanh Lam, bây giờ cô ta lại khiến bà ta mất đi cháu trai, chuyện này tuyệt đối không thể để yên như vậy được.
Từ Thanh Lam vờ như không nghe thấy mà nhìn Hoắc Minh Vũ với ánh mắt long lanh.
Hoắc Minh Vũ cũng không ngờ Từ Thanh Lam lại chạy đến đây, môi mím chặt, không nói gì cũng không nhúc nhích.
“Cô là người phụ nữ đã từng vào tù, cô dựa vào đâu mà đối xử với con gái tôi như vậy chứ?” Mẹ Đinh rất đau lòng mà chạy tới trước mặt Từ Thanh Lam, giơ tay tát cô hai cái.
Sau hai cái tát này, khuôn mặt của Từ Thanh Lam đã hiện lên hia dấu tay đỏ bừng, có lẽ là do lực tay của mẹ Đinh rất mạnh, ngay cả miệng của Từ Thanh Lam cũng chảy ít máu.
“Tôi không có.” Từ Thanh Lam nhìn Hoắc Minh Vũ, thật lâu sau mới chậm rãi thốt ra ba chữ này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!